“Thế tử trở về rồi ạ?” Tỳ nữ tiến tới giúp hắn cởi áo choàng rồi nói: “Thế tử phi dặn chúng nô tỳ nấu đồ ăn, bây giờ Thế tử gia có muốn dùng bữa luôn không?”
"Thế tử phi ở đâu? Đã dùng bữa chưa?" Dung Từ hỏi.
"Hôm nay Thế tử phi không ăn được ạ, vừa mới dùng chút cháo, vốn tưởng ăn uống lại được rồi. Nhưng không ngờ tới mới qua hơn nửa khắc người lại nôn ra."
"Ta đi xem xem."
Sau khi qua noãn các, Dung Từ đi vào phòng ngủ, nhìn thấy người trên giường ho khan không ngừng, Ngưng Sương đang ngồi ở mép giường giúp nàng bình ổn lại.
Dung Từ gật đầu, ngồi xuống hỏi: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
"Vẫn như cũ." A Lê dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt vừa rồi vì ho khan vẫn còn chút nước mắt.
"Sao phu quân về muộn thế? Chàng dùng cơm chưa?"
Dung Từ lắc đầu: “Lát nữa ta sẽ ăn.”
"Sau này nàng không cần đợi ta nữa." Hắn nói: "Gần đây ta bận việc triều đình nên về nhà muộn, nàng chỉ cần nghỉ ngơi là được."
“Ừm.” Nàng lặng lẽ cúi đầu.
Dung Từ liếc nhìn nàng rồi im lặng.
“Phu quân...” Một lúc sau nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: “Bệnh của ta có lẽ không khỏi được.”
Dung Từ nắm tay nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, nàng sẽ không sao đâu.”
“Những lời này chàng đã nói rất nhiều lần…”
Trên mặt nàng nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có sự tuyệt vọng, khiến trái tim Dung Từ thắt lại.
Hắn mở miệng định nói điều gì đó an ủi nàng, nhưng lại cảm thấy bất lực.
Trong mắt A Lê càng ầng ậc nước mắt, cuối cùng nàng không nhịn được khẽ khóc lên.
Khung cảnh thay đổi, trên trời đổ tuyết rơi dày đặc, vạn vật trong tầm mắt đều mênh mông cô tịch.
Dung Từ loạng choạng đi qua đình viện phủ đầy tuyết, một nỗi kinh hoàng vô hình và to lớn bao trùm lấy hắn, khiến bước chân hắn nặng trĩu.
Vốn chỉ là một hành lang ngắn ngủn, nhưng hắn đi như thế nào cũng không qua.
"Phu quân… Chàng ở đâu?"
Hắn nghe thấy giọng nói của A Lê, dường như ở ngay bên tai hắn nhưng cũng dường như ở rất xa.
"Phu quân… Ta sợ…"
Dung Từ dùng hết sức lực chạy, không biết chạy bao lâu, cuối cùng nhìn thấy A Lê, nàng đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Phu quân ơi, ta đi đây”.
"A Lê!"
Dung Từ đột nhiên bật dậy từ trên giường, mồ hôi đầm đìa.
Hắn sững sờ một lúc mới nhận ra mình lại đang nằm mơ, mơ thấy A Lê bị bệnh và mơ thấy cảnh tượng nàng sắp chết.
Nàng ngã bệnh vào mùa thu và qua đời vào một ngày mùa đông đầy tuyết.
Đột nhiên Dung Từ quay người nhìn ra ngoài trướng, lúc này đang là mùa thu.
Hắn lau mồ hôi rồi đưa mắt nhìn phong thư từ nhà để trên bàn. Hắn nhận được nó vào buổi trưa, khi ấy hắn còn đang cùng mọi người thương nghị chiến sự.
Dung Từ nhìn chằm chằm thư nhà một lúc rồi đứng dậy rời khỏi trướng.
Nắng sau giờ Ngọ chói chang khiến hắn cảm thấy choáng váng. Không biết là do gió thu lạnh lẽo hay là do nguyên nhân gì khác mà hắn khẽ loạng choạng.
Hắn đứng giữa khoảng đất hoang vu, dưới chân dẫm lên lá vàng rụng, mọi thứ hư ảo như một giấc mơ.
