Nghe được giọng nói của Tống Ôn Bạch, cả người A Lê cứng đờ, sau đó dùng hết sức trốn vào trong ngực Dung Từ.
Nàng vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Cha ta đang ở đây."
Hôm nay Tống Ôn Bạch rời công đường muộn, vừa về đến cửa phủ đệ đã thấy xe ngựa của Dung Từ đang đợi sẵn. Xe ngựa dừng hồi lâu không có người xuống, xung quanh cũng không thấy thị vệ nào.
Còn gì mà ông ấy không biết nữa đây?
Nhưng ông ấy hiểu loại sự tình này. Nghĩ đến việc Dung Từ đã chờ đợi nữ nhi nhà mình nhiều năm như vậy, hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa cưới vợ thành gia lập thất, ông ấy bèn quyết định nhắm một con mắt mở một con mắt, cho qua.
Nhưng sau khi đợi được ba mươi phút, ông ấy thực sự không thể đợi thêm nữa.
Dù sao bên trong cũng là nữ nhi vô vàn cưng chiều nhà mình, không thể để người kia được một tấc lại muốn tiến một thước được.
Thế là ông ấy bước tới.
Trên xe ngựa, Dung Từ cũng có chút cứng ngắc, loại chuyện bị nhạc phụ bắt quả tang này thật sự rất xấu hổ.
Nhưng xưa nay hắn luôn bình tĩnh trong mọi chuyện, trên mặt hắn ngoại trừ một chút ý dục tình chưa tan thì không có biểu cảm nào khác.
Hắn vỗ nhẹ vào người trong ngực mình, yên lặng an ủi: “Đừng sợ.”
Làm sao A Lê có thể không sợ? Loại chuyện này vốn dĩ đã ngượng ngùng, lại còn bị chính cha mình bắt tận tay nữa.
Nàng chợt nảy ra ý kiến, nhỏ giọng nói: "Dung Từ ca ca, không bằng chàng đi nói với cha ta là ta không ở trên xe, rồi đợi lát nữa chàng có thể thần không biết quỷ không hay đưa ta về nhà không?"
Tống Ôn Bạch đang ở bên ngoài, khóe miệng giật giật.
Ông ấy nói: "A Lê, đi xuống."
"…"
A Lê vẻ mặt như đưa đám đi theo Dung Từ ra khỏi xe ngựa.
Sau khi đi xuống, nàng ấy vậy mà vẫn trốn ở sau lưng Dung Từ, nắm chặt ống tay áo hắn, dáng vẻ như chột dạ vì làm sai chuyện gì.
Tống Ôn Bạch lo lắng cho nữ nhi, ông ấy nhanh chóng quét mắt kiểm tra tình hình, thấy toàn thân trên dưới nàng vẫn còn ổn thỏa bèn thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua, lúc nhìn vào kẻ khởi xướng thì lập tức không được thuận mắt cho lắm.
“Dung Thế tử đi từ đâu đến vậy?” Ông ấy hỏi.
Dung Từ nhẹ nhàng siết chặt tay A Lê, ý bảo nàng đừng lo lắng, sau đó bước tới và hành lễ với Tống Ôn Bạch.
“Bá phụ.” Hắn nói: “Hôm nay ta đưa A Lê đi thăm Giới Bạch tiên sinh, vừa mới quay về.”
Tống Ôn Bạch nheo mắt nhìn nữ nhi đang cúi đầu: “Thật sao?”
A Lê không có tiền đồ mà vội vàng hùa theo: "Vâng vâng."
“Vì sao đã trễ thế này còn không trở về?” Lời này là hỏi Dung Từ.
Trong mắt Dung Từ hiện lên một tia xấu hổ, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Hắn bình tĩnh nói: "Ta có chút chuyện muốn nói với A Lê, vì vậy… Đã trì hoãn."
Họ đều là nam nhân, đối với một số việc họ đều ngầm hiểu mà không nói. Tuy rằng lúc này Tống Ôn Bạch không thích Dung Từ mấy, nhưng ông ấy cũng không có ý định truy vấn không tha, càng sẽ không làm hắn mất mặt.
