Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 92



Hương thơm hoa cỏ tháng ba, thời tiết dần trở nên ấm áp, vậy nên Hoàng thượng mới ra lệnh thôi đốt địa long ở Khôn Ninh điện.

Tân đế mới lên ngôi chưa được bao lâu, thời gian Hoàng hậu ở trong Khôn Ninh điện cũng không dài, địa long này đốt vội vàng rồi lại khử vội vàng, khiến cả đám cung nữ đều vô cùng bận rộn.

*Đốt địa long: là một cách sưởi ấm cổ xưa. Các đường hầm lửa được đào bên dưới cung điện, đường hầm lửa có lỗ hở trong lòng đất. Bằng cách đốt lửa trên mặt đất hoặc bên trong ngôi nhà, hơi nóng sinh ra sẽ truyền qua các đường hầm lửa này vào nhà để làm ấm mặt đất.

A Lê mới thức dậy, ngồi ở trước bàn trang điểm cho các cung nữ chải tóc, nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài thì nàng hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Ngưng Sương trở thành Đại cung nữ của Khôn Ninh điện, người ngoài đều phải tôn kính gọi nàng ấy một tiếng Ngưng Sương cô cô.

Nàng ấy nói: “Thời tiết trước mắt ấm lên rồi, không cần đốt địa long nữa, nhưng mà Hoàng thượng lo lắng trong điện gió lớn nên kêu người di chuyển vài cây cao to đến đây. Hoàng thượng cũng nói trong đình viện nên trồng một chút hoa cỏ, khoảnh khắc hoa nở rộ thì thuận tiện cho nương nương ngắm hoa.”

Một cung nữ khác đang chải đầu nói: “Nương nương, nô tỳ từng ở trong cung hầu hạ rất nhiều nương nương, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người nhận được sủng ái như vậy, chúng nô tỳ đi theo nương nương đúng là có phúc lớn rồi.”

“Đây là dĩ nhiên” Một người khác nói: “Nương nương của chúng ta là chủ nhân duy nhất ở trong cung, là Hoàng hậu của một nước, Hoàng thượng không sủng ái nương nương thì sủng ái ai?”

“Nhưng nô tỳ nghe nói...”

Ngưng Sương đột nhiên liếc mắt qua, cung nhân kia lập tức im lặng.

A Lê phát hiện từ trong kính, mờ mịt hỏi: “Nghe nói cái gì? Sao Ngưng Sương lại không để nàng ta nói tiếp?”

Ngưng Sương nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là vài lời đồn đãi nhảm nhí, nói rằng các triều thần tiền triều dâng sổ gấp xin Hoàng thượng nạp phi tần lấp đầy hậu cung.”

Vì những bài học của Minh Huệ đế trước đây nên đám triều thần không dám lơ là đối với chuyện con nối dõi Hoàng gia.

Cả đời Minh Huệ đế không có con, giang sơn hỗn loạn, cũng bởi vì như vậy mà mất đi rất nhiều lòng dân và sự ủng hộ. Nhưng mà những người này vất vả lăn lộn đi theo Dung Từ, dĩ nhiên hy vọng hắn có thể ngồi dài lâu ở trên vị trí này, vấn đề con nối dõi cũng vô cùng quan trọng.

Nhưng bây giờ trong cung chỉ có một mình Hoàng hậu, nhìn kiểu nào cũng thấy đơn bạc, mà hoàng quyền kiêng kị nhất là chuyện hậu cung, khó tránh khỏi ngoại thích* thừa cơ lợi dụng.

*Ngoại thích: gia đình bên mẹ hoặc vợ vua.

Đây mới là chuyện đám triều thần lo lắng nhất.

“Nhưng mà nương nương cũng không cần lo lắng.” Ngưng Sương nói: “Hoàng thượng từ chối chuyện này rồi.”

“Ồ.” Lông mi của A Lê hơi rủ xuống.

Nàng không lo lắng Dung Từ ca ca nạp phi, nàng chỉ sợ hắn khó xử.

