Liễu ma ma ở bên cạnh nghe vậy thì âm thầm cảm thán. Trước đây nghe người ta nói Dung Thế tử rất cưng chiều Tứ cô nương Tống gia, bà ấy còn cảm thấy nói ngoa, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới thấy lời đồn không sai chút nào.
Dung Thế tử rõ ràng phải về làm việc nhưng nghe thấy thỉnh cầu nhỏ của Tứ cô nương lại lập tức thay đổi chủ ý, chưa thành thân đã được sủng ái như thế, nếu ngày sau nàng gả vào Duệ Vương phủ không biết còn được sủng thế nào.
“Ta thấy mấy ngày gần đây nàng gầy đi nhiều.” Dung Từ gặp một miếng thịt kho tàu cho A Lê: “Luôn ăn chay không tốt đâu, không tốt cho sức khỏe.”
Mấy năm nay Kinh Thành thịnh hành kiểu mỹ nhân gầy gò, các quý nữ đặc biệt yêu thích loại hình liễu rủ trong gió này. A Lê cũng không ngoại lệ, nàng sợ béo nên chủ yếu ăn chay, thỉnh thoảng ăn thịt nhưng chỉ ăn thịt nạc.
Không ngờ lúc này Dung Từ lại gắp một miếng nửa nạc nửa mỡ cho nàng.
A Lê cắn môi, hơi do dự.
“Sao thế?” Dung Từ hỏi: “Không thích ăn thịt kho tàu à?”
“Không phải… ta ăn thịt cũng được, nhưng không thích ăn thịt mỡ.”
Nói xong nàng gắp lấy miếng thịt kho tàu kia, kẹp lấy phần thịt còn phần mỡ thì không chút do dự bỏ vào chén Dung Từ.
Liễu ma ma kinh hãi, bà ấy vội nói: “Cô nương, thế này không hợp lễ nghi.”
Bà ấy đã làm ma ma dạy dỗ nhiều năm, càng gia đình giàu có càng chú trọng lễ nghi, phải có lễ có đức, mà hành động này của Tứ cô nương thật sự rất không hợp lễ nghi.
Nào có chuyện đồ mình ăn một nửa rồi để vào chén người khác, hơn nữa người này con là vị hôn phu tương lai, hắn còn là Dung Thế tử kim tôn ngọc quý. Bà ấy đang định mở miệng dạy dỗ thì Ngưng Sương ở bên cạnh vội vàng lôi bà ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Ngưng Sương nói: “Ma ma, chẳng lẽ bà không thấy Dung Thế tử đã tập mãi thành quen rồi sao, khi còn nhỏ cô nương cũng như vậy, Dung Thế tử thích chiều nàng, người khác không xen vào được.”
Nàng ấy nói: “Hợp lễ nghi hay không là do Dung Thế tử quyết định. Trong mắt hắn, cô nương của chúng ta làm gì cũng hợp lễ nghi.”
Liễu ma ma nói: “Chỉ ở trước mặt Dung Thế tử thì không nói, nhưng nếu đến nhà người khác….”
“Ma ma cứ yên tâm.” Ngưng Sương nói: “Cô nương nhà chúng ta có chừng mực, nàng chỉ như thế trước mặt Dung Thế tử, đến nhà người khác thì lễ nghi vô cùng.”
Liễu ma ma nghe thế thì vô cùng kinh ngạc.
Bà ấy lặng lẽ nhìn vào trong phòng, hai người vừa ăn cơm, vừa nói vừa cười.
Dung Thế tử thong dong ăn nửa miếng thịt mỡ còn thừa kia, trên mặt không có chút không tình nguyện nào.
Bà ấy lại lần nữa cảm thấy, thật sự là nuông chiều không có giới hạn.
Tấu sớ quan lại buộc tội thống lĩnh cấm quân Quách Thịnh như tuyết bay toán loạn trên trời, cho dù Minh Huệ Đế có bị bệnh nằm liệt giường cũng không dừng lại, giống như quyết tâm kéo Quách Thịnh xuống ngựa.
Ngay cả dân gian cũng bắt đầu công khai lên án Quách Thịnh, nghe nói nữ quyến Quách phủ ra ngoài đều bị làm nhục đến mức mặt xám như tro tàn, thậm chí có người còn nhổ nước miếng vào mặt Quách phu nhân.