Chẳng qua, dù gì cả hai vẫn chưa thành thân. Những việc này nếu không bị ông ấy bắt gặp còn tốt, nhưng nếu đã để ông ấy bắt gặp thì phải cảnh báo, dặn dò.
Ông ấy đứng chắp tay sau lưng và hắng giọng.
"A Lê, con đi vào trước đi."
A Lê bất chấp cảm giác chột dạ ngượng ngùng của mình, nàng nũng nịu nói: "Cha?"
Tống Ôn Bạch làm ra vẻ sầm mặt: "Đi vào."
A Lê cắn môi, thấy vẻ mặt Dung Từ thành thật, cam chịu bị mắng, nàng đau lòng cực kỳ
Đột nhiên lá gan cũng trở nên lớn hơn.
"Cha, con không cho cha mắng Dung Từ ca ca."
Tống Ôn Bạch sửng sốt.
Ông ấy còn chưa kịp nói gì đâu, sao nữ nhi đã ra mặt bảo vệ người khác rồi?
"Lúc người lớn nói chuyện, không cho phép tiểu cô nương như con xen miệng vào. Đi vào nhà!"
A Lê nói: "Con mặc kệ. Dù sao nếu cha mắng Dung Từ ca ca thì con sẽ không để ý đến cha nữa!"
Nói xong, nàng lại vừa ngượng ngùng vừa hùng hổ chạy vào cửa.
Tống Ôn Bạch: "…"
Nữ nhi lớn rồi như bát nước đổ đi! Người cha già này thực sự đau lòng!
Sau đó, A Lê tìm người hỏi thăm và biết được cả hai đã đi thư phòng. Cũng không biết cha nàng đã nói gì với Dung Từ, nhưng quá nửa canh giờ sau Dung Từ mới rời đi.
A Lê ngứa ngáy muốn hỏi nhưng không biết hỏi từ đâu, nàng dùng dằng nán lại trong phòng mẫu thân rất lâu mà không hỏi ra được chút gì, cuối cùng đành phải hậm hực quay về phòng mình.
Buổi tối, khi Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt chuẩn bị nghỉ ngơi, ông ấy nói với vẻ cảm thán: "Phu nhân, hôm nay ta mới nhận ra, A Lê đã thực sự trưởng thành rồi."
Ông ấy đột nhiên nói ra lời này khiến Thích Uyển Nguyệt không hiểu ra sao: "Ý chàng là gì?"
Tống Ôn Bạch nói: “Hôm nay lúc ta về đến phủ, nhìn thấy xe ngựa của Dung thế tử ở ngoài cửa, nữ nhi cũng ở trên xe.”
“Vậy nên?” Thích Uyển Nguyệt vẫn khó hiểu: “Dung Thế tử đưa A Lê về không phải là chuyện bình thường sao?”
"Nàng có biết hôm nay xe ngựa dừng ở cửa bao lâu không?" Tống Ôn Bạch nói: "Từ lúc ta thấy là ba mươi phút, cũng không biết trước khi ta về đã dừng bao lâu."
Ông ấy vừa nói xong, Thích Uyển Nguyệt vội vàng quay người: “Ý của chàng là?”
"Hai đứa nhỏ đều đã trưởng thành, đã đến tuổi bàn tính chuyện cưới hỏi, cứ ở trong xe ngựa mãi chưa ra ngoài thì có thể làm cái gì?" Tống Ôn Bạch nói.
Thích Uyển Nguyệt trầm mặc một lát, chợt cười ra tiếng.
"Chàng lo lắng chuyện này làm gì chứ? Dung Thế tử là người có chừng mực, không giống chàng đâu."
"Này? Phu nhân nói vậy là có ý gì? Ta không có chừng mực sao?"
Thích Uyển Nguyệt hỏi: “Chàng nghĩ lại xem lúc còn trẻ chàng đã làm những gì? Làm sao lại không biết xấu hổ nhắc đến hai chữ chừng mực?”
"…"
Tống Ôn Bạch thiếu tự tin hẳn.
