Thời gian này chủ yếu là luyện quyền pháp, đối với nam hài vốn tám chín phần ưa thể hiện sức mạnh mà nói thì đây là một trong những môn học được chờ đợi nhất. Chỉ tiếc xếp hai tiểu vương tử coi nhau như kẻ thù học chung khiến bọn thị vệ kiêm bảo mẫu không thể rời mắt chút nào, hậu hết đều do Đại hoàng tử lôi Phượng Dương thế tử ra làm bao cát thử nghiệm chiêu thức mới.
Thầy dạy võ công nghĩ có mình ở đây hẳn y không dám làm loạn nên miễn cưỡng đáp ứng.
Cung Lệ trong lòng mừng thầm, nghĩ trước mặt lão sư hắn sẽ không dám để lộ bản tính liền hướng hắn ra quyền. Dù y liên tiếp đánh hai ba quyền cường lực không lớn nhưng lại kèm theo ác khí nên đối thủ nhanh chóng bị bật ra phía sau, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Lão sư tuy là mãnh phu xuất thân giang hồ lại luôn luôn thiên vị Từ Hi, tiến đến nhẹ nhàng an ủi hắn.
Chưa kịp tận hưởng hết cảm giác chiến thắng thì đột nhiên một tiểu thái giám xuất hiện truyền ý chỉ của Hoàng đế cho triệu lão sư. Trước đi khi lão còn cẩn thận căn dặn học trò vào thư phòng ôn bài.
Nhìn quanh thấy không còn ai, Từ Hi mới lại gần cười tủm tỉm: “Đại điện hạ, vừa rồi trước mặt sư phó ta không có làm mất mặt người, người cũng phải tán thưởng ta vài câu chứ?”
Đại điện hạ đương nhiên giận dữ: “Ai nói ngươi nhường ta? Rõ ràng là ngươi không đánh lại được ta!”
Hắn làm bộ ủy ủy khuất khuất nói: “Vi thần đã nhường người, người đừng nên tuyệt tình vậy chứ, Đại điện hạ.”
Cung Lệ nổi giận đùng đùng, cầm nghiên mực ném về phía hắn: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói nhượng ta. Chúng ta đấu lại thử xem.”
“Không đánh. Dù gì ngươi cũng không có khả năng.” Hắn lắc đầu.
Vốn bản tính cao ngạo, Đại hoàng tử sao có thể bỏ qua khẩu khí như vậy, một mặt kêu lớn: “Không muốn đánh cũng phải phải đánh”, một mặt phi về phía Từ Hi tấn công.
Kết quả chắc ai cũng đoán được, trước mặt sư phó hắn trông như gà rù vậy mà lúc này đã nhanh chân đá vào mông Cung Lệ vài cái khiến y đau muốn chết, mặc kệ lời lão sư dặn dò, ôm mông hầm hầm hồi cung.
Chờ y rời khỏi, Từ Hi liền kéo tiểu thái giám vừa tìm được đến lối rẽ hành lang, nơi hàng ngày thầy dạy lễ nghi luôn hướng về phía tẩm cung của hoàng đế mà bái lạy vào một giờ cố định. Nghe thấy tiếng bước chân sư phó tiến lại gần, hắn lớn tiếng hỏi tiểu thái giám thuốc trị thương.
Tiểu thái giám hoảng sợ vội hỏi cần thuốc làm gì. Hắn giả bộ ra dấu phải giữ bí mật: “Đại điện hạ trèo cây, chẳng may ngã, thí cổ xuất hiện vết bầm, ta phải đi lấy thuốc cho hắn.”
*thí cổ: mông
Vừa vặn Lễ nghi sư phó đứng ở phía sau nghe thấy thế bèn cho triệu ngự y rồi nhanh chân hướng sang Đông Cung giáo huấn. Này, đường đường là đại hoàng tử mà không chịu cư xử cho đúng mực gì cả
Cung Lệ đã đang bực mình, thình lình phiền toán lại từ trên trời rơi xuống. Dĩ nhiên lúc đầu y cứng đầu không chịu thừa nhận, ngay lập tức bị ngự y cưỡng chế kiểm tra, quả nhiên mông có vết bầm tím. Tuy rằng Đại hoàng tử của chúng ta cuối cùng cũng đành khai thật là do thư đồng Từ Hi đánh nhưng nào có ai tin yếu đuối thư sinh Phượng Dương vương tử làm, thành ra đến tận khuya y còn bị phạt chép mười trang Tứ Thư.
