Sau khi Minh Huệ Đế phê duyệt mấy tấu chương thì ông ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Hôm qua Quận chúa Ngọc Mẫn tới điện Thái Hoà sao?"
Trương Đức Cần nói: "Vâng, cung nữ dẫn đi ạ."
"Sao hả? Con bé có thấy hài lòng về Dung Thế tử không?"
Trương Đức Cần cười đáp: "Sao có thể không hài lòng được ạ? Hoàng thượng tìm được một ứng cử viên tốt như vậy cho Quận chúa, không những cả Nam Lăng không tìm ra được người nào như vậy, mà đến cả Kinh Thành cũng chỉ có một người như thế. Đương nhiên là Quận chúa hài lòng ạ."
Lời này rõ ràng là cố tình nói ngược ý của mình, Trương Đức Cần cũng hiểu rõ chuyện mà Hoàng thượng mưu tính. Ông ta cố tình gán Quận chúa Ngọc Mẫn cho Dung Từ, đương nhiên là khiến người ta phải tâng bốc Dung Từ đến mức ba hoa bốc phét.
Cung nhân hôm qua là nhận lệnh do Hoàng hậu sắp xếp, nhằm dẫn Quận chúa đến gặp Dung Từ. Chỉ khi Quận chúa hài lòng về mối hôn sự này thì mưu đồ của Hoàng thượng mới có thể thuận lợi.
Quả nhiên, vị Quận chúa kia đúng là nông cạn, chỉ biết nhìn mặt. Nghe cung nữ kia kể, nàng ta vừa thấy mặt Dung Từ là đã yêu luôn rồi.
Nghe vậy, Minh Huệ Đế thỏa mãn, ông ta dặn dò: "Bảo bên phía Hoàng hậu lo liệu ổn thoả đi."
"Vâng." Đức Trương Cần đã hiểu.
Trông thấy sắc trời đã tối, suy nghĩ một lúc rồi Trương Đức Cần hỏi: "Hoàng thượng, tối nay có cần lật bài không ạ?"
Minh Huệ Đế dừng bút, trên gương mặt bỗng toát lên vẻ tức giận.
Trương Đức Cần không dám nhiều lời, cung kính cúi đầu.
Sức khỏe Hoàng thượng không tốt, đã gần nửa tháng nay không sủng hạnh phi tần rồi, nhưng mà ông ta lại nóng lòng có người nối dõi. Do mấy ngày gần đây tâm trạng ứ đọng nên đã xử lý rất nhiều cung nhân, bên ngoài cửa Càn Thanh điện ngày nào cũng phải lau vết máu.
Minh Huệ Đế trầm ngâm một lát rồi mở miệng: "Mang thẻ bài tới đây, bảo thái y chuẩn bị thuốc đi."
Còn chuẩn bị thuốc gì được nữa? Đương nhiên là thuốc có thể khiến cho Hoàng thượng khoẻ như rồng như hổ.
Nhưng loại thuốc này không phải giải pháp lâu dài, chính Minh Huệ Đế cũng hiểu điều đó.
Trương Đức Cần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hoàng thượng, nô tài nghe nói trong giang hồ có một vài người năng lực phi thường biết thuật luyện đan ạ."
"Thuật này không những có thể giúp trường sinh bất lão, mà còn có thể giúp bổ thận tăng tinh lực."
Minh Huệ đế chợt ngẩng đầu lên nhìn ông ấy: "Trương Đức Cần, ngươi muốn trẫm học theo hôn quân tiền triều hay sao?"
Qua các đời triều đại luôn có mấy vị Hoàng đế ngu ngốc như thế, tiền triều thì có một vị chìm đắm trong việc luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà bỏ bê việc triều chính. Cuối cùng thì chẳng luyện ra được thuốc, mà lại còn bị dân chúng tạo phản.
"Hoàng thượng." Trương Đức Cần kinh hãi quỳ sụp xuống: "Nô tài không dám ạ, nô tài thật sự vì thấy Hoàng thượng mong ngóng dòng dõi hoàng thất nên mới..."
Nhắc tới dòng dõi hoàng thất, Minh Huệ đế hơi lay động, yên lặng nghe ông ấy nói.
"Nô tài chỉ nghe nói vậy thôi, nhưng cụ thể thế nào thì cũng không biết. Hiện giờ bên ngoài có nước địch nhăm nhe, bên trong có Duệ Vương phủ đối đầu với hoàng quyền, triều thần thì lúc nào cũng thúc giục dòng dõi hậu cung. Nô tài thấy Hoàng thượng suốt ngày lo lắng, nên muốn san sẻ với Hoàng thượng, lòng trung thành của nô tài với Hoàng thượng có trời đất chứng giám."