Còn vì sao bá tính lại oán giận như thế cũng có quan hệ với chuyện Trưởng Công chúa Lệ Dương làm, hiện giờ ai cũng nói Trưởng Công chúa Lệ Dương dùng thủ đoạn bỉ ổi cưỡng bách Dung Thế tử, mà Quách Thịnh này là đồng lõa.
Thứ hai là do mấy năm nay Duệ Vương phủ rất có tiếng trong Kinh Thành, hàng năm Duệ Vương phi đều sẽ cứu tế cứu người, mà mấy năm trước Dung Thế tử còn đi diệt phỉ, các bá tánh rất thích người làm chuyện cứu tế.
Lúc này biết Dung Thế tử chịu ấm ức, ngay cả nữ quyến Quách phủ cũng bị làm nhục. Sau khi Minh Huệ Đế biết được chuyện này liên nôn ra một ngụm máu.
Hiện giờ chỉ sợ không thể cứu được Quách Thịnh, nếu cố giữ lại, tuy giữ được Quách Thịnh nhưng sẽ mất lòng dân. Sau khi bị bệnh nửa tháng, Minh Huệ Đế đã hạ thánh chỉ, cắt chức Quách Thịnh, đưa vào Đại Lý Tự thẩm tra.
Lúc mang thánh chỉ ra khỏi Càn Thanh Điện, Minh Huệ Đế lại phun ra một ngụm máu.
Trương Đức Cần hoảng sợ, hiện giờ Minh Huệ Đế hộc máu càng thường xuyên, thái y bắt mạch cũng không đoán ra vì sao, vẫn dùng lý do thoái thác giống khi trước, hỏa thịnh công tâm cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.
Nội thị bưng thuốc tiến vào, ông ấy vội cầm lấy đi đến bên giường nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, tới giờ uống thuốc rồi.”
Minh Huệ Đế mở mắt ra, ánh mắt nham hiểm hung ác.
“Quách Thịnh đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Trương Đức Cần nói: “Thánh chỉ của Hoàng thượng vừa đưa đi, Quách Thịnh đã dập đầu ở ngoài điện, sau đó theo người của Đại Lý Tự rời đi.”
Minh Huệ Đế nhắm mắt lại rồi lại mở ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, ông ta chậm rãi đứng dậy: “Mang đến đây.”
Minh Huệ Đến ném cái muỗng trong chén đi, muỗng sứ loảng xoảng rơi xuống mặt đất rồi nát vụng, khiến đám người giật mình hoảng sợ.
Sau đó thấy Minh huệ Đế bưng chén thuốc lên, một ngụm uống cạn.
Trương Đức Cần trấn an ông ta: “Hoàng thượng tĩnh dưỡng cho tốt, chỉ cần ngài còn ngồi trong Càn Thanh Điện này, những người đó cũng không thể làm gì.”
Minh Huệ Đế gật đầu: “Ngươi nói đúng, đây là thiên hạ của trẫm, ba mươi năm trước hắn ta không chiếm được, về sau cũng sẽ không chiếm được.”
Cái từ “hắn ta” này đương nhiên là chỉ Duệ Vương, cũng có thể là chỉ Dung Thế tử.
Trương Đức Cần hiểu rõ, ông ấy không nói tiếp nữa.
Một lát sau, nội thi tiến vào bẩm báo, nói Trưởng Công chúa Lệ Dương tới thăm Hoàng thượng.
Trương Đức Cần lập tức nói: “Mấy ngày gần đây có rất nhiều lời đồn đãi với vẩn về Trưởng Công chúa Lệ Dương, không ngờ lúc này nàng còn vào cung vấn an Hoàng thượng, có thể thấy trong lòng nàng Hoàng thượng rất quan trọng.”
Minh Huệ Đế nghe xong, sắc mặt tốt hơn chút.
“Tuyên nàng vào.”
“Vâng.”
Không bao lâu, Trưởng Công chúa Lệ Dương tiến vào, trên mặt không hề có vẻ quan tâm, đôi mắt bà ta đỏ lên, vẻ mặt u sầu.
Sắc mặt của Minh Huệ Đế tối xuống: “Lại có chuyện gì?”
Trưởng Công chúa Lệ Dương đang hành lễ thì hơi ngừng lại, đứng dậy nói: “Hoàng huynh, lần này huynh phải làm chủ cho tiểu muội.”
Bà ta nói: “Hôm trước, tiểu muội phái người báo với Trường Ân Hầu phủ là muốn liên hôn, không ngờ lại bị Hầu phủ phu nhân từ chối ngay, hoàn toàn không màng đến thể diện của ta. Dù sao thì ta cũng là muội muội ruột của Hoàng huynh, bọn họ không coi ta ra gì chẳng khác nào không coi Hoàng huynh ra gì.”