Trong thư nói, A Lê ngã xuống nước nhiễm phong hàn, sốt ba ngày ba đêm không khỏi…
Rốt cuộc là trùng hợp hay điềm báo?
Kiếp trước, A Lê cũng bị rơi xuống nước, bị nhiễm phong hàn, sốt nhiều ngày, dần dần không thể hồi phục, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Khi sống lại một đời này, hắn tự nhận mình có thể thay đổi hết thảy. Trong những năm tháng rộng dài này, một số thứ đã thay đổi, chẳng hạn như việc hắn sớm vào triều, chẳng hạn như việc hắn thu phục Hạ Bách Châu để tránh bi kịch của Hạ gia quân, và quỹ đạo cuộc đời của Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt…
Hắn nghĩ rằng số phận của A Lê đương nhiên cũng có thể thay đổi được.
Dung Từ nhắm mắt lại.
Hắn không tin! Thực sự không tin!
Hắn không tin ông trời cho phép hắn sống lại một đời mà vẫn tuyệt tình như vậy.
Một lát sau, hắn hỏi: “Hạ tướng quân đâu?”
“Bẩm Thế tử.” Thị vệ đáp: “Hạ tướng quân đã đi ra ngoài tuần tra.”
Hắn ra lệnh: “Mời Hạ tướng quân và những người khác đến soái trướng. Ta có chuyện cần bàn.”
Dung Từ đi về phía Nam và gặp Hạ Bách Châu ở Khánh Thành. Khi Hạ Bách Châu nhận được mật thư của Dung Từ, ông ta đã lặng lẽ dẫn Hạ gia quân đóng quân ở đây.
Hiện giờ, Dung Từ đã đích thân nắm giữ ấn soái phụ trách thảo phạt phản quân, và tất cả các tướng lĩnh bao gồm Hạ Bách Châu đều dưới quyền chỉ huy của hắn. Kế hoạch tác chiến ban đầu được thương nghị là nửa năm, nhưng trước mắt, hắn không thể chờ đợi được nữa.
A Lê sinh bệnh, hắn phải gấp rút quay lại càng sớm càng tốt.
Trong soái trướng, Hạ Bách Châu nghe xong lời Dung Từ nói mà không thể tin được: "Đại soái muốn kết thúc chiến sự trong vòng hai tháng sao?"
Dung Từ hỏi: “Hạ tướng quân thấy có khả thi không?”
Hạ Bách Châu nói: “Ta chưa bao giờ đánh một trận như vậy, cũng chưa từng giao chiến với La gia quân. Huống hồ đại soái cũng có điều không biết, hiện tại chúng ta chỉ có mười vạn binh mã, nếu như chúng ta muốn lấy ít thắng nhiều thì cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Những người khác cũng phụ họa: "Hạ tướng quân nói đúng, đánh giặc kiêng kỵ nhất là nóng lòng muốn thắng. Hơn nữa, địch còn chưa động đến quân của chúng ta, xông lên trước cục diện chiến đấu sẽ bất lợi. Còn xin đại soái hãy suy nghĩ kỹ."
Dung Từ chắp tay đứng trước bản đồ, nghĩ một chút rồi nói: “Nếu ta cho ngươi thêm bảy vạn quân tinh nhuệ thì sao?”
Hạ Bách Châu sửng sốt: "Bảy vạn? Đại soái từ đâu mà…"
Ông ta đột ngột dừng lại, nghĩ đến tàn quân của người Hung Nô từ năm ngoái.
Vào thời điểm đó, Nghiêu thành đang bị tàn quân của quân Hung Nô xâm chiếm với binh lực mấy vạn quân. Nhưng khi ông ta dẫn quân bao vây diệt trừ thì những người đó lại bị động chống cự và rút lui trong vòng không đến hai ngày.
Lúc đó ông ta vẫn cảm thấy khó hiểu, nếu đây là tàn dư của người Hung Nô thì hình dáng lại không giống. Ông ta đã chiến đấu với người Hung Nô trong ba năm và đã tìm ra thói quen chiến đấu và cách dụng binh của người Hung Nô thế nào, tuy nhiên, tàn quân khi đó lại đổi hướng hành động một các quỷ quyệt, và không hề có chút dấu vết nào của quân đội Hung Nô.
