Phượng Phi Ly

Chương 6



Tại một mảnh đất trồng hoa phù dung, Liễu Nhi yên nghỉ ở đó. Mộ không được lập bia bởi tấm bia đã nằm trong tâm kẻ ở lại.

Từ của sổ phòng Chu Cung Lệ, hiện tại có thể nhìn rõ một gò đất nhỏ nhô lên, nằm cô đơn giữa không gian rộng lớn.

Thị đồng ấy cho đến khi chết vẫn nhỏ bé như vậy nhưng những gì mà hắn cho và nhận trong tình yêu đủ khiến người người trong thiên hạ khi nhìn lại bản thân cảm thấy hổ thẹn.

Sau gần một tháng trải qua sinh tử, Đại hoàng tử bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Hàng sáng, Phượng Phi Ly bế y đến bên cửa sổ, nhìn ra phần mộ của Liễu Nhi. Đồng thời cũng cố gắng để y rời ánh mắt, ngắm trời xanh, hoa cỏ, ngắm cành cây lay động mỗi lúc có chim chóc nhún nhảy bay lượn.

Hắn muốn Cung Lệ hiểu rằng hắn ở đây, còn tồn tại.

Chính là kết quả không như người muốn. Chỉ khi hoàng tử lưu vong thường nhìn đăm đăm vào phần mai cốt của người yêu mới giữ được vẻ trầm ngâm pha chút ưu thương, rồi ngẫu nhiên nhớ lại chuyện cũ mà nụ cười chợt thoáng qua trên môi. Còn lúc y chuyển tầm mắt tới thứ khác, đau đớn trong lồng ngực liền trỗi dậy. Rốt cuộc y sẽ không bao giờ, không bao giờ được nắm lấy bàn tay ấm áp, được nhìn thấy ánh mắt trong xanh phẳng lặng, được nghe lại tiếng cười ngân nga. Môi không còn được tận hưởng hương vị ngọt ngào, tai không còn được cảm nhận hơi thở mềm mại, tay không còn được ôm gọn thân thể yếu ớt. Không rõ hắn ở đó có vui vẻ hay cô độc, còn nhớ một người cả đời yêu tiếc hắn hay không?

Nhưng vô luận có bao nhiêu thống khổ nước mắt cũng không hề xuất hiện. Phượng Phi Ly đã dùng rất nhiều biện pháp bức y rơi lệ, và cho đến cả bây giờ, cũng chưa một lần thành công.

Ngày qua ngày, tình cảm càng sâu đậm, Phượng Dương vương biết mình cần phải có hành động.

Một buổi sáng nửa tháng sau, hắn mang hai quyển mật báo tiến vào phòng ngủ của Cung Lệ, nhẹ nhàng gọi.

Cung Lệ quay đầu lại, hướng hắn nở nụ cười nhợt nhạt.

Không phải y không có để ý, mỗi lần Phượng Phi Ly nắm tay, vuốt ve gò má y đều có phản ứng, khi hắn nói chuyện y cũng nghe được.

Chính là cặp mắt kia không bao giờ chịu dừng lại một điểm, xuyên qua mọi thứ nhìn vào khoảng không trống rỗng.

Thậm chí y còn quên rằng đứng trước mặt mình là đại oan gia, là đại cừu nhân kiêm thư đồng, là người khiến mình luôn nơm nớp lo sợ, luôn căng người đề phòng.

Bị lừa cũng tốt, bị trêu đùa cũng tốt. Hiện tại, đối với y đây là chuyện chẳng đáng bận tâm.

Hình ảnh Phượng Phi Ly trong lòng Đại hoàng tử mười mấy năm nay đã bị thay thế bởi Liễu Nhi cho nên người cai trị Nghiệp Châu xác định cần phải dùng phương pháp khác. Một lần nữa thiết lập địa vị quan trọng của mình trong y.

“Ngươi xem này.” Hắn đưa tờ giấy đến trước mặt Cung Lệ.

Đó là một phần mật tín, nội dung đại loại: “Gần đây trong cung đồn đại Hoàng thượng lập Tiết vương làm thái tử.”

Tiết vương là bào đệ của Hoàng đế nhưng bộ dạng hành sự so với mấy hoàng tử còn giống đương kim Thánh thượng hơn, sớm đã có lời đồn rằng kỳ thực sự ra đời của hắn là do Hoàng đế cùng em dâu lén lút.

Cung Lệ nhìn thoáng qua rồi quay đầu hướng cửa sổ, xa xa một mảng phù dung phủ xanh đồi. Kinh thành cách y quá xa, không chỉ là khoảng cách mà còn là tình cảm.

“Ngươi xem tiếp đi.” Phượng Phi Ly rút ra quyển khác.

Đại hoàng tử máy móc cầm lên đọc. Tới trang thứ ba y đã không nhẫn được nữa, toàn thân run rẩy, mãnh liệt nắm chặt tờ giấy khiến móng tay xuyên qua giấy đâm mạnh vào da thịt nhưng dường như y không có cảm giác gì.

Phượng Phi Ly đau xót ôm người thương vào lòng. Hắn rõ hiện tại mình cần sắm vai gì, dựa vào tình trạng trước mắt thì nhất quyết không phải là vai người bạn khuyên nhủ, bởi làm vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Xem xong đống giấy tờ trong tay, Cung Lệ mặt trắng bệch như tuyết.