Chớp mắt mùa thu đã tới, Cung Lệ đã qua sinh nhật tám tuổi, công phu Thấy Là Làm Lơ tiến thêm một bậc. Hôm nay trên đường đi học tình cờ gặp Văn phi nương nương, được nàng cho một quả lạ quý hiếm, nói là cống phẩm của phiên bang. Y ngửi thấy mùi thơm phát ra từ quả nọ liền cất vào trong tay áo, hướng Văn phi cám ơn.
Vừa thấy y đến, một thân ảnh cao lớn quen thuộc cất tiếng vui vẻ: “Thỉnh an Đại điện hạ”. Từ Hi lúc này đã cao hơn y nửa cái đầu.
Cung Lệ lãnh đạm gật đầu, tự động ngồi xuống chỗ, không đế ý tới hắn. Từ Hi cảm thấy có mùi lạ, lập tức lại gần hít hà: “Đại điện hạ, người không chỉ ngày càng khôi ngô tuấn tú mà hương vị trên người cũng trở nên thơm a.”
Mấy lời nói biến thái này mỗi ngày hắn đều nói, Cung Lệ sớm đã vào tai nọ ra tai kia, căn bản không có quan tâm. Từ Hi cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm. Hôm nay hắn lại sắm vai hoa si, nhìn trộm người yêu cả buổi.
Tan học, Cung Lệ ra ngoài tản bộ, thư đồng mặt dày theo sát. Nhũ mẫu đang ôm Nhị điện hạ Sâm Lệ mới hai tuổi đi dạo ở hoa viên thấy vậy nhanh chân bước đến thỉnh an.
Sâm Lệ sinh ra đã mang khuôn mặt biết cười lại vô cùng xinh đẹp đáng yêu, Cung Lệ rất thích tiểu đệ của mình. Khi rảnh rỗi thường ôm tiểu đệ vào lòng dạy nói. Hiện tại, y ôm tiểu bảo bối vào lòng, còn đem quả lạ trong người ra cho xem.
“Cái đuôi” vừa nhìn thấy quả nọ, sắc mặt đột nhiên đại biến, liền chộp lấy ném ra xa.
Cung Lệ giận tím mặt, giơ tay tát mạnh: “Ngươi thật lớn mật! Đi tìm về đây cho ta.”
Nghiêng mình tránh thoát, Từ Hi lo lắng nắm tay y nói: “Loại quả này ở Nghiệp Châu ta có gặp qua, mùi hương của nó sẽ dụ tới một loại ong độc, hơn nữa nếu không được đặt trong hộp gỗ đàn hương thì mùi của nó có thể tỏa xa đến trăm dặm. Nói mau, ngươi giữ trái cây này được bao lâu rồi?”
Cung Lệ lạnh lùng liếc mắt một cái. Tuy người này biểu lộ thái độ chân thành, lời nói khẩn thiết nhưng thân là Đại hoàng tử tu luyện lâu năm (???) nào có thể tin tưởng một chữ hắn nói.
Từ Hi thấy y không thèm để ý đến, mồ hôi túa đầy trên trán, bèn bấp chấp liền tiến đến xé rách quần áo y: “Mau cởi ra! Cởi ra! Chắc chắn là ngươi đã mang nó trước khi vào thư phòng! Nhanh! Ngươi và Nhị hoàng tử đều phải thay quần áo ngay!”
Cung Lệ đỏ mặt tức giận, một tay che chở đệ đệ, một tay hướng kẻ điên kia đánh loạn xạ. Ma ma bên cạnh sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, cuống quýt tiến lại can ngăn.
Hai bên đang giằng co gay gắt bỗng Từ Hi ngừng lại mọi động tác, lông mày nhướn cao, tựa như nghe ngóng âm thanh gì đó. Cung Lệ ngẩn người nhìn hắn, bắt chước vểnh tai nhưng chẳng nghe thấy cái gì, tưởng rằng hắn lại định lừa gạt, hung hăng đánh một chưởng.