Trước đây hai người chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ không thể không đối mặt với những vấn đề này. Suy cho cùng đám triều thần chỉ quan tâm có hai chuyện, một là con nối dõi, hai là ngoại thích thịnh quyền.

A Lê im lặng một lúc rồi thở dài.

Đúng lúc này Dung Từ bước vào thì nghe thấy, hắn hỏi: “Sao lại buồn bực không vui?”

“Hoàng thượng.” Đám cung nhân thỉnh an.

“Sao Dung Từ ca ca lại đến đây? Không phải chàng đang ở Càn Thanh điện nghị sự sao?”

Theo lý mà nói Hoàng hậu nên tôn kính gọi Hoàng thượng chứ không phải gọi là Dung Từ ca ca. Vốn dĩ Tư lễ giám đã khéo léo đề cập đến chuyện này nhưng Hoàng thượng lại phất tay áo tỏ vẻ không quan tâm, hắn nói: “Không cần gò bó Hoàng hậu, nàng muốn gọi cái gì cũng được.”

Lúc này Tư lễ giám đồng ý nhưng sau đó lại âm thầm đến đề cập với A Lê, nói nàng là chủ mẫu của một nước, là lễ nghi điển hình, nếu để người trong thiên hạ biết được lại cho rằng nàng bất kính với quân chủ.

A Lê suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy có đạo lý nên khi gặp lại Dung Từ thì nàng ngoan ngoãn gọi một tiếng “Hoàng thượng”. Nhưng không ngờ Dung Từ lại không vui, hắn dứt khoát cách chức của Tư lễ giám.

Thật ra thì A Lê cũng không quen gọi Dung Từ là Hoàng thượng, nàng cảm thấy xưng hô này khiến cho nàng và Dung Từ có khoảng cách, nàng thích gọi hắn là Dung Từ ca ca hoặc là phu quân.

Tư lễ giám bị loại bỏ, nàng mừng thầm, nàng đổi về cách xưng hô ban đầu.

Lúc này Dung Từ đi đến, đứng ở sau lưng nàng cẩn thận quan sát nét mặt của A Lê.

Hắn chậm rãi nói: “Sắc mặt nhìn tốt hơn nhiều.”

Hắn lại hỏi: “Thuốc sáng hôm nay đã uống chưa?”

Đám cung nhân không dám trả lời, vẫn là Ngưng Sương lên tiếng: “Hoàng thượng, nương nương chỉ uống nửa chén rồi để lại.”

Nàng ấy cũng không sợ A Lê, lời này của nàng ấy còn có chút ý cáo trạng rõ ràng.

A Lê khiển trách trừng nàng ấy một cái rồi xoay đầu nói với hắn: “Phu quân, thuốc đắng lắm.”

Theo như kinh nghiệm trước đây thì hễ nàng gọi một tiếng “phu quân” thì Dung Từ phần lớn sẽ nghe theo nàng.

Nhưng hôm nay ngoại lệ, giờ phút này sắc mặt của Dung Từ dịu dàng nhưng giọng nói ấm áp dặn dò: “Bưng chén thuốc còn thừa qua đây.”

“Vâng.” Ngưng Sương lập tức vui vẻ đi lấy.

Một lúc sau nàng ấy bưng chén thuốc đã hầm xong qua giao cho Dung Từ.

Đám cung nhân cảm thấy Ngưng Sương thật sự dũng cảm, chuyện đút thuốc là chuyện do đầy tớ bọn họ làm nhưng nàng ấy lại dám trực tiếp giao lại cho Hoàng thượng, nàng ấy đang sai khiến Hoàng thượng làm việc ư?

Nào ngờ Hoàng thượng nhận lấy chén thuốc một cách tự nhiên, sau đó ngồi xuống trước mặt của Hoàng hậu.

Hắn múc một muỗng rồi tự mình nếm thử trước một ngụm, thấy nhiệt độ phù hợp thì mới đút cho nàng.