Khi còn trẻ, sau khi định hôn ước với Thích Uyển Nguyệt, ông ấy thường xuyên tìm đủ loại lý do khác nhau để gặp mặt bà ấy, mà mỗi khi gặp được, ông ấy đều không nhịn nổi…
Nghĩ tới điều gì đó, ông ấy cũng cười rộ lên: “Không phải nàng cũng không từ chối sao?”
Thích Uyển Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn ông ấy: "Tống Ôn Bạch, chàng đúng là đồ không biết xấu hổ, cái gì mà ta không từ chối? Ta rõ ràng là…"
"Sao vậy?" Tống Ôn Bạch dù bận vẫn ung dung.
Thích Uyển Nguyệt trợn mắt, không muốn nói.
Thân thể bà ấy nhạy cảm đến mức không thể chịu được dù chỉ là một nụ hôn lên tai. Thế chẳng phải là mặc cho ông ấy muốn thì cứ lấy hay sao?
"Tóm lại là ta đã nhìn Dung Thế tử lớn lên, trong Kinh Thành không có đứa nhỏ nào giống như hắn đâu, so với chàng còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần."
"Đúng đúng đúng, hiền tế của nàng tốt, vi phu chỉ tạm được thôi!" Tống Ôn Bạch thực sự chán nản: "Chẳng lẽ nàng không hề lo lắng cho nữ nhi của mình chút nào sao? Vốn ta còn muốn nàng khuyên bảo A Lê một chút."
“Ta lo lắng cái gì?” Thích Uyển Nguyệt nằm thẳng ra: “A Lê đi theo Dung Từ mới làm ta yên tâm.”
“Đâu có giống chàng…” Bà ấy ngáp một cái, chuẩn bị ngủ: “Ra vẻ đạo mạo.”
Trong lòng Tống Ôn Bạch nhất thời uất nghẹn, sau đó quay người áp sát vào bà ấy: "Thôi, ta đã phải gánh chịu tội danh đó ở chỗ nàng, tối nay ta sẽ làm thật vậy."
"Này này này… Ngày mai ta phải dậy sớm để đi Duệ Vương phủ đấy, đừng…"
Lời tiếp theo bị Tống Ôn Bạch chặn lại toàn bộ.
Vào ngày hai mươi sáu tháng Chạp, triều đình không mở, cho các quan viên nghỉ lễ mừng năm mới.
Duệ Vương phủ chủ động gửi thiếp đến Tương Dương Hầu phủ, nói rằng mấy ngày trước Duệ Vương nhận được một vật cát tường, mười phần hiếm lạ, liền mời Tống Nhị lão gia cùng phu nhân đến xem.
Vì vậy, ngày hôm sau, A Lê cũng theo cha mẹ đến Duệ Vương phủ làm khách.
Hai gia đình gặp nhau, trên danh nghĩa là để xem vật cát tường nhưng thực chất họ muốn bàn chuyện hôn sự của hai người con, người khác cũng hiểu điều này.
Duệ Vương phủ có một chính phi, một trắc phi và hai thị thiếp. Chính phi chỉ có một nhi tử là Dung Từ, còn trắc phi sinh hai đứa con, kém Dung Từ hai tuổi, hai thị thiếp chỉ sinh được một con gái.
Vì vậy, người của Duệ Vương phủ rất thưa thớt, từ trên xuống dưới chủ tử nơi đây cũng tổng cộng chỉ có mấy người như vậy.
Bữa trưa được phục vụ trong phòng ăn của vương phủ, nam nữ ngồi riêng biệt, ngăn cách bằng một tấm bình phong.
Bên nữ quyến có Duệ Vương phi, trắc phi cùng một thứ nữ, thêm hai người là Thích Uyển Nguyệt và A Lê. Các nam nhân ở cách vách, bao gồm Duệ Vương, Dung Từ, hai người thứ tử và Tống Ôn Bạch.
Trong Duệ Vương phủ chỉ có một tiểu thư là Dung Anh, tuy là con của thị thiếp nhưng cao quý, vì được Duệ Vương phi nuôi dưỡng từ nhỏ, tính tình hoạt bát vui vẻ.
