Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 96



Trung tuần tháng tư, Kinh Thành xuất hiện một chuyện vui mừng, đó là Mạnh Tử Duy - Thống lĩnh cấm vệ quân Kinh Thành thành thân.

Tuổi Mạnh Tử Duy không còn nhỏ, xem như nam tử lớn tuổi chưa kết hôn trong Kinh Thành, nhưng vì Mạnh Tử Duy tuấn tú lịch sự, thân phận địa vị còn cao quý, rất nhiều thế gia không cưỡng lại được đều muốn tuyển hắn làm rể.

Nhưng sau cùng, người con rể quý quá lứa lỡ thì ấy lại rơi vào Hứa gia Dương Châu - Nhà ngoại của Đông Bình Hầu phủ.

Nghe nói mối hôn sự này do Mạnh đại nhân cầu xin mãi mới được. Có người ghét ra mặt nói Hứa gia không biết tốt xấu, trong thâm tâm lại ghen tị không thôi.

Nhưng ghen tị thì ghen tị, lễ nên tặng tuyệt đối không thể thiếu, thậm chí người sau còn so bì với người trước vì sợ khi mình nịnh bợ thì đã muộn rồi.

Dù sao Mạnh đại nhân này cũng là tâm phúc của hoàng thượng, đã đi theo bên cạnh từ khi hoàng thượng tám tuổi, công lao đồng hành cùng hoàng đế từ thuở ban sơ có thể nói là đứng đầu.

Ngươi xem, ngày thành thân ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng tới kìa.

Lúc này, hoàng hậu đang ở trong tân phòng nói chuyện với tân nương tử.

Hôm qua Hứa Bội Linh vừa đến từ Dương Châu, sau khi tới Đông Bình Hầu phủ một đêm, hôm nay đã được nghênh đón vào Mạnh phủ. Có lẽ vì đi đường mệt nhọc, lúc đang nói chuyện nàng ấy không nhịn được ngáp dài.

"Hay là ngươi nghỉ ngơi một lát đi?" A Lê nói.

Hứa Bội Linh lắc đầu che miệng ngáp không ngừng: "Không cần đâu, lát nữa bái đường rồi, sao ta nghỉ ngơi được. Cố chịu đựng qua hôm nay là tốt rồi."

Nói xong, nàng ấy sai tỳ nữ bên ngoài: "Tương Nhi, lại đi pha một chén trà đặc mang tới đây."

"Vâng." Tỳ nữ tên Tương Nhi kia đi qua một đám phu nhân quý nữ ra ngoài.

Đám phu nhân quý nữ này đa số là chị em dâu và thân thích của Đông Bình Hầu phủ, ỷ vào quan hệ thân thích này tới đây lôi kéo làm quen, chỉ có điều bọn họ vừa đến không lâu thì hoàng hậu nương nương tới.

Lúc này, hoàng hậu nương nương đang ngồi trong phòng nói chuyện với tân nương tử, bọn họ không dám lỗ mãng đành dựa theo quy củ ngoan ngoãn ngồi gian ngoài chờ đợi, vừa chờ vừa nghe cuộc nói chuyện bên trong, sau đó âm thầm kinh ngạc, vậy mà Hứa Bội Linh lại có quan hệ thân thiết với hoàng hậu nương nương như vậy. Nghe giọng điệu nói chuyện kia mà xem, thật sự rất tùy ý, ai không biết nghe thấy còn tưởng rằng bạn thân thiết đang nói chuyện với nhau đó.

Còn không phải là bạn thân thiết sao?

A Lê có danh tiếng không nhỏ ở Kinh Thành, nhưng thật ra bạn tri kỷ lại rất ít. Trong thư viện có Sài Dung Dung, còn bên ngoài thư viện cũng chỉ có một mình Hứa Bội Linh.

Tất nhiên là nàng vô cùng quý trọng tình hữu nghị này rồi, sẽ không vì thân phận của mình cao quý mà xa cách, khách sáo, và càng không mong thân phận này biến thành trở ngại giữa nàng và đám bạn thân của nàng. Vấn đề này nàng đã nói từ trước rồi, khi lén gặp mặt sẽ chơi với nhau như tỷ muội, không cần giữ khoảng cách.