Hoàng hậu thì cau mày bất đắc dĩ uống thuốc.

Hoàng thượng đút từng ngụm thuốc một, ước chừng đút khoảng hai khắc.

Trong lòng của mỗi cung nhân đều khiếp sợ.

Năm đó nghe nói Thế tử Duệ Vương phủ sủng ái Tứ cô nương của Tống gia, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy. Hôm nay đã qua nhiều năm như vậy rồi, hai người trở thành đế hậu vẫn giữ quan hệ thân mật như cũ, điều này thật sự hiếm thấy.

Có cung nhân lặng lẽ giương mắt quan sát, muốn nhìn xem rốt cuộc Hoàng hậu đặc biệt khác người ở điểm nào, có thể được Hoàng thượng sủng ái như vậy.

Nhưng vừa đúng lúc bắt gặp cảnh Hoàng thượng giơ tay lên nhẹ nhàng giúp Hoàng hậu lau khóe miệng, hắn nhìn có vẻ lạnh lùng, khí chất đế vương uy nghiêm, nhưng trong mắt của nam nhân lạnh lùng như vậy lại tràn ngập sự dịu dàng.

“Thái y nói nhân tố gây bệnh của nàng đã được loại bỏ hoàn toàn, nhưng mà dù sao bệnh cũng đã lâu rồi, những bộ phận bị suy yếu cũng phải từ từ bù đắp lại.”

“A Lê ngoan ngoãn chút” Dung Từ nói: “Ngoan ngoãn uống thuốc, đợi nàng khỏi bệnh rồi, ta dẫn nàng đi du hồ được chứ?”

“Thật sao?”

“Ta là đế vương, lời hứa đáng giá ngàn vàng.” Dung Từ cong môi nói.

-

Sau khi vào xuân, sức khỏe của A Lê ngày càng tốt hơn, thần sắc của nàng nhìn càng lúc càng hồng hào, cho đến khi thái y chẩn mạch nàng đã khỏi bệnh, Dung Từ cho phép A Lê ra khỏi điện.

Ngày hôm đó A Lê cùng với Ngưng Sương ở trong ngự hoa viên ngắm hoa, một nội thị vội vã đi vào truyền lời: “Nương nương, Hoàng thượng nói thời tiết hôm nay tốt, muốn dẫn nương nương xuất cung du hồ.”

Dưới núi của Thư viện Tĩnh Hương có ao hồ, cách biệt viện không xa lắm. Lúc trước Dung Từ từng đồng ý với A Lê dẫn nàng đi du hồ, chuyện này A Lê đã tâm niệm rất lâu rồi. Hôm nay lúc Dung Từ thức dậy thì A Lê vẫn còn mơ hồ kéo vạt y phục của hắn hỏi khi nào mới có thể ra ngoài, nàng sắp ngộp chết rồi.

Có lẽ là hắn nhớ đến câu nói này của nàng, buổi sáng thái y tới Khôn Ninh điện chẩn mạch, biết được sức khỏe của A Lê đã khỏi hẳn, Dung Từ quyết định dẫn nàng đi du hồ.

Ngược lại thì A Lê cảm thấy có chút kinh ngạc với quyết định đột ngột này.

Nàng hỏi: “Hoàng thượng bãi triều rồi?”

Nội thị trả lời: “Bẩm nương nương đã bãi triều rồi, người đang ở Càn Thanh điện bàn chuyện với Lại bộ Thượng thư.” 

“Cha cũng tới rồi?” A Lê vui mừng nói: “Ta qua đó xem thử.”

Lúc này nàng dẫn Ngưng Sương đến Càn Thanh điện.

Đi tới cửa điện, Tổng quản nội thị nhìn thấy nàng, ông ấy vội vàng thỉnh an nhưng bị A Lê ngăn lại.

Nàng “xuỵt” một tiếng, tỏ ý yên lặng, sau đó nàng lén lút bước lên bậc thang, chờ ở dưới hiên.