Nàng ấy ngồi cạnh A Lê: "Tống tỷ tỷ, tỷ dùng hương gì vậy, sao mùi thơm thế?"
A Lê thì thầm với nàng ấy: "Đó là quà một bằng hữu tốt tặng ta. Nàng ấy rất khéo tay, luôn tự làm hương để dùng, không mua bên ngoài".
“Mùi hương đó tên là gì vậy?”
"Mộc tê hà, muội có thích không? Lát nữa ta sẽ đưa cho muội một hộp."
Hai thiếu nữ trạc tuổi nhau, chụm đầu ghé tai thân mật nói chuyện, Duệ Vương phi thấy vậy rất vui mừng.
Bà ấy nói: "Vậy thì tốt. A Lê và Anh Nhi rất hợp nhau. Chúng ta là người một nhà thì nên hòa thuận. Ta thích A Lê, và Anh Nhi cũng thích A Lê, Dung Từ càng không cần phải nói. Sau này A Lê đến nhà chúng ta, cũng có thể cảm thấy tự tại như ở nhà mình.”
Nghe vậy, Thích Uyển Nguyệt cũng nói: “Chẳng phải vậy sao? Vương phi hiền từ nhân hậu, trắc phi cũng rất tốt. Không có gia đình nào khiến ta yên tâm hơn Duệ vương phủ hết."
Mọi người đều cười.
Mặt A Lê đỏ bừng, giả vờ nói chuyện với Dung Anh để che giấu sự ngượng ngùng.
Bên kia bình phong, các nam nhân cũng nghe thấy nữ quyến nói chuyện, nhìn nhau mỉm cười.
Duệ Vương tâm tình vui vẻ, liền hỏi: "Các ngươi có muốn uống rượu không? Năm ngoái ta đã ủ hai bình Vân Thanh Lộ, chôn cả mùa đông trong tuyết, bây giờ tư vị rất ngon."
Duệ Vương là một vương gia nhàn nhã, năm đó khi ông ấy còn là Thái tử Đông Cung còn có chút chí khí, nhưng sau khi bị người gài bẫy và giam cầm nhiều năm, những chí khí đó dần dần phai nhạt. Như thể ông ấy đã thờ ơ với muôn vẻ nhân sinh, mỗi ngày trôi qua đều như mây trời hạc rừng, chỉ làm chút việc vui thú đơn giản.
Duệ Vương phi rất cổ vũ: “Vậy uống một bình đi? Hiếm khi Vương gia có nhã hứng hào phóng thế này. Bình thường chính ngài ấy còn không nỡ uống một ngụm rượu này đâu, nhưng hôm nay ngài ấy lại mời mọi người cùng uống. Chúng ta cũng coi như được hưởng lợi từ Tống đại nhân cùng Tống phu nhân cả.”
Nói xong, bà ấy phân phó tỳ nữ hâm lại rượu rồi mang tới.
A Lê hỏi: "Vân Thanh Lộ với rượu nếp Tử Trúc của Túy Hương lâu có gì khác biệt vậy ạ?"
Duệ Vương là một người uống rượu giỏi, khi nhắc đến việc này, ông ấy vui vẻ trả lời: "Quá trình ủ khác nhau, mùi thơm và kết cấu cũng khác nhau. Rượu nếp Tử Trúc ủ nhiều năm sẽ ngon hơn, trong khi Vân Thanh Lộ thì sau một năm là tốt nhất, qua ba năm hương rượu sẽ phai nhạt."
A Lê nghe xong rất háo hức, thấp giọng hỏi Thích Uyển Nguyệt: "Nương, con uống một chút được không?"
Thích Uyển Nguyệt cười nói: “Được uống rượu Vương gia ủ là cơ hội hiếm có, cho phép con uống hai ly.”
Dung Từ nghe vậy, đi đến trước bình phong, ho một tiếng.
“A Lê, Vân Thanh Lộ rất nồng, nàng chỉ được uống một ly thôi.”
Nói xong, hắn âm thầm dùng ánh mắt cảnh cáo A Lê.