Lực âm chưởng vừa vang lên, Từ Hi đột nhiên lao về phía trước, đem hai huynh đệ bổ nhào trên mặt đất. Cung Lệ cảm giác một trận đau lưng, định quát lớn thì bên tai tiếng đàn ong ngày càng lớn dần, ngay lập tức cả người bị kéo mạnh dậy. Chưa kịp hoàn hồn liền nghe thấy âm thanh thảm thiết của ma ma ở phía sau. Mặt nàng sưng phù, hai tay đánh loạn cào cào, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống, tứ chi run rẩy. Vốn được nuông chiều từ bé trong hoàng cung, Cung Lệ nhìn thấy cảnh này không khỏi ngây ra.
Thấy y ngẩn người, Từ Hi bèn nắm tay y, kêu to: “Bên kia có một đàn bay tới, mau cùng ta chạy.”
Y quay lại, một mảng mây đen đang tiến lại gần. Y cắn chặt răng, ôm đệ đệ lao như điên, căn bản không rõ mình đi đâu, chỉ biết bám sát Từ Hi, để mặc những sợi tóc mềm mại tựa liễu quật vào mặt, nóng rát. Sau lưng tiếng vo ve càng lúc càng lớn, y gắng chạy hết sức, hơi thở dồn dập phả vào đầu đệ đệ đang được mình giữ chặt. Phía trước nhiều lần quay lại, hô lớn: “Mau! Mau!”. Y đã không còn dư lực để hưởng ứng, vừa mở miệng lấy khí liền cảm thấy ngực như bị đá đè nặng, không có cách nào thở nổi.
Chạy quang một hồi, Từ Hi bỗng dừng lại nghiêng người khiến người phía sau đang đà suýt ngã. Hắn ấn đầu y về phía trước: “Vào trong, mau!”
Cung Lệ cố gắng khom người, miễn cưỡng trèo vào trong hòn non bộ. Từ Hi cũng lách vào, cởi ngoại bào chèn chặt cửa hang, còn lấy thêm những viên đá quanh chân lấp kín lỗ hổng: “Buông đệ đệ ngươi ra, đến phụ ta ấn chặt nó để ong độc không bay vào được.”
Đặt tiểu đệ xuống, trong màn đêm lập tức vang lên tiếng trẻ nhỏ khóc lóc, y đã định dỗ dành nhưng thấy nguy hiểm trước mắt đành lại gần trợ giúp Từ Hi.
Ngoài động, âm đập cánh của đàn ong va vào y bào vừa lớn vừa khó chịu. Thời gian trôi qua, tiếng khóc của đệ đệ giảm dần, cảm giác hai tay tê dại đi, mồ hôi đổ đầy trên trán.
“Cố chút nữa, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi…” Từ Hi dịu dàng lên tiếng. Chắc bởi tối, không nhìn thấy bản mặt đáng ghét kia nên lần đầu tiên Cung Lệ nhận thấy thanh âm của hắn cũng chẳng đến nỗi khó nghe.
Cuối cùng cũng truyền đến tiếng người ồn ào, vừa thở ra thì con người hắc ắm kia nghiêm giọng nói: “Không được ra, dù chỉ còn một con ong độc cũng không được ra ngoài.”
Cung Lệ rùng mình, vừa định thả tay ra liền vội ấn chặt lại. Quả nhiên bên ngoài âm thanh la hét không ngừng, hẳn là đại chiến ong – người còn đang tiếp diễn
Tiếng nấc của Sâm Lệ đều đều vang lên khiến huynh trưởng tuy đã mệt lử nhưng vẫn muốn đi tới vỗ về tiểu đệ. Từ Hi chậm rãi xích lại gần, nhẹ giọng an ủi: “Sắp thoát rồi…” Cung Lệ vội quay đầu đi, cư nhiên trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Mùi cháy cành tùng hương đột nhiên bay tới, Từ Hi mừng rỡ nói: “Tốt quá! Được cứu rồi! Rốt cuộc giờ này mới đến.”
Tùng hương ngày càng đậm, tiếng người cũng lắng dần, qua một lát, giọng nói trầm ổn từ ngoài động cất lên: “Nhị vị điện hạ, thứ tội cho thần đến muộn, không còn nguy hiểm, thỉnh đi ra.”
Cung Lệ thở phào một cái, lắc lắc cánh tay, cẩn thận ôm đệ đệ cùng Từ Hi bước xuống. Nửa thân người vừa ló ra liền được một đôi tay mạnh mẽ đỡ hắn xuống đất.
“Ngươi là ai?” Từ Hi hỏi.