Tổng quản nội thị lo lắng không yên, nương nương lần đầu tiên đến Càn Thanh điện, nếu như ông ấy không đi vào bẩm báo thì đoán chừng chút nữa Hoàng thượng sẽ trừng phạt ông ấy.

Dù sao trong ngoài Hoàng cung này có người nào không biết Hoàng thượng quan tâm Hoàng hậu? Lỡ như Hoàng hậu đứng ở dưới mái hiên hóng gió rồi bị bệnh thì ông ấy không thể gánh vác nổi.

Ông ấy dè dặt tiến lên trước khuyên nhủ: “Nương nương, nô tài vào trong thông báo một tiếng được chứ?”

Nếu đổi lại là người ngoài thì Hoàng thượng bàn chuyện với nội thần, ông ấy tuyệt đối không dám quấy rầy. Nhưng nương nương thì khác cho dù Hoàng thượng bận rộn đến đâu thì cũng sẽ đi gặp nàng trước.

Nhưng A Lê lại nói: “Không cần, bổn cung đến tìm Lại bộ Thượng thư đại nhân có chút chuyện cần nói, đợi một chút cũng được.”

“Nhưng mà… Nơi này gió lớn, sức khỏe của nương nương vừa khỏi...”

“Sao mà mấy người các ngươi đều xem bổn cung như người giấy vậy?”

A Lê bất mãn với điều này, nàng cảm thấy bản thân đã sớm khỏe rồi nhưng vẫn bị Dung Từ cấm ở trong điện chăm sóc hai tháng trời, hai tháng này nàng sắp lên mốc luôn rồi.

“Bổn cung không sao.” A Lê vẫy tay kêu ông ấy lui xuống, nói: “Bổn cung phơi nắng ở đây cũng khá tốt.”

Có lẽ nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, có một nội thị ở bên trong mở cửa đi ra, nhìn thấy A Lê đang đứng ở bên ngoài thì lập tức chạy vào bẩm báo.

Một lúc sau Dung Từ đi ra.

“Nàng đến rồi sao lại không vào?” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tổng quản nội thị.

Tổng quản nội thị sợ đến mức lập tức quỳ xuống, ông ấy tính tạ lỗi thì nghe thấy A Lê nói rằng: “Đừng trách ông ấy, là ta không muốn vào trong quấy rầy mọi người bàn chuyện.”

Dung Từ cầm tay nàng rồi nói: “Không phải là chuyện gì quan trọng, vào đi.”

Sau khi vào cửa, Tống Ôn Bạch hành lễ quân thần, nói: “Thần bái kiến nương nương...”

Hắn mới quỳ được một nửa thì A Lê vội vàng đỡ hắn dậy rồi nói: “Cha, ở đây không có người ngoài, cha không cần như vậy.”

Tống Ôn Bạch mỉm cười, ông ấy vẫn giống như khi nàng còn nhỏ thích xoa đầu của nàng, quan sát thần sắc của nàng.

“Vừa rồi nghe Hoàng thượng nói thái y khám cho con rồi, hết bệnh thì tốt! Hết bệnh thì tốt! Cha quay về nói với nương của con một tiếng, nàng ấy cũng yên lòng.”

Bệnh của A Lê ảnh hưởng đến suy nghĩ của rất nhiều người, ngoại trừ đại thần trong triều còn có Tương Dương Hầu phủ. Đặc biệt là Thích Uyển Nguyệt, bà ấy chỉ có một nữ nhi nhưng bệnh lâu vô cớ như vậy, mấy ngày nay bà ấy cũng trở nên tiều tụy rất nhiều.

Nếu bà ấy biết tin nàng khỏi bệnh thì nói không chừng sẽ rất vui mừng.

A Lê ra hiệu cho Ngưng Sương đem hộp đồ ăn vào, nói: “Con đến gặp cha, lát nữa xuất cung thì cha mang những món điểm tâm này về, những món này do bậc thầy đồ ngọt của Ngự thiện phòng làm, tay nghề vô cùng tốt.”