Nhưng hôm nay có Vương gia và Vương phi ở đây, A Lê chẳng hề sợ hắn. Vừa lúc tỳ nữ mang rượu tới, nàng cầm lấy ly, lập tức uống một ngụm, hất cằm khiêu khích nhìn Dung Từ.
Ta muốn uống!
Dung Từ: "…"
Một màn tương tác âm thầm như vậy của hai người rơi vào mắt các trưởng bối, họ không khỏi mỉm cười.
Vân Thanh Lộ thơm ngọt nồng đậm, sau khi uống hai ly trong bữa tiệc, không ngoài dự đoán, A Lê đã say.
Trên thực tế, nữ quyến trong nhà tửu lượng đều không cao, ngay cả Duệ Vương phi hai gò mã cũng đỏ bừng. Bữa tiệc được nửa chừng, nhóm nữ quyến đã giải tán.
Dung Từ phái người đưa A Lê về sương phòng nghỉ tạm.
Trong sương phòng ở Duệ Vương phủ có đốt địa long, bên trong ấm áp, A Lê uống rượu say ngủ ngon lành, không biết qua bao lâu mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh dậy, nàng chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm màn giường, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Mãi cho đến khi nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ và quay đầu lại.
"Dung Từ ca ca, ta đang ở đâu?"
“Nàng đã quên là ở đâu rồi à?” Dung Từ đặt cuốn sách xuống, đi tới nhéo mũi nàng: “Sâu rượu nhỏ, Vân Thanh Lộ không hề giống rượu nếp Tử Trúc đâu, rất mạnh, thế mà nàng còn uống nhiều như vậy.”
A Lê ngượng ngùng, tránh khỏi tay hắn và ngồi dậy: "Nương ta đâu?"
"Tống di cũng vừa tỉnh dậy thôi, có hỏi thăm tình hình của nàng. Khi biết nàng vẫn đang ngủ đã đi nói chuyện với mẫu thân ta rồi."
"Dung Từ ca ca cũng uống rượu mà, chàng không có việc sao?"
"Có, ta cũng nghỉ tạm một lát rồi."
Chẳng qua là ngồi trên ghế chợp mắt một chút, khi tỉnh dậy thì thấy A Lê vẫn chưa tỉnh, hắn lại đọc sách một lúc.
"Nàng có nhức đầu không?" Dung Từ hỏi.
A Lê lắc đầu: "Vẫn còn tốt, tài ủ rượu của Vương gia rất siêu phàm."
Dung Từ mỉm cười.
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Các trưởng bối đã ấn định ngày thành hôn là vào tháng sáu năm sau. Nàng thấy thế nào?"
A Lê mở to mắt: "Nhanh như vậy đã định ra rồi sao?"
Dung Từ gật đầu: “Trên bàn tiệc chúng ta đã bàn những việc này.”
"Nhưng tháng năm năm sau ta mới tốt nghiệp thư viện mà. Không phải là quá sớm sao?"
“Nàng nghĩ là sớm sao?” Dung Từ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta sẽ đi nói với mẫu thân một tiếng, đổi sang năm sau nữa đi.”
"Này… Cũng không cần đâu." A Lê ngăn hắn lại: "Tháng sáu năm sau cũng được, ta không ngại gì, chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?"
“Ta chỉ cảm thấy… Giống như không bao lâu sau ta sẽ gả cho Dung Từ ca ca rồi.”
Giọng nói của A Lê nhỏ dần như muốn lui vào trong bụng, hai má nàng hơi nóng lên.
Trời đã xế chiều, ngoài trời tuyết sáng rực, nhưng trong phòng lại ấm áp dễ chịu, Dung Từ đang ngồi bên cạnh nàng.
Huân hương trên người hắn rất thơm.
"A Lê."
Khuôn mặt Dung Từ đầy ôn hòa, nắm lấy tay nàng: “Đối với nàng mà nói thì có vẻ nhanh, nhưng đối với ta… Ta đã đợi rất lâu rồi.”
Có thể có cơ hội làm phu thê một đời với nàng, trong lòng hắn đây là một việc may mắn biết bao.
Hắn đã chờ đợi nhiều năm như vậy, không muốn đợi thêm nữa.