Đây là ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy hắn của A Lê, sau đó cảm thấy nhìn chằm chằm như vậy hơi thất lễ, nàng lập tức nhìn sang nơi khác.
Nàng ngồi trong xe, muốn hành lễ cảm tạ một phen nhưng nơi này nhỏ hẹp không thi triển được. Người ta đã cứu nàng, nói thế nào thì nàng cũng phải cảm ơn tử tế, vì thế, nàng ra khỏi xe ngựa.
May mà con phố này vắng lặng, không nhiều người trông thấy. Sau khi xuống xe ngựa, nàng không dám nhìn đối phương chỉ chân thành nhún người: "Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử để khi về tiểu nữ tử bẩm báo gia phụ cử người tới nhà tạ ơn."
Nhìn cách ăn mặc của vị công tử trước mắt, có lẽ là đệ tử thế gia. Kinh Thành có quá nhiều đệ tử thế gia, nhất thời A Lê cũng không nhận ra hết. Nhưng nàng biết càng là người của thế gia càng không thể thiếu quy củ, nên tặng lễ tạ ơn không thể ít, nếu không người khác sẽ chê cười Tương Dương Hầu phủ không hiểu lễ nghĩa.
Nhưng nàng đã nói xong lời muốn nói, lại không thấy đối phương đáp lời.
Lúc này A Lê mới nhẹ nhàng ngước mắt lên, sau đó trông thấy ánh mắt trong trẻo hời hợt của nam tử thanh niên này đang dừng trên người nàng.
Bị nàng bắt được, hắn không hề luống cuống, cũng không vội vàng thu lại ánh mắt, hình như không cảm thấy ban ngày ban mặt quan sát một nữ tử như vậy có gì không ổn.
Bỗng nhiên A Lê sinh ra cảm giác quái dị, nàng lại nhỏ giọng hỏi lần nữa: "Công tử có thể lưu lại danh tính không? Tuy rằng đối với công tử mà nói việc này chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng đã cứu tiểu nữ là sự thật."
Có ân tất báo là đạo lý phụ thân nàng dạy nàng từ nhỏ.
"Không cần." Đúng lúc ấy, nam tử đối diện chậm rãi mở miệng: "Tại hạ đi ngang qua thuận tay giúp một phen, chỉ là việc trong tầm tay mà thôi."
A Lê mím môi, hắn không muốn để lộ danh tính có lẽ vì không muốn có liên lụy gì với nàng. Ngập ngừng một lát, định nhún người chào rồi rời đi, thì nghe thấy người bên cạnh hắn nói một câu "Lại bộ sai người đưa thư tới".
Nghĩ đến điều gì đó, A Lê hỏi: "Công tử đang nhậm chức ở Lại bộ sao?"
Nam tử thanh niên gật đầu.
Hóa ra là người của Lại bộ, phụ thân nàng cũng ở Lại bộ, có lẽ người này là thủ hạ đang làm việc dưới trướng của phụ thân nàng.
Chỉ là, còn một người nữa cũng làm việc ở Lại bộ, tuổi tác còn tương đương vị công tử này, nói không chừng bọn họ còn quen biết nhau.
Chần chừ một lát, nàng lại hỏi: "Không biết công tử có quen Dung Thế tử không?"
Lời này vừa nói ra, nàng cảm nhận được rõ ràng nam tử đối diện hơi sửng sốt.
"Vì sao cô nương lại hỏi Dung Thế tử?"
Hai má A Lê dần dần nóng lên. Bởi vì Dung Thế tử của Duệ Vương phủ đang nhậm chức lang trung ở Lại bộ, nàng hỏi như vậy, đương nhiên là vì muốn tìm hiểu Dung Từ là loại người nào từ góc độ của người khác.
Ngày thường nàng không tiện hỏi phụ thân chuyện kiểu này, cũng không tiện hỏi người bên ngoài, nhưng lại rất tò mò. Hôm nay trùng hợp gặp một người xa lạ, hỏi cũng hỏi rồi, sau này ai còn nhớ hoặc chê cười chứ?
Hơn nữa, nàng tự nhận mình đã hỏi rất uyển chuyển, chắc đối phương sẽ không phát hiện ra gì đâu.
Nhưng nếu đã hỏi về Dung Thế tử, tất nhiên nàng không tiện tự giới thiệu mình là Thê tử chưa xuất giá của Dung Từ. Đầu óc vừa xoay chuyển, nàng đã nghĩ ra một biện pháp.