“Thần là Văn Trạm.” Người nọ trả lời ngắn gọn. Hắn là một người trung niên cao lớn, trông thực anh tuấn nhưng có vẻ mặt u buồn. Tuy trên trán và khóe mắt đều in những nếp nhăn song lại mang sức hút của nam nhân trưởng thành.
*từ Hán là 湛, ta tra trong từ điển Hán-Việt thì nó có tận 4 ý nghĩa là “trạm”, “đam”, “thầm” và “tiêm”, ta đã dựa trên cách miêu tả về con người này để chọn lấy một từ, nếu không đúng thỉnh các vị chỉ giáo.
“Ta biết, hắn là Quốc sư của phụ hoàng, trước kia thường hay vào cung.” Cung Lệ tiến lên trước, “Dễ đến nửa năm rồi ta không gặp ngươi.”
“Thần phải xử lý một số việc nên dạo này không ở kinh thành.” Văn Trạm cười đáp, ánh mắt vẫn ảm đạm.
Bọn thị vệ đang thu dọn hậu quả bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương”
Cung Lệ vừa ngẩng đầu, lập tức cùng đệ đệ bị mẫu hậu kéo vào lòng, khóc lóc xem xét. Phụ hoàng bên cạnh lãnh đạm, hướng về phía Quốc sư nói: “Hẳn là có kẻ cố ý?”
Văn Trạm gật đầu, cúi xuống hỏi: “Đại điện hạ, ai cho người trái cây này?”
“Văn phi nương nương” Y nghi hoặc trả lời.
Hoàng hậu nhất thời giận dữ: “Người đâu, lôi ả tiện nhân Văn phi lại đây cho ta.”
Văn Trạm tiến tới khuyên nhủ: “Thỉnh nương nương bớt giận, thần nghĩ chuyện này chắc không thể đơn giản như thế. Văn phi dù lớn mật đến mấy cũng không dám trực tiếp hại nhị vị điện hạ. Hãy để thần điều tra vụ việc này.”
Hoàng hậu vốn làm chủ hậu cung mười mấy năm nay, đương nhiên không phải không nhận thấy điểm kỳ lạ, nghe Văn Trạm nói vậy bèn gật đầu nói: “Làm phiền quốc sư. Quốc sư và phu nhân lần đầu mang lệnh lang tiến cung đã gặp chuyện rắc rối, bản cung thật áy náy.”
Nghe thấy vậy, Cung Lệ tò mò hỏi: “Ta nhớ lần trước Quốc sư vào cung cùng nữ nhân cơ mà?”
“Đây là tiểu nhi mới sinh của thần, còn chưa được một tuổi. Nếu thân thể không làm sao, Đại điện hạ có muốn gặp hay không?”
Y quay đầu ý hỏi phụ hoàng, Hoàng đế vuốt vuốt cằm đồng ý: “Lệnh lang của Quốc sư, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực cho Cung nhi, biết trước cũng tốt.”
Cung Lệ reo lên, vừa bước một bước, đột ngột dừng lại, ngượng ngịu lần đầu tiên mời Từ Hi: “…. Này….. Ngươi….. có muốn đi theo không?”
Từ đầu tới cuối, Từ Hi vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh, thấy Cung Lệ hỏi mình, hắn lúng túng quay sang hỏi Hoàng đế với giọng nhỏ xíu: “Thần…. cũng có thể đi?”
Hoàng đế khẽ thở dài: “Sao Hi Nhi lại nhút nhát thế. Ngươi là Phượng Dương vương tử, sau này chỉ dưới một người trên vạn người, không cần phải sợ sệt. Ngươi nói có đúng không, Quốc sư?”
Văn Trạm nhìn nam hài thật lâu rồi không nói gì. Hắn biết tuy Hoàng đế nói vậy nhưng không thực sự bất mãn bởi tính tình yếu đuối của Phượng Dương vương tử.
Đoàn người tiến vào nội cung.
Con trai của Văn Trạm là một đứa bé rất linh hoạt đáng yêu, ngay cả Sâm Lệ cũng thích, liên tục dùng bàn tay nhỏ xinh sờ sờ mặt nó. Văn phu nhân hướng hai vị hoàng tử thỉnh an rồi cùng Hoàng hậu trò chuyện trên điện, để mặc bốn đứa trẻ chơi đùa một góc.