“Được.” Tống Ôn Bạch điềm đạm gật đầu.

Sau khi A Lê tiến cung thì gặp lại cha nương không còn dễ dàng như vậy nữa, thứ nhất là nội thần không được phép vào hậu cung, thứ hai là mệnh phụ muốn vào cung thì phải gửi thẻ bài trước. Gửi một hai lần thì còn được, nếu thường xuyên gửi thiệp thì khó tránh khiến người ta chỉ trích. Vậy nên Thích Uyển Nguyệt không thường xuyên vào cung được.

Mấy ngày nay A Lê nhớ cha nương, nhìn thấy Tống Ôn Bạch khó tránh khỏi có chút không nỡ.

Dung Từ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của nàng, hắn nói: “Tháng sau là thọ thần của tổ mẫu, đến lúc đó ta dẫn nàng quay về chúc thọ được không?”

A Lê đang tính đồng ý thì Tống Ôn Bạch hoảng hốt nói: “Hoàng thượng không được, mẫu thân của vi thần có tài đức gì để Hoàng thượng tự mình đến chúc thọ, vi thần không dám nhận.”

“Nhạc phụ yên tâm” Dung Từ nói: “Đến lúc A Lê quay về, con cải trang trở về cùng nàng là được.”

Dung Từ nói như vậy thì Tống Ôn Bạch yên tâm rồi.

Hiện giờ trên triều đình đều đang lo lắng Hoàng hậu độc sủng, thế lực nhà mẹ đẻ lớn. Nếu như lại ồn ào ra chuyện Hoàng thượng đến Tương Dương Hầu phủ chúc thọ, vậy thì sổ xếp trên triều không chỉ vạch tội Hoàng thượng, cũng vạch tội Tương Dương Hầu phủ của ông ấy. Điều càng quan trọng hơn chính là những tiếng nói thúc giục lấp đầy hậu cung nạp thêm phi tần chắc chắn sẽ còn ầm ĩ hơn nữa.

Lòng người chính là lòng tham không đáy như thế, lúc trước Dung Từ còn chưa làm Hoàng thượng, mọi người chỉ mong chờ hắn lên ngôi làm một Hoàng đế tốt thủy trướng thuyền cao*.

*Thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên, nước nổi bèo nổi.

Bây giờ Dung Từ làm Hoàng đế rồi, những người này không thỏa mãn với địa vị và quyền thế nữa, trong nhà có nữ nhi thì đều muốn chia một chén canh* ở trong hậu cung.

*Chia một chén canh: phân chia nhận được lợi ích trong đó.

Lẽ nào Tống Ôn Bạch còn không biết dã tâm và mưu đồ trong lòng của những kẻ đó hay sao, càng là như vậy thì ông ấy càng phải cần thận thêm một chút.

Ba người nói chuyện một lúc rồi thỏa thuận xong thọ thần của lão phu nhân thì Tống Ôn Bạch mang hộp điểm tâm rời đi.

A Lê đứng ở trước cửa Càn Thanh điện đưa mắt tiễn Tống Ôn Bạch đi xa, nàng thở dài.

Dung Từ buồn cười, nói: “Vì sao lại thở dài?”

Trên mặt của A Lê nở nụ cười nhạt rồi nói: “Dung Từ ca ca, chàng thành thật nói cho ta biết, chàng với cha ta bàn bạc chuyện gì?”

“Vì sao A Lê lại hỏi như vậy?”

“Ta nhìn ra được.” A Lê nói: “Tuy rằng trên mặt của cha ta mỉm cười thoải mái nhưng trong ánh mắt của ông ấy không thể lừa được ai, rõ ràng đang che giấu sự buồn rầu.”

Dung Từ dẫn nàng vào trong điện, tự tay rót ly trà đút cho nàng.

“Mùa xuân khô hanh, uống nhiều chút nhuận họng.” Hắn nói.