“Hoàng huynh, Trường Ân Hầu phủ khinh người quá đáng, mong người làm chủ cho tiểu muội.” Trưởng Công chúa Lệ Dương quỳ xuống, khuôn mặt vừa mang vẻ tức giận vừa mang vẻ khẩn cầu.
Minh Huệ Đế lẳng lặng đánh giá muội muội ruột mà mình từ nhỏ đã yêu thương này. Nửa khắc trước, hắn còn vui mừng vì goá bụa nửa đời cuối cùng vẫn có một người có chung huyết thống quan tâm, mà giờ phút này lại thấy vô cùng lạnh lẽo.
"Ngươi nhìn trúng người nào của Trường Ân Hầu phủ."
Trưởng Công chúa Lệ Dương trả lời: “Hoàng huynh, là Tam công tử của đại phòng, tên là Đoạn Hồn. Người này tuấn tú lịch sự, học thức hơn người, tuổi còn trẻ đã làm quan Thất phẩm ở Hộ bộ, là người có tiền đồ."
Minh Huệ Đế cười lạnh.
Trưởng Công chúa Lệ Dương tiếp tục nói: “Nhưng phu nhân Trường Ân Hầu phủ không biết tốt xấu, ta muốn kết thân với nàng ta là để mắt nhà nàng ta, không ngờ nàng ta lại từ chối.”
Minh Huệ Đế lại hỏi: "Ngươi muốn trẫm làm chủ như thế nào?"
Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: "Tiểu muội muốn một thánh chỉ tứ hôn, như vậy… như vậy là được."
Thấy thái độ của Minh Huệ Đế lạnh nhạt, Trưởng Công chúa Lệ Dương không biết ông ta đang nghĩ gì. Ngay sau đó nhớ đến từ lúc vào điện đến giờ, bà ta chỉ lo nói chuyện của mình mà quên mất không hỏi thăm hoàng huynh, trong lòng áy náy.
Bà ta hỏi: “Hoàng huynh, mấy ngày gần đây thân thể huynh có khỏe hơn chưa?”
Con ngươi của Minh Huệ Đế càng lạnh thêm: "Lệ Dương, ngươi càng ngày càng ngu muội.”
Trưởng Công chúa Lệ Dương kinh hãi, vội hỏi: “Sao hoàng huynh lại nói vậy?”
Những lời đồn bên ngoài Minh Huệ Đế đương nhiên biết rõ, hiện giờ thanh danh của Quận chúa Ngọc Mẫn ở Kinh Thành rất xấu, vậy mà bà ta còn vọng tưởng để Quận chúa Ngọc Mẫn gả cho con cháu Trường Ân Hầu phủ, hơn nữa còn là hậu bối xuất sắc nhất của Hầu phủ.
Trường Ân Hầu phủ cao ngạo như vậy sao có thể đồng ý chuyện hôn nhân này.
Tuy ông ta không tính là minh quân, nhưng cũng không phải hôn quân, loại chuyện khiến quân thần cách lòng này, đương nhiên ông ta sẽ không làm.
Huống hồ, mẫu tử Lệ Dương đã sớm thành quân cờ bỏ đi, ông ta không cần vì hai người này mà khiến Trường An Hầu phủ ghi hận.
Ông ta nói: “Ngọc Mẫn sợ là không thể gả ở Kinh Thành được nữa, ngươi mang nó trở về Nam Lăng tìm nhà thích hợp gả nó đi, đến lúc đó trẫm sẽ tứ hôn cho nó."
Trưởng Công chúa Lệ Dương nghe vậy thì lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Hoàng huynh! Vậy mà lại…"
Lúc này, nội thị ở bên ngoài bẩm báo, nói Nhàn phi đến.
Nhàn phi sinh được Công chúa Linh Ương khiến Minh Huệ Đế coi trọng, thấy bà ta tới, sắc mặt ông ta tốt hơn chút.
"Ái phi tới là có chuyện gì."
“Hoàng thượng," Nhàn phi vừa vào điện liền quỳ xuống: “Thần thiếp có một yêu cầu quá đáng.”
Một đám đều yêu cầu quá đáng, Minh Huệ Đế hơi không kiên nhẫn nói: “Lúc này Trưởng Công chúa Lệ Dương đang có chuyện muốn thương lượng cùng trẫm.”