“So với Sâm Nhi còn nhỏ hơn a.” Cung Lệ đặt đệ đệ xuống đất, bế tiểu hài tử từ trong lòng Từ Hi lại gần nhìn kỹ.
Đúng là đứa bé bắt đầu khó chịu, chân đạp lung tung. Từ cái miệng bé xíu phát ra tiếng khóc nho nhỏ, Sâm Lệ nghe tiếng liền bò lại nhìn.
Từ Hi đón lấy tiểu hài nhi từ đôi tay luống cuống, ôn nhu nói: “Hồi ta ở Nghiệp Châu, trẻ con thích nhất được người khác cắn cổ, nếu ngươi cắn, tiểu bảo bảo sẽ không khóc nữa.”
Cung Lệ lần đầu nghe chuyện lạ lùng này, rướn cao lông mi cảnh giác: “Ngươi nói lung tung!”
Từ Hi nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên, cọ cọ đầu vào cái cổ non nớt trắng mịn, làm bộ cắn vài phát, quả nhiên đứa trẻ cười khanh khách.
“Đại hoàng tử xem, ta đối với người một lòng trung thành, chắc chắn sẽ không lừa gạt lừa.” Hắn ngọt ngào nói.
Đại hoàng tử nhất thời không nhịn được tò mò bèn ôm đệ đệ vào lòng, há miệng to đệ đệ cắn một nhát vào cổ. Sâm Lệ đau quá khóc rống, tiểu hài tử bên cạnh giật mình cũng bật khóc.
Cách đó không xa cung nữ chăm sóc đã chạy nhanh tới, Hoàng hậu cũng nghe tiếng đi đến khiển trách: “Sao vậy? Sao Sâm nhi lại khóc?”
Cung nữ vội quỳ xuống: “Nô tỳ không biết… Nô tỳ chỉ thấy ba vị điện hạ đang chơi đùa đột nhiên Đại điện hạ cắn Nhị điện hạ…Rồi sau đó…. sau đó…. Nhị điện hạ khóc…”
Hoàng hậu trừng mắt nhìn đứa con cả: “Cung nhi, vì sao lại cắn Sâm Nhi?”
Cung Lệ nhìn kẻ xúi giục trốn phía sau lưng Hoàng hậu cười tinh quái. Y hiểu rõ dù biện giải cũng chẳng ai tin, chỉ có thể im lặng quỳ gối, trong lòng có chút nảy sinh hảo cảm giờ đã tan thành mây khói.
Đối với việc xử lý sự kiện vừa xảy ra Cung Lệ biết rất ít, chỉ phát hiện ra trong cung thiếu mất một vị nương nương, Văn phi bị đẩy xuống hàng thứ, bên cạnh có nhiều người hầu hơn. Các sư phó bắt đầu dạy cách đề phòng tiểu nhân, lại tình cờ nghe bọn nội thị bàn tán về vụ chấn chỉnh triều đình và mấy vị đại thần bị trừng trị, hình như còn có người bị giết. Những việc này cũng không khiến y quan tâm nhiều lắm, hiện tại mục tiêu hàng đầu vẫn là đối phó với Từ Hi.
Song điều khiến y phiền não cũng được giải quyết. Người từ Nghiệp Châu mang tin tức tới nói Phượng Dương vương phi bệnh nặng, triệu Từ Hi trở về. Qua một năm, dưới con mắt quan sát của mình, Hoàng đế an tâm cho rằng Phượng Dương vương tương lai đối với Chu thị giang sơn không thể tạo mầm mống uy hiếp gì, dễ dàng đáp ứng cho hắn rời đi.
Đang một lòng hy vọng Từ Hi nhanh chóng biến mất, khi nghe tin này bỗng dưng trong lòng có phần mất mát, tự nhủ rằng là do chưa kịp trả miếng thì kẻ thù đã chạy trốn. Bất quá loại cảm xúc này không có thể hiện ra, ngay cả lúc hắn khóc lóc sướt mướt ôm y kêu luyến tiếc thì vẻ mặt vẫn lạnh băng khiến các vị lão sư bên cạnh lắc đầu thở dài, nghĩ y không có chút tình cảm gì với Phượng Dương vương tử.
Đêm trước ngày Từ Hi rời cung trăng thật sáng, ánh trăng len lỏi vào, bám trên những song cửa làm Cung Lệ trằn trọc mãi không ngủ được. Cảm thấy có người động vào mình, vừa mở mắt ra liền thấy Từ Hi chen người vào nằm cạnh.