"Tiểu nữ là... Là họ hàng xa của Dung Thế tử."
Vừa nói ra nàng đã hối hận, đây là lần đầu tiên nàng lừa gạt người khác, nên xấu hổ đến mức hai má nóng lên.
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, hình như nàng thấy người đối diện khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười này cực nhỏ, không thể nghe rõ, đợi nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn sang, sắc mặt người này đã khôi phục vẻ lạnh lùng hờ hững rồi, giống như tiếng cười kia chưa từng xuất hiện vậy.
Hắn "Ồ" một tiếng mang ý vị sâu xa, rồi mở miệng hỏi: "Họ hàng xa? Là họ hàng thế nào?"
Tên đã bắn ra không thể rút lại, A Lê kiên trì nói tiếp: "Là biểu muội họ hàng xa."
"Ừm..."
Dung Từ nhìn nữ tử mới cao đến vai hắn trước mắt, vẻ lạnh lùng hờ hững trong con ngươi đã tan đi đôi chút.
Hắn hẹn người khác ở Túy Hương lâu, đi ngang qua nơi này trùng hợp trông thấy một chiếc xe ngựa hoảng loạn. Vốn dĩ không định quản chuyện vớ vẩn kiểu này, nhưng thấy tiêu ký trên xe ngựa là của Tống phủ, nghĩ đến điều gì đó, hắn liền tự mình xông lên cứu người.
Không ngờ, người đang ngồi trong xe ngựa lại chính là tiểu hôn thê nhỏ mới đính hôn của hắn.
Hiển nhiên nàng không nhận ra hắn, đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt nàng.
Chỉ không ngờ, nàng lại hỏi hắn quanh co lòng vòng để tìm hiểu về chính mình, còn tìm thân phận sứt sẹo ngốc nghếch để che giấu.
Sau đó hắn trông thấy vành tai của tiểu cô nương chậm rãi đỏ lên, chắc là chột dạ.
Dung Từ buồn cười, nói một câu hóa giải quẫn bách giúp nàng: "Tại hạ vừa nhập sĩ chưa lâu, không quen Dung Thế tử, nếu cô nương muốn hỏi thăm có thể hỏi người khác."
Ầm, ngay cả cổ của A Lê cũng đỏ hết cả lên.
Người này thẳng thắn vạch trần ý đồ của nàng.
Vì quá thẹn thùng, nàng vội vàng nhún người chào: "Đa tạ công tử, ta... Ta biết rồi."
Cuối cùng, nàng không dám nhìn đối phương nữa, chỉ cảm thấy ngượng chín mặt muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Mãi cho đến khi xe ngựa đã đi rất xa, nàng mới ảo nào ôm hai má đang xấu hổ của mình.
...
Trở lại phủ, A Lê đi thay xiêm y, sau đó lập tức chui vào thư phòng đọc mấy quyển sách nàng vừa mua về.
Đến trưa, biết Tống Ôn Bạch đã hồi phủ, nàng mới đi tới tiền viện.
Nàng suy nghĩ rất lâu, e rằng vẫn phải thương lượng chuyện thêu giá y với phụ thân. Tuy rằng chuyện kiểu này do mẫu thân quyết định, nhưng sau khi hòa ly với Tống Ôn Bạch Thích Uyển Nguyệt vẫn luôn ở Quốc Công phủ, A Lê không biết thương lượng với ai đành phải đi tìm Tống Ôn Bạch.
Tới thư phòng ở tiền viện, Tống Ôn Bạch đang nói chuyện với người khác, nàng lẳng lặng chờ đợi bên ngoài.
"Hoàng thượng cầu phúc ở Nam Diên tự, đang yên đang lành thì ngọn lửa bùng lên ở sương phòng hậu viện. Lửa cháy đột ngột còn mãnh liệt, nhìn không giống như ngoài ý ngược lại giống như do người làm ra, nhưng quan phủ tra tới tra lui cũng chỉ tra được một đám ăn mày nướng thịt sau núi gây ra, không bắt được người khả nghi."
"Đám ăn mày kia đâu?"
"Đám ăn mày này không có trong sổ ghi tên ở chỗ quan phủ, vừa thấy cháy đã bỏ chạy tán loạn. Quan phủ bắt được hai tên, nhưng hỏi cái gì cũng không biết, chỉ nói là bọn chúng đói bụng hồi lâu, nghe nói ngọn núi phía sau Nam Diên tự có thỏ hoang nên mới tới."