Lúc này hai người ở riêng với nhau trong phòng, cũng coi như lén gặp mặt rồi nên nói chuyện rất thoải mái. Hứa Bội Linh ngồi dựa vào đầu giường, A Lê ngồi trên ghế đối diện nàng ấy.

Không biết có phải do Hứa Bội Linh cảm nhiễm hay không mà A Lê cũng che miệng ngáp vài cái.

Hứa Bội Linh buồn cười: "Không phải ngươi ăn no ngủ kỹ lắm à? Sao cũng mệt mỏi thế này rồi?"

A Lê nói: "Đừng nói nữa, mấy ngày qua ta bận tu soạn sách sử, đôi khi hào hứng đến mức bận đến tận đêm khuya."

"Muộn hơn nữa thì đêm ngươi vẫn được nghỉ ngơi chứ? Không giống ta, hôm qua ta thức trắng cả đêm không thể nào ngủ được."

Nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt A Lê đỏ lên. Tuy nói là nàng ngủ đấy, nhưng người còn lại lại không ngủ. Dung Từ ca ca tinh lực dồi dào, ngày nào sau khi lên giường cũng phải làm một trận, nếu như hứng thú có thể hắn còn làm lâu hơn chút nữa.

Hôm qua lăn lộn tới tận giờ tý mới nghỉ ngơi.

Nàng lại ngáp một cái, hỏi: "Sao không thấy biểu tỷ ngươi đâu?"

Ý là Tô Tuệ đâu.

"Nàng ta à." Hứa Bội Linh nói: "Đừng nói là ngươi không biết, ngay cả ta cũng chỉ nghe nương ta nói thầm thôi."

Hứa Bội Linh hạ giọng, ghé sát thêm chút, nói: "Mấy ngày trước nàng ta đã xuống phía Nam rồi, đã rời khỏi Kinh Thành."

"Xuống phía Nam?"

"Ừ, cữu mẫu của ta muốn làm mai cho nàng ta, nhưng nàng ta nói thằng nếu đời này không gặp được nam tử vừa ý, nàng ta sẽ không gả. Cữu mẫu nghe thấy lời này, muốn dùng thủ đoạn cũ định nhốt nàng ta lại, vì thế nàng ta đã rời Kinh trước rồi."

A Lê kinh ngạc: "Nhưng một nữ tử như nàng ta, rời kinh đơn độc có an toàn không?"

"Cũng không phải là rời Kinh đơn độc, có người thân mấy năm nay mở trường tư thục ở phía Nam. Trước đây biểu tỷ ta từng nói muốn thành lập trường tư thục để xây dựng sự nghiệp của mình, nhưng cữu mẫu không đồng ý. Sau đó không biết nàng ta liên hệ với thân thích kia thế nào mà sau hai lần viết thư qua lại, đã thu dọn hết nữ trang châu báu đi rồi."

A Lê nghe xong, cũng âm thầm bội phục.

Tóm lại Tô Tuệ đã thoát khỏi gông xiềng của cuộc sống, không mặc cho người ta sắp đặt vận mệnh nữa. Nàng ta là người có tài học, nếu như chăm chỉ xây dựng sự nghiệp chắc chắn sẽ làm rất tốt.

Đúng lúc ấy, tỳ nữ bưng trà và điểm tâm vào, A Lê cầm một miếng lên nếm thử.

Hứa Bội Linh đang định nói chuyện tiếp, thì đột nhiên trông thấy dáng vẻ ôm ngực như sắp nôn của A Lê.

Sắc mặt nàng ấy lập tức thay đổi, quay sang chất vấn tỳ nữ: "Ngươi cho Hoàng hậu nương nương ăn cái gì?" 

Sắc mặt tỳ nữ cũng khủng hoảng, quỳ xuống ngay tức thì: "Phu nhân, là bánh hoa quế nhân mật ong, trưa nay người cũng nếm thử rồi, còn cảm thấy hương vị không tệ đó."

Hứa Bội Linh nhíu mày, vội vàng đẩy cung nữ ra bước đến xem xét tình hình của A Lê.