A Lê nhìn tay của hắn rồi uống cạn, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nói: “Chàng đừng có lạc đề, mau nói đi hai người đã bàn cái gì?”

Dung Từ im lặng một lúc rồi nói: “Triều thần lo lắng nàng chuyên sủng ở trong hậu cung từ đó thế lực của ngoại thích lớn mạnh ảnh hưởng đến hoàng quyền, vậy nên...”

“Vậy nên họ kêu chàng nạp phi, phân sủng hậu cung sao?”

“Ừm.”

A Lê bĩu môi rồi nói: “Những kẻ này đâu phải lo lắng thế lực lớn? Rõ ràng là cảm thấy bản thân vẫn chưa vơ vét đủ.”

Dung Từ mỉm cười nhẹ, ôm nàng rồi nói: “A Lê của ta thông minh, một câu đã nói trúng rồi.”

A Lê hỏi: “Vậy chàng nói như thế nào?”

“Cái gì là nói như thế nào?”

“Dung Từ ca ca muốn nạp hậu cung sao?”

“Nàng nói xem?”

A Lê ngẩng chiếc cổ trắng nõn lên, nhõng nhẽo nói: “Dù sao ta cũng không cho phép.”

Dung Từ mỉm cười.

“Tuân lệnh, ta nghe Hoàng hậu.”

Ngay sau đó, hắn lại nói: “Nhưng chuyện này vẫn phải giải quyết nếu không chỉ có thể áp chế một lúc, không thể áp chế cả đời được.”

“Hai người tính giải quyết như thế nào?”

Dung Từ chăm chú nhìn nàng, nói: “Nhạc phụ muốn từ quan lui về ở ẩn.”

A Lê sửng sốt một chút, không nói nên lời, đáy lòng dâng lên cảm xúc chua xót.

Cha của nàng đã làm quan hơn nửa đời người, ở trên quan trường cha có chí hướng và đóng góp của riêng mình, bây giờ nói từ quan thì từ quan, có nghĩa là từ bỏ chuyện đã làm cả nửa đời.

Mà những việc này chỉ vì tác thành cho nàng.

A Lê cúi đầu rồi nói: “Phụ mẫu sinh ta, nuôi ta, mọi chuyện đều vì ta. Nhưng mà ta lại không thể hồi báo được, hôm nay còn làm hại cha...”

Nàng hiểu rõ Tống Ôn Bạch từ quan chính là cách xử lý tốt nhất, thứ nhất là có thể chặn được miệng của triều thần, thứ hai là để cho Dung Từ không đến mức trở thành hôn quân trong miệng của thiên hạ.

Dung Từ yên lặng, trong chốc lát hắn lại lên tiếng: “Trước tiên đừng nghĩ đến những việc này, ta đã cho người chuẩn bị xong xe ngựa, lát nữa cùng nàng đi du hồ.”

“Không dùng bữa trưa nữa sao?”

“Dùng trên thuyền hoa được không?” Dung Từ hỏi: “Chúng ta có thể vừa ngắm cảnh vừa dùng bữa.”

Nghe được điều này tâm trạng của A Lê thư giãn một chút, nàng gật đầu nói: “Được.”

Đế hậu dạo chơi, thanh thế thật lớn, chỉ riêng xe ngựa hành lý đã có mười mấy chiếc, cung nhân đi theo hầu hạ cũng lên hàng trăm.

A Lê thấy vậy thì cảm thấy nghi ngờ, hỏi: “Dung Từ ca ca, chúng ta chỉ đi du hồ, tại sao phải đem theo nhiều hành lý như vậy?”

Dung Từ liếc nhìn nàng không rõ ý tứ chỉ bảo: “Chúng ta đến biệt viện ở hai ngày rồi quay về.”

Cũng không biết tại sao nhưng A Lê luôn cảm thấy cái nhìn kia của Dung Từ lại có ý nghĩa sâu xa, giống như là… Đang mưu tính gì đó.