"Đại nhân, người nói xem rốt cuộc vụ hỏa hoạn này là do người khác gây ra hay là ngoài ý muốn?"
"Bất kể là người khác gây ra hay là ngoài ý muốn đều không liên quan đến chúng ta, đây là chuyện Thuận Thiên phủ nên đau đầu."
"Hạ quan hiểu rồi."
A Lê yên lặng chờ đợi bên ngoài, một lát sau cửa thư phòng mở ra, người nọ rời đi.
Tống Ôn Bạch nhìn thấy bóng dáng nàng từ bên trong, bèn gọi: "A Lê, vào đi."
A Lê vào phòng, nhún người chào Tống Ôn Bạch.
"Có chuyện gì?" Sau khi thăng quan, công việc của Tống Ôn Bạch tương đối nhiều, lúc này ánh mắt vẫn không rời công văn trên bàn như cũ.
A Lê nhẹ nhàng hỏi: "Phụ thân vẫn đang bận sao? Nếu bận thì lát nữa nữ nhi lại tới."
"Không cần, con cứ nói đi."
"Phụ thân, nữ nhi tới vì chuyện thêu giá y..." Hai cha con từ nhỏ đã không thân thiết, thương lượng chuyện giá y với đại nam nhân thế này thật sự hơi khó mở miệng, nhưng A Lê vẫn kiên trì nói: "Nữ nhi đang thêu giá y, nhưng khổ nỗi đường kim mũi chỉ thô ráp, không biết bắt đầu từ đâu, cha có thể... Có thể mời tú nương đến quý phủ không?"
Ông ấy chậm rãi nở nụ cười, giống như đã lâu lắm rồi không gặp nữ nhi, sắc mặt hơi cảm khái: "Chắc mấy chốc A Lê đã phải gả cho người ta rồi, mẫu thân con không ở đây, ngược lại ta đã sơ sót việc này."
Nghĩ một lát, ông ấy nói: "Không cần lo lắng việc này, đợi lát nữa cha thương lượng với tổ mẫu con một chút đã."
"Vâng." A Lê gật đầu.
Thấy không còn gì hay để nói nữa rồi, nàng chuẩn bị rời đi, nhưng khi nàng xoay người Tống Ôn Bạch lại gọi nàng.
"A Lê."
A Lê hỏi: "Phụ thân còn việc gì sao?"
Tống Ôn Bạch há miệng, giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lắc đầu: "Không có gì, con quay về đi."
...
Chạng vạng, Dung Từ trở lại Duệ Vương phủ, vừa bước qua cửa đã bị tỳ nữ của chính viện cản lại.
"Thế tử gia, vương phi đã chuẩn bị đồ ăn, mời Thế tử gia qua đó dùng bữa."
"Vương gia đâu?" Dung Từ hỏi.
"Hôm nay vương gia dùng bữa chỗ trắc phi."
Dung Từ gật đầu, nhấc chân đi về phía chính viện.
Tới chính viện, nhìn thấy mẫu thân cười với hắn từ phía xa, Dung Từ qua đó: "Chuyện gì khiến mẫu thân vui vẻ như vậy?"
Vương phi nói: "Còn có thể là chuyện gì? Chỉ là nghe được một tin tức thú vị mà thôi."
Dung Từ nhẹ nhàng nhếch môi, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.
Vương phi cũng ngồi xuống, vội vàng hỏi: "Thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Con đừng giả vờ ngớ ngẩn với ta, ta đã nghe nói rồi, hôm nay con cố ý đi gặp Tứ cô nương Tống gia."
"Không phải cố ý, đi ngang qua mà thôi."
Vương phi bĩu môi, nhẹ nhàng nói: "Túy Hương lâu không hề ở phố Liễu An, hơn nữa còn cách xa phố Liễu An vạn dặm, Kinh Thành hết đường rồi à mà con lại đi ngang qua nơi đó?"
"...."
Thấy nhi tử ngậm miệng, vương phi cười hỏi: "Gặp người ta rồi, cảm thấy thế nào?"
Nhi tử này của bà ấy ngoài công vụ ra, từ trước đến nay đối mặt với chuyện khác đều không để bụng. Cho dù đã tới độ tuổi thành thân, hỏi hắn muốn cưới nữ tử thế nào, hắn đều trả lời một cách hờ hững "Tùy".
Sao có thể tùy? Ít nhất ở chỗ của vương phi không thể như vậy.