Hơn nữa, những tàn quân này đều được trang bị hoàn mỹ, nếu chủ động chống lại Hạ gia quân, bọn họ có thể sẽ không thua. Nhưng những người này tựa như không hề có ý định chiến đấu, cái gọi là "xâm lược" cũng chỉ là cho vui mà thôi.
Sau này, khi ông ta phái người truy tung, những đội quân đó đã sơ tán sạch sẽ, như thể bốc hơi trong không khí vậy.
Việc này luôn khiến Hạ Bách Châu canh cánh trong lòng, nhưng khi nghe Dung Từ nói như vậy, ông ta chợt hiểu ra.
"Đại soái, chẳng lẽ bảy vạn quân mà ngài nhắc đến đều là những người ở Nghiêu thành…"
Dung Từ gật đầu: "Đúng thế. Nếu ta giao đội quân đó cho ngươi, ngươi có nắm chắc không?"
Hạ Bách Châu vui mừng khôn xiết: “Đương nhiên là ta chắc chắn thắng trận, nhưng…”
"Nhưng cái gì?"
Hạ Bách Châu nói: “Nhưng hai tháng quả thực quá ngắn, ta có thể biết vì sao đại soái lại đột nhiên đổi chủ ý không?”
Dung Từ khẽ che đi hàng mi dài của mình, không nói gì.
Hạ Bách Châu nói: “Đương nhiên, nếu đại soái không tiện nói thì không nói là được, nhưng hai tháng thật sự rất khó.”
"Thật ra… Cũng không phải là không thể."
Lúc này, trong trướng đã có người đứng lên.
Hắn ta là một vị tướng khoảng mười tám, mười chín tuổi, mày như mác, mắt như kiếm, cao lớn, đôi con ngươi đen nhánh ẩn chứa tham vọng và lòng gan dạ, sự sáng suốt.
Người này không ai khác chính là Hạ Ngọc Khanh.
Hắn ta khoác áo giáp, mạnh mẽ nghĩa khí, những biến hóa chỉ trong vòng một năm đã khiến hắn ta mất đi vẻ ngây ngô của thiếu niên và trở nên trầm ổn hơn.
Hạ Bách Châu quay đầu lại nhìn sang, mắng: "Ngọc Khanh, không được hồ ngôn loạn ngữ!"
"Hạ tướng quân, mạt tướng còn chưa lên tiếng, làm sao ngài biết là hồ ngôn loạn ngữ?" Hạ Ngọc Khanh nói.
Dung Từ nhìn hắn ta: "Ngươi có chủ ý gì?"
Hạ Ngọc Khanh nói: “Mặc dù binh lực của La gia quân có hai mươi vạn, và chúng ta chỉ có mười bảy vạn, nhưng việc đánh giặc không chỉ dựa vào binh lực mà càng phải dựa vào thiên thời địa lợi nhiều hơn. Hiện tại, khắp thiên hạ đều biết rằng La Phong là loạn thần tặc tử, người người hô thảo phạt, là lúc sĩ khí quân ta tăng vọt. Đây là phần thắng thứ nhất.”
“Thứ hai...” Hắn ta nói: “Cuộc chiến đẫm máu không nhất thiết phải diễn ra trên chiến trường. Nếu đánh vào lòng quân của địch từ nội bộ, khi tinh thần chiến đấu của kẻ địch bị phân tán, và sau đó chúng ta phát binh tấn công, còn cần tới hai tháng để đánh La gia quân đại bại sao?”
"Ồ? Ngươi nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng mọi người đều biết lòng quân quan trọng như thế nào, đánh tan lòng quân khó khăn như thế nào. Sở dĩ họ được gọi là La gia quân là vì họ đã đi theo La gia nhiều năm." Một người khác nói.
“Cũng không phải.” Hạ Ngọc Khanh nói: “Quả thật, La gia quân đã theo La Phong nhiều năm, nhưng không phải La gia bồi dưỡng bọn họ, cũng không phải La gia ban cho bọn họ quyền lực và vinh quang, mà là thiên tử. Nếu họ hiểu sâu sắc đạo lý này và nhìn thấy bằng chứng tạo phản của La Phong, còn có bao nhiêu người sẵn lòng đi theo hắn?”