Nhìn nàng nôn khan rất lâu vẫn không nôn ra thứ gì, sắc mặt có vẻ cũng rất khó chịu

Các phu nhân bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh trong này, ai nấy đều đứng dậy ngó vào bên trong. Sau đó có phu nhân nhỏ giọng nói một câu: "Hoàng hậu như vậy, không phải có rồi chứ?"

Người bên ngoài nghe xong đều trợn tròn mắt, Hứa Bội Linh và A Lê cũng sửng sốt.

"Có?"

Hai người quay sang nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía bụng A Lê. Một giây sau, Hứa Bội Linh vội vàng bảo tỳ nữ: "Mau đi mời thái y đến đây."

Cung nữ dìu A Lê sang hoa đình bên cạnh, không lâu sau, thái y tới. Sau khi chẩn mạch, lập tức kinh ngạc vui mừng ra mặt: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, người có hỉ rồi!"

...

Chuyện A Lê có thai giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, trực tiếp sôi trào lan tràn ra khỏi hậu viện Mạnh phủ, không lâu sau, ngay cả khách khứa ở tiền viện cũng biết chuyện.

Việc vui này đúng là còn đáng mừng hơn Mạnh Tử Duy thành thân, chúc mừng Mạnh Tử Duy xong mọi người đều vội vàng đi chúc mừng Hoàng thượng.

Lúc đó Dung Từ đang mặc thường phục chơi cờ với Doãn Thiệu Hâm trong thư phòng, khi sắp thắng đến nơi thì nghe được tin tức này, hắn lập tức bỏ quân cờ xuống đi tới hoa đình.

Đám quan viên chạy tới chúc mừng bị hắn bỏ lại phía xa quay sang nhìn nhau, đây chính là lần đầu tiên bọn họ trông thấy dáng vẻ vội vàng như vậy của hoàng thượng.

Doãn Thiệu Hâm ra khỏi thư phòng sát ngay phía sau, mọi người vây đến hỏi: "Doãn đại nhân, nghe nói Hoàng hậu nương nương có hỉ, chuyện này có phải thật không?"

Doãn Thiệu Hâm vuốt vẻ bộ râu ngắn, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của hoàng thượng, từ tốn đáp: "Ta nghĩ chắc là thật."

"A! Như vậy rất tốt! Như vậy rất tốt!"

...

Trong ngày uống rượu mừng của Mạnh Tử Duy cuối cùng A Lê vẫn không thể tham dự. Chẩn ra nàng có thai, Dung Từ sợ nhiều người sẽ đụng chạm đến nàng nên đã dẫn nàng về cung.

A Lê mang thai giống như biến thành bảo vật yếu ớt và quý giá nhất trong cung, mọi người đều phụng dưỡng cẩn thận từng li từng tí, sợ xảy ra sai lầm. Ngay cả Dung Từ đang xử lý công việc lặt vặt ở Càn Thanh điện, cũng thường xuyên phái người sang hỏi thăm tình hình của nàng.

A Lê dưỡng thai trong Khôn Ninh điện, cả người vẫn đang choáng váng. Hình như hôm qua nàng vẫn đang vắt óc nghĩ cách mang thai, lại không biết bản thân đã có thai nửa tháng rồi.

Tính theo ngày thì nàng có thai chính vào mấy ngày đến biệt viện ở cùng Dung Từ, khi nàng vừa khỏi bệnh.

Thái y dặn nàng trong thời gian dưỡng thai, phải tránh chuyện phòng the, cũng kiêng vận động mạnh. Bây giờ nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ, trong khoảng thời gian đó hai người lăn lộn chuyện phòng the không ít, không ngờ đứa nhỏ này đã tồn tại trong bụng nàng từ lâu rồi, còn ổn định nữa.

"Chắc chắn đứa trẻ trong bụng là một đứa trẻ cường tráng." Nàng cười nói: "Thái y bắt mạch nói tất cả đều bình thường."

Dung Từ gật đầu, cũng cảm thấy may mắn.

Hắn nhìn về phía bụng A Lê, lúc này bụng A Lê vẫn bằng phẳng như bình thường, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đã mang thai. Có điều thái y nói, bình thường khi mang thai đến tháng thứ tư thứ năm thì bụng phụ nhân mới dần dần to lên.