“Thần thiếp đến là vì chuyện của Trưởng Công chúa Lệ Dương.” Nhàn phi nói: “Thần thiếp muốn thay đệ đệ không biết cố gắng của mình, cầu thú Quận chúa Ngọc Mẫn."
Việc này Nhàn phi đã cẩn thận cân nhắc.
Hiện giờ đệ đệ ruột của bà ta bị đánh gãy chân, đời này không còn hy vọng có thể nhập sĩ làm quan, chỉ sợ cũng không cưới được nữ nhi trong sạch, nếu đã vậy chi bằng cưới Quận chúa, dù sao thân phận Quận chúa vẫn còn đó, sẽ không làm xấu mặt Lương gia. Thứ hai là liên hôn với phủ Công chúa sẽ khiến quan hệ giữa Lương gia và hoàng gia càng vững chắc hơn.
Huống hồ hiện giờ Quận chúa Ngọc Mẫn bị người ta ghét bỏ, giống như nỗi sỉ nhục của hoàng gia. Nếu Lương gia bọn họ đến cầu thú, Hoàng thượng cũng sẽ nhớ ân tình này.
Trưởng Công chúa Lệ Dương thấy cuối cùng cũng có người đồng ý cầu thú, trong lòng vui vẻ, vội hỏi: "Xin hỏi là vị công tử nào?"
Trưởng Công chúa Lệ Dương vừa nghe thế thiếu chút nữa mắng ra tiếng.
Mấy hôm trước Lương Tuấn Hoài kia bị người ta đánh gãy chân, một tên tàn phế cũng dám cầu thú nữ nhi của bà ta, bà ta vừa định cầu xin Hoàng thượng từ chối, nhưng không ngờ, Minh Huệ Đế giống như suy tư gì đó rồi nói: "Đây đúng là một mối nhân duyên tốt.”
Ở trong mắt Minh Huệ Đế Quận chúa Ngọc Mẫn đã là một con cờ bỏ đi, ở Kinh Thành cũng không có tác dụng gì, chi bằng dùng để lôi kéo thần tử.
Nhưng Trưởng Công chúa Lệ Dương vừa nghe xong đã ngất đi, lúc này bà ta ngất thật.
Quách Thịnh bị cách chứ bỏ vào ngục, tâm trạng của Dung Từ rất tốt, sai người mở tiệc ở hẻm Ngự Mã, mời Doãn Thiệu Hâm và đám người Mạnh Tử Duy đến uống rượu.
Mạnh Tử Duy cảm thấy rất hiếm lạ, ngày thường Dung Từ rất lạnh lùng vậy mà lúc này lại chủ động mời bọn họ uống rượu.
Mà Doãn Thiệu Hâm lại không thấy vậy, hắn ta biết rõ vì sao.
“Dung Thế tử người gặp chuyện vui nên tâm trạng thoải mái.” Hắn ta nói: "Chuyện trên triều thuận lợi hơn nữa hôn sự cũng sắp tới, đúng là đáng để uống một chén."
Mạnh Tử Duy nghe vậy, lập tức cười nói: “Một ly sao đủ được chứ, đến đến đến, uống nhiều chút mới được.”
“Ta thấy Hoàng đế kia cũng không chịu lâu nữa, có lẽ không đến hai tháng.” Mạnh Tử Duy nói.
“Không vội, để ông ta chịu đựng đến cuối năm.” Dung Từ nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Dung Từ dịu dàng vui vẻ: "Dù sao cũng không vội."
Doãn Thiệu Hâm là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ ý của Dung Từ.
Hôn sự của Duệ Vương phủ và Tương Dương Hầu phủ diễn ra vào tháng sáu, nếu Hoàng đế băng hà trước đó, thần tử trong một năm không được cưới gả, nếu thế hôn sự của Dung Thế tử cũng phải hoãn lại.
Nhưng nếu Hoàng đế băng hà sau khi hắn kết hôn cũng không ổn, dù sao cũng mới cưới được người về, phải hưởng thụ cuộc sống phu thê chứ. Bởi vậy cuối năm là thích hợp nhất, cuối năm khi Hoàng đế băng hà, nói không chừng lúc đó Thế tử phi cũng đã mang thai.
Mạnh Tử Duy không suy nghĩ cẩn thận được như thế, y nhìn về phía Doãn Thiệu Hâm, chờ đợi hắn ta giải thích.
Nhưng Doãn Thiệu Hâm lại bày ra bộ dạng cao thâm “Ta biết nhưng ta không nói”, thật sự rất đáng ghét.