Hỏi thăm vô số quý nữ còn bảo người đóng thành một cuốn sổ, chọn lựa gần như hoa cả mắt, cuối cùng trời xui đất khiến trông thấy Tứ cô nương Tống gia dâng hương ở chùa chiền. Cô nương kia lanh lợi dịu dàng, còn cực kỳ lễ phép, với lão nhân qua đường còn nâng đỡ người ta.
Đây là chuyện bà ấy chưa từng thấy bao giờ, quý nữ trong Kinh Thành này có ai là không phải tiểu thư cành vàng lá ngọc yểu điệu, thấy ông lão bình dân không ghét bỏ là may rồi, sao nghĩ đến chuyện nâng đỡ.
Lúc đó bà ấy cảm thấy cô nương này là người đơn giản.
Gia đình như gia đình bà ấy kiêng kỵ nhất là nội đấu, không cần loại người mạnh mẽ hiếu thắng, con dâu càng đơn giản càng tốt. Cho nên, bà ấy lập tức sinh ra ý định cưới nàng làm con dâu.
Ban đầu cho rằng nhi tử của mình sẽ không thích người kiểu này, hôm nay biết hắn cố ý đi gặp một lần mới cảm thấy kinh ngạc.
Có lẽ nhi tử bà ấy không hoàn toàn lạnh lùng với chuyện hôn sự như biểu hiện bề ngoài.
Dung Từ nhận lấy khăn ấm tỳ nữa đưa qua lau tay, sao không nhìn ra vẻ bỡn cợt trong mắt vương phi chứ?
Hắn thong thả trả lời: "Là cô nương thú vị."
Là cô nương thú vị!
Lời như vậy thế mà lại nói ra từ miệng Dung Từ, phải biết rằng bình thường bản thân hắn không thích đánh giá người khác, hơn nữa còn là cô nương nhà người ta.
Giống như phát hiện ra chuyện mới mẻ, tự dưng vương phi sinh ra hứng thú buôn chuyện. bà ấy vội vàng hỏi một tràng dài: "Thú vị thế nào? Không phải con liếc mắt một cái đã nhìn trúng chứ? Nghe nói hai đứa còn hàn huyên một lúc, đã tán gẫu chuyện gì thế? Ấn tượng của nàng về con vẫn tốt..."
Dung Từ bất đắc dĩ, vừa dùng bữa vừa trả lời có lệ, ăn tối xong lập tức cáo từ chạy lấy người, rước lấy tiếng cười nhạo của vương phi.
Sau khi trở lại thư phòng của mình, Dung Từ thay áo khoác ngoài ra, rồi ngồi xuống bàn viết một phong thư.
Một lúc sau, thị vệ vào phòng báo cáo: "Thế tử gia, người đã rút lui sạch sẽ rồi, Thuận Thiên phủ chỉ bắt được hai kẻ râu ria."
Chuyện Nam Diên tự bị cháy hôm nay không phải chuyện ngẫu nhiên, mà do Dung Từ cố ý sắp đặt. Đám ăn mày kia cũng do hắn sai người đóng giả, nhưng mà khi rút lui lại xảy ra chút sự cố, không cẩn thận khiến ngựa của nữ quyến Tương Dương Hầu phủ bị kinh sợ.
Nói ra thì, hôm nay quả thật không phải hắn cố ý đi gặp Tống Tứ cô nương, mà là đi xem xét tình hình rút lui, trùng hợp gặp phải.
Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn lại nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp biến sắc của Tống Tứ cô nương, khả năng là sợ không nhẹ.
Mẫu thân hắn nói nàng là cô nương lanh lợi quả không sai, nhưng cũng là người nhát gan.
Trầm mặc một lát, hắn căn dặn: "Bảo đám người này tạm thời rời kinh một khoảng thời gian, đừng để lộ tiếng gió."
"Vâng." Thị vệ ra ngoài.
Dung Từ tiếp tục cầm bút lên viết thư, không lâu sau đột nhiên hắn dừng lại.
"Người đâu."
Thị vệ Thẩm Mục vào phòng: "Thế tử gia, có gì căn dặn?"
Dung Từ nói: "Hai ngày trước ta lấy được một tráp hạt châu san hô màu hồng phấn, ngươi phái người đưa tới Tương Dương Hầu phủ đi."
Thẩm Mục choáng váng một lát, Thế tử gia tặng lễ sao?
"Xin hỏi... Là tặng cho Tống đại nhân ạ?"
"Không, tặng Tống Tứ cô nương."
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Mục lại kinh ngạc rớt cằm, vậy mà Thế tử gia nhà bọn họ cũng học được cách lấy lòng cô nương rồi.