“Ngươi tới làm gì?” Cung Lệ nhỏ giọng quát nhưng kỳ quái là trong lòng không thực sự tức giận.
“Có chút chuyện ta phải nói với ngươi.” Từ Hi chống tay lên cằm, “Ngươi phải nghe cho rõ.”
Cung Lệ kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu mới gật gật đầu: “Nói đi.”
“Ta đi rồi, về sau không còn ai bên cạnh trông nom, ngươi phải cẩn thận một chút. Đừng tưởng là Đại hoàng tử thì mọi người sẽ đối xử tốt với ngươi. Trong cung không có mấy người giống như ta, thật tình thích ngươi, một lòng chăm sóc ngươi.”
“Ngươi lại nói láo!” Cung Lệ đẩy đẩy hắn, “Trước khi đi còn muốn lừa gạt ta.”
“Ngươi có biết trước đây phụ hoàng ngươi lên ngôi như thế nào? Giết chết chính huynh đệ của mình. Người có đủ khả năng làm Hoàng đế rất nhiều, kẻ muốn làm Hoàng đế càng lắm mà có thể ngồi vào hoàng vị thì chỉ có một. Ta muốn nói ngươi nhất định sẽ giống phụ hoàng ngươi, sẽ giết huynh đệ mình.”
“Ngươi nói bậy!” Y bật mạnh dậy, “Ta sẽ không giết Sâm Nhi, sẽ không giết nó!”
“Ta có một sư phụ, hắn dạy ta mọi thứ, nói những điều không giống với các lão sư của hai ta nhưng ta cảm thấy rằng những lời hắn nói mới đúng. Ngươi nghĩ sẽ không giết Sâm Lệ, ai đảm bảo về sau hắn sẽ không giết ngươi. Đừng quên còn huynh đệ do các nương nương khác sinh ra, được nuôi dưỡng trong hoàng tộc, nếu bọn họ muốn làm Hoàng đế sẽ có dã tâm giết ngươi và Sâm Lệ. Nếu ta ở lại chắc sẽ không có chuyện ấy nhưng bây giờ ta phải đi rồi, ngươi phải gánh vác tất cả. Ta không muốn có một ngày ở Nghiệp Châu nghe tin ngươi bị ai sát hại hoặc phạm tội bị phụ hoàng ngươi xử tử, hoặc mắc phải căn bệnh quái lạ rồi chết hoặc những việc tương tự thế…” Từ Hi nói xong liền ôm chặt lấy người bên cạnh, Cung Lệ không thể thoát được đành để mặc hắn.
“Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, ngươi hãy đến Nghiệp Châu tìm ta. Nhất định tương lai ta sẽ trở thành một Phượng Dương vương tuyệt vời. Nếu ngươi không thể tự tay đoạt được ngôi báu, ta sẽ đem ngôi báu đến cho ngươi”
Trong lòng Cung Lệ dâng lên nộ khí, mạnh mẽ hất tay hắn ra: “Không cần ngươi tới giúp, ta sẽ tự lên ngôi Hoàng đế bằng chính khả năng của mình, cũng sẽ không bị người khác hại, cũng sẽ không cho ai làm tổn thương Sâm Nhi. Ngươi hãy chờ xem, ta cùng Sâm Nhi sẽ sống rất tốt, tốt hơn ngươi trăm ngàn lần.”
Từ Hi cười lớn, ngã nhào xuống giường: “Như vậy là tốt rồi, ta có thể yên tâm mà đi. Ta không ở đây nữa, đừng nhớ ta quá a.”
Cung Lệ hung hăng đá hắn một cước: “Ai muốn nhớ ngươi, ngươi đi rồi ta thực vui vẻ, tốt nhất về sau ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Từ Hi cũng không có tức giận, chỉ nhắm mắt, kéo y nằm xuống nói: “Ngủ ngủ, mai ta còn lên đường, ngươi cũng muốn đến tiễn ta, dậy muộn thì tiếc lắm đấy.”
“Ai muốn đến tiễn ngươi!” Đại điện hạ sử dụng cả tay lẫn chân ra sức đá đấm nhưng đối phương như con lợn chết, không nhúc nhích tí gì. Y cảm thấy thật mất mặt nhưng rồi chậm rãi thả lỏng toàn thân, dựa vào người hắn ngủ thiếp đi.