"Nói tiếp đi." Minh Huệ đế nói.
"Vâng." Trương Đức Cần liếm môi tiếp tục nói: "Thật ra trong dân gian cũng có người đang sử dụng phương pháp này, nô tài muốn âm thầm tìm kiếm một vài người có năng lực đặc biệt tới, nếu thật sự có thể có tác dụng thì càng tốt, nếu không được thì đến khi đó..."
Ông ấy làm động tác đưa tay xoẹt qua cổ, nói: "Dù sao thì người ngoài cũng không thể nào biết được, có thể dốc sức phục vụ cho Hoàng thượng cũng là phúc của bọn họ."
Ông ấy nói dứt lời, Minh Huệ Đế như đang suy nghĩ điều gì.
Ngày hôm sau, Dung Từ nghỉ phép, đặt bao hết những hí lâu tốt nhất Kinh Thành.
Lúc A Lê ngồi xe ngựa tới, thấy trong hí lâu vắng tanh, Dung Từ ngồi một mình ở ghế chính giữa trên tầng hai.
Thấy nàng vàng cửa, hắn gọi: "A Lê, ở đây."
A Lê ngẩng đầu nhìn, không biết có phải do góc độ hay không mà nàng vẫn cảm thấy hôm nay Dung Từ có hơi khác lạ.
Sau khi lên đến tầng hai, nàng mới phát hiện ra cái cảm giác khác lạ ấy từ đâu mà ra.
Thường ngày Dung Từ thích mặc đồ tối màu, màu chàm, màu xanh đậm, màu đen huyền hoặc màu đen.
Nhưng mà hôm nay hắn lại mặc một bộ áo cẩm bào màu xanh lam, không những màu sắc tươi sáng mà trên trang phục còn thêu hoa văn hình trăm loại hoa, bên hông treo một miếng ngọc bội và một chiếc túi thơm.
Bản thân Dung Từ đã anh tuấn, chỉ là ngày thường hắn cư xử chín chắn trưởng thành, trông có vẻ già dặn hơn người khác một chút. Nhưng bây giờ trông thế này, cái gọi là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song"(*) chẳng phải là đây sao?
(*)người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng.
A Lê tò mò ngắm nhìn một lúc rồi khen ngợi: "Dung Từ ca ca, chàng mặc thế này trông đẹp thật."
"Ừm, ta từng thấy Nhị ca mặc như thế này." A Lê nói: "Trước đây khi huynh ấy mua son phấn dỗ cô nương khác thì rất thích mặc đồ sáng màu."
"..."
Nhị ca của A Lê chính là Đường huynh của Tam phòng. Đã thành gia lập thất từ lâu, hồi còn bé có quan hệ khá tốt với A Lê, lúc mua son phấn dỗ bạn gái thì còn từng hỏi ý kiến của A Lê.
Nàng còn nhớ lúc trước khi nhị ca theo đuổi cô nương mà huynh ấy thích thì sẽ mặc đồ màu sáng và phong lưu, không khác gì Dung Từ cả.
Nhưng chẳng biết tại sao, nàng vừa nói dứt lời thì nụ cười trên khoé môi Dung Từ có hơi mất tự nhiên.
Nàng ngồi bên đó: "Dung Từ ca ca, hôm nay gọi kịch gì vậy?"
Lúc này, chủ hí lâu đi lên lầu, nhiệt tình giới thiệu:
"Dung Thế tử, Tống cô nương, đây là các vở kịch mà gần đây đoàn kịch sắp xếp, mời hai vị xem."
A Lê nhận lấy, tuy nói là mới được sắp xếp nhưng chỉ có hai vở kịch đầu là mới nhất, những vở khác thì nàng đều xem qua hết rồi. Hơn nữa chẳng có vở kịch nổi tiếng mới nhất nào mà nàng thích cả.
Nàng lật hai trang rồi hỏi: "Có gì mới mà hay không?"
Chủ quán nghe xong thì nói quanh co: "Có thì cũng có, có điều... Không biết có hát được không ạ."
"Nếu đã có rồi thì sao lại không hát được?" A Lê khó hiểu: "Ta còn muốn nghe cái gì mới mẻ mà hay hay đây, cứ hát đi."
"Tống cô nương muốn nghe thật sao ạ?" Chủ quán hỏi.
Dung Từ mở miệng hỏi: "Là vở kịch gì thế?"