Hạ Bách Châu im lặng đứng sang một bên, không lên tiếng.
Nhưng Dung Từ lại rất có hứng thú hỏi: "Xin chỉ giáo cho?"
"Đại soái!" Hạ Ngọc Khanh ôm quyền: "Kỳ thực có thể đại soái cũng đã nghĩ tới chủ ý này, nếu không ngài cũng sẽ không mang Công chúa Linh Ương đến trong quân."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hạ Bách Châu lớn tiếng hỏi: “Đại soái mang theo Công chúa Linh Ương đến sao?”
Dung Từ không trả lời mà nhìn Hạ Ngọc Khanh với ánh mắt tán tưởng: “Ngươi nói tiếp đi.”
Hạ Ngọc Khanh nói: “Công chúa Linh Ương là Công chúa của hoàng thất, cũng là nữ nhi được Hoàng thượng coi trọng nhất. Nếu nàng bị trói gô mà xuất hiện trong doanh trại của La Phong, các ngài nghĩ binh lính sẽ phản ứng thế nào?”
“Hay!” Lúc này, một vị tướng quân đứng lên: “Đây không phải vừa lúc xác nhận La Phong tạo phản sao?”
Hạ Ngọc Khanh gật đầu: “Trước đó, chúng ta có thể lặng lẽ phái người lẻn vào doanh trại của đối phương, công bố cuộc tạo phản của La Phong. Khi thời cơ đến, hãy để Công chúa Linh Ương xuất hiện trong doanh trại của La Phong, đến lúc đó không cần chúng ta xúi giục, lòng quân của bọn họ ắt sẽ tan rã. Mà tấn công bại quân còn không phải việc dễ như trở bàn tay sao?”
Dung Từ nghe xong khóe miệng mỉm cười nói với Hạ Bách Châu: "Chúc mừng Hạ tướng quân. Hạ tiểu tướng quân có tài xuất chúng hơn hẳn người khác, Hạ gia có người nối nghiệp rồi!"
Sau khi Dung Từ bước ra khỏi doanh trại, có người gọi hắn từ phía sau.
Quay người lại, hắn nhìn thấy Hạ Ngọc Khanh đang đi về phía mình.
“Dung Thế tử.” Hắn ta đổi xưng hô, vẻ mặt không có nghiêm cẩn như trong trướng, ngược lại có chút bất cần.
Hạ Ngọc Khanh liếc nhìn một cái túi thơm trong tay hắn, túi thơm có thêu hoa mai, vải hơi cũ, chắc đã đeo nhiều năm rồi.
Không cần đoán cũng biết ai đưa hắn.
Ánh mắt hắn ta có chút cô đơn: “Nghe nói mấy ngày trước Thế tử đã đại hôn, còn chưa kịp chúc mừng ngài.”
Dung Từ nhàn nhạt nói: “Đa tạ.”
“Chẳng lẽ Thế tử chưa bao giờ ghi hận ta sao?”
"Ghi hận ngươi cái gì?"
Hạ Ngọc Khanh giật mình, khí thế của nam nhân trước mặt thậm chí còn thâm sâu hơn một năm trước. Hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu, hắn ta đã thua rồi.
Đúng vậy, ghi hận cái gì chứ? Có lẽ trong mắt hắn, mình hoàn toàn không được coi là đối thủ.
Nhưng hắn ta vẫn không cam lòng hỏi: “Không có một chút… Ghen ghét nào sao?”
Suy cho cùng, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy có chút không vui nếu nhìn thấy cô nương mình yêu bị nam nhân khác thèm muốn. Đặc biệt là Dung Từ còn để ý tới Tống Cẩn Ninh nhiều như vậy, hắn ta càng không tin mình không hề bị ghen ghét.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới, Dung Từ trả lời rất kiên quyết: "Không có."
"Tại sao?"
“Bởi vì trên đời này…” Dung Từ đã biết trước, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh và mạnh mẽ nói: “A Lê sẽ chỉ thích ta, chỉ gả cho ta.”