Dung Từ từng trông thấy dáng vẻ mang thai của phụ nhân rồi, cái bụng lớn trước người ưỡn lên, đi lại khó khăn, nhìn thôi cũng cảm thấy cực kỳ vất vả rồi.

Hai kiếp trước, A Lê đều chưa từng mang thai, hắn cũng rất chờ mong đứa nhỏ của hai người, nhưng nghĩ đến có thai A Lê sẽ phải chịu khổ như vậy, chưa đợi bụng nàng lớn lên hắn đã bắt đầu đau lòng.

Hắn cầm tay A Lê: "Mang thai mười tháng không dễ dàng, khổ cho nàng rồi."

A Lê thấy hắn nói y như thật, lập tức cười thành tiếng. 

"Dung Từ ca ca, ta mừng còn không kịp, sao lại nói là khổ? Cứ nghĩ đến chỉ hơn tám tháng nữa thôi là ta có thể sinh ra một tiểu hài nhi giống chàng, hoặc giống ta như đúc, ta lại rất mong chờ đây."

Dung Từ cũng cười: "Nếu là nữ nhi, hy vọng nó sẽ giống nàng."

"Nếu là nhi tử thì sao?" A Lê nghiêng đầu hỏi.

"Cũng giống nàng."

"Vì sao?"

"A Lê của ta đáng yêu."

"... Nam hài tử nên oai hùng, không nên đáng yêu."

Dung Từ lại nói: "Khi còn nhỏ đáng yêu, sau khi trưởng thành tự nhiên sẽ oai hùng."

"Không phải đâu."

"Hả?"

"Dung Từ ca ca hồi nhỏ không đáng yêu chút nào, khuôn mặt lạnh tanh như tiểu đại nhân vậy."

Dung Từ mỉm cười bất đắc dĩ.

Đế hậu ngồi dưới ánh nến nói về chuyện trẻ con, cung nữ hầu hạ bên cạnh nghe thấy đều tự nhiên mỉm cười.

Các nàng ở trong cung lâu rồi, từng thấy đề vương bạc tình, cũng từng thấy oán khí của đám phi tần lan tràn khắp nơi, lại chưa bao giờ trông thấy phu thê Thiên gia nào có thể ở bên nhau hai hòa ấm áp như vậy.

Lúc này lại nhìn trộm khuôn mặt tươi tắn dịu dàng của Hoàng hậu nhà bọn họ, dáng vẻ gầy yếu trước kia đã không còn nữa, hơn một tháng qua đã có thêm chút thịt rồi, khuôn mặt tròn trịa, giọng nói cũng rất nũng nịu, được Hoàng thượng cưng chiều càng ngày càng giống tiểu cô nương rồi.

...

Hoàng hậu mang thai, mấy nhà vui mấy nhà sầu. Nhà vui mừng tất nhiên là Hoàng thượng, Tương Dương Hầu phủ và gia đình có chút quan hệ thân với Hoàng thất rồi, còn ưu sầu chính là người một lòng muốn đưa nữ nhi vào cung làm nương nương.

Trước đây vì Tống Ôn Bạch từ quan việc này đã bị đè xuống, sau đó Hoàng hậu mang thai không ai dám nhắc lại.

Nhưng mà không có nghĩa là đám người này đã hết hy vọng.

Cách mấy tháng sau, cuối cùng Binh bộ Thị lang lại nhắc tới, nói muốn tổ chức một cuộc săn thú vào đầu mùa thu. Theo thường lệ, phu nhân và tiểu thư các nhà cũng đi theo, cùng tham gia náo nhiệt.

Hành động này có ý gì, mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra mà thôi. Triều thần nhìn Hoàng thượng lại nhìn Binh bộ Thị lang, âm thầm suy đoán Hoàng thượng sẽ từ chối việc này, bởi vì thứ nhất Hoàng thượng không muốn nạp phi, thứ hai Hoàng hậu đang mang thai, săn cái gì mà săn?

Nhưng không ngờ, vậy mà Hoàng thượng lại đồng ý, còn lập tức quyết định ngày tổ chức săn bắn mùa thu.