"A... Tây Sương ký ạ."
A Lê: "..."
Nàng đã đọc sách nhiều năm vậy rồi, mặc dù chưa xem "Tây Sương ký" nhưng cũng nghe nói tới. Huống chi, nàng còn thấy các bạn cùng học ở thư viện lén lút xem.
Đây là một cuốn sách ướt át, kể về câu chuyện của Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, câu chuyện tình yêu trong đó nồng cháy quyến rũ, khiến người ta xem mà đỏ mặt tới tận mang tai.
Nàng từng vô tình nhìn thấy cảnh đó, đến giờ vẫn còn nhớ.
Trong thoáng chốc, A Lê có hơi lúng túng.
Chủ quán cũng túng quẫn.
Mấy vở kịch kiểu này thường là do khách mời đoàn kịch đến tận phủ để diễn, thường ngày không diễn ở hí lâu. Chỉ là hôm nay Dung Thế tử bao trọn hí lâu nên không có khách khứa nào khác, nếu hắn có muốn nghe thì cũng không sao cả.
Chủ quán hỏi nhỏ: "Dung Thế tử, ngài có muốn diễn vở này không ạ?"
Dung Từ nhìn về phía A Lê, thấy gò má nàng đỏ bừng, không biết nhớ ra điều gì mà con ngươi hắn toả ra chút ý cười.
"Không cần, cứ diễn vở được yêu thích nhất ở đoàn kịch các ngươi đi."
"Hầy, vâng vâng vâng." Chủ quán lập tức đi chuẩn bị.
A Lê ngồi ở bên cạnh cúi đầu ngượng ngùng.
"A Lê."
"Hửm?"
Trước mặt nàng xuất hiện một đĩa bánh ngọt.
"Nếm thử đi." Dung Từ nói.
A Lê gật đầu, cầm một miếng bánh ngọt lên, hơi che miệng lại rồi ăn.
Nhưng ngay sau đó nàng đã nghe thấy Dung Từ hỏi: "Nàng xấu hổ cái gì? Từng xem "Tây Sương ký" rồi à?"
"Không có!" A Lê ngẩng đầu, nghiêm chỉnh nói: "Ta là một cô nương đứng đắn, đâu có xem cái thứ đó chứ?"
"Vậy sao?" Dung Từ nhàn nhã, từ tốn nói: "Ta còn nhớ lúc nàng năm tuổi còn từng chui qua lỗ chó sang hí lâu bên cạnh... Ưm..."
Hắn còn chưa nói dứt lời thì đôi môi đã bị một cây cỏ mềm mại che lại.
Cô nương đỏ mặt, giận dữ trừng hắn: "Chàng không được nói!"
Dung Từ ngẩn người.
Bình thường hắn và A Lê ở bên nhau thân thiết cũng chưa bao giờ thấy được dáng vẻ xấu hổ của nàng. Dần dần trong lòng hắn nảy sinh cảm giác hơi kỳ diệu.
Cái cảm giác ấy như thể có một chiếc lông chim đang cọ trong lòng hắn, vừa dễ chịu mà vừa ngứa ngáy.
Đôi mắt cô nương trong veo sáng ngời, con ngươi đen nhánh phản chiếu lại hình ảnh của hắn, hắn có thể thấy rõ mình đang mỉm cười trong mắt nàng.
Nhưng lúc này, A Lê bối rối che miệng hắn lại, nhưng mà che như vậy lại có chút gì đó như giấu đầu lòi đuôi.
Nàng vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, trừng mắt với Dung Từ một hồi rồi không hiểu sao mà nàng lại không dám nhìn vào con mắt sâu thẳm của hắn.
Nhìn nhau một lát, rồi ngượng ngùng quay đi.
Nàng cúi đầu thầm thì oán trách: "Sao hôm nay Dung Từ ca ca lại hư thế chứ? Tai nạn xấu hổ lúc còn bé mà chàng cũng nhắc lại, ta không cần thể diện nữa chắc?"
Dung Từ mỉm cười.
"Được rồi, ta không nói tới nữa."
Ánh mắt hắn rơi vào mẩu vụn bánh ngọt bên môi nàng, hắn ngứa tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhích lại gần: "Đừng nhúc nhích."
Vẻ mặt hắn trông nghiêm túc, A Lê không hiểu ý của hắn, nàng không dám cử động.
Nhưng sau đó, hắn từ từ đưa tay ra. Ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào bên môi nàng, có thứ gì đó rơi xuống, rơi xuống quần áo.