“Coi như hết, Tiết vương bây giờ được hưởng long sủng, cho dù hắn là thủ phạm sai người hại ngươi và Liễu Nhi nhưng giờ ngươi có khả năng chống lại hắn? Ngươi đang lưu vong bên ngoài, an toàn là tốt rồi. Nếu Liễu Nhi còn sống chắc cũng không mong ngươi vì hắn báo thù mà phải trở lại nơi thị phi kia.” Phượng Phi Ly khẽ vuốt vuốt trán y, ôn nhu nói.

“Liễu Nhi…. Liễu Nhi…. Nếu còn sống…..” Trong mắt bất giác trào ra dòng lệ nóng hổi, “Dù Liễu Nhi có tha thứ, ta cũng không có thể…. không có thể….” Cung Lệ vội nhào đến bên cửa sổ, tờ giấy trong tay bị vo chặt.

Lá phù dung nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp gió, đằng sau ẩn ẩn hiện hiện khóm hoa sắp sửa ra nụ.

Sinh mệnh Liễu nhi tựa như hoa, chưa kịp khoe sắc đã tàn lụi.

“Vậy ngươi định như thế nào? Hiện tại không thể so với lúc trước, ngươi ở kinh thành đã mất hết thế lực mà hắn lại như mặt trời ban trưa. Muốn báo thù? Xem chừng nói dễ hơn làm. Không chừng sẽ gặp kết cục giống Liễu Nhi.” Phượng Phi Ly tựa người vào cột nhà, bình tĩnh phân tích.

Chu Cung Lệ đột biến sắc mặt. Y rất hiểu muốn tạo dựng lực lượng tham gia vào cuộc chiến cung đình thâu tóm thiên hạ không phải là việc có thể một sớm một chiều. Với năng lực bây giờ của y e rằng khó thực hiện nổi.

Có khả năng ngăn chặn quyền hành của Tiết vương, trừ bỏ đương kim Hoàng đế ra cũng chỉ còn…..

Đại hoàng tử đem ánh mắt hướng tới người thư đồng thơ ấu. Từ nhỏ luôn bị trêu chọc, hận đến độ nghiến răng nghiến lợi, ngày đêm cầu khấn kẻ thiên tài kia biến mất trên cõi đời nhưng đến lúc gặp nguy nan thì chỉ hắn mới mang lại cho mình cảm giác an toàn.

“Thỉnh ngươi giúp ta….. Thực lực của Nghiệp Châu sớm đã sánh ngang với triều đình. Nếu ngươi chịu giúp, ta mới còn cơ hội trả thù.” Chu Cung Lệ lặp tức tóm lấy cánh tay Phượng Phi Ly, vội vàng nói.

Khóe môi Phượng Dương vương vẽ lên một đường cong: “Cũng không phải là không có thể…..Nhưng ngươi biết con người ta rồi đấy, có lợi thì mới làm…..”

Cung Lệ ngập ngừng hạ tay xuống. Y vất vả từ ngàn dặm xa xôi tới, tính mạng may mắn giữ được, cư nhiên không mang bảo vật gì huống chi chủ nhân Nghiệp Châu phú giáp thiên hạ, chẳng nhẽ trong y còn thứ gì đáng giá?”

“Ngươi không hỏi ta muốn hồi báo gì ư?” Trên mặt Phượng Phi Ly hiện ra nụ cười xấu xa quen thuộc.

Chẳng hiểu vì sao lúc này Đại hoàng tử lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng trước kia mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười xuất hiện là báo hiệu mình sẽ trở thành món đồ chơi làm hắn vui vẻ nhưng nhiều năm qua con Phượng Dương hồ ly vẫn rất đúng mực, chưa bao giờ thật sự xúc phạm y.

“Ngươi muốn gì?”

Phượng Phi Ly kéo Cung Lệ lại gần, dịu dàng đặt lên tay y một nụ hôn. Đôi mắt phượng ánh lên ngũ sắc lấp lánh, ngữ khí vô cùng thân thiết: “Ta muốn ngươi….. theo ta diễn trò.”

“Diễn trò?” Chu Cung Lệ sửng sốt, “Diễn cái gì?”

“Luyến nhân,” Phượng Phi Ly ném nỗi đau khi nhắc đến hai từ ấy, phun nhẹ hơi thở ấm áp vào tai đối phương, thì thầm: “Điều kiện của ta là, bất luận trong trường hợp nào, chỉ cần ngươi nhìn thấy ta đều phải cùng ta ở chung, thực sự giống như những người yêu nhau nga.”

Cung Lệ nhất thời ngây người, hạ mí mắt: “Cái ấy…. phải diễn tới khi nào……”

“Tới khi ta nghĩ ra tiết mục hay hơn mới thôi.”

Y cắn chặt răng, trước mắt hiện ra khuôn mặt Liễu Nhi trầm tĩnh nhưng cắm sau lưng là hai cây tên dài nhọn.

“Đáp ứng?”

“Được.” Đại hoàng tử vứt tờ giấy vo viên xuống đất, “Ta đáp ứng, chỉ cần ngươi giúp ta diệt trừ Tiết vương!”

“Đương nhiên có thể, thậm chí chỉ cần ngươi nguyện ý, ta còn trợ ngươi ngự trên hoàng vị.” Phương Phi Ly nhếch miệng cười, chứa đựng sự tự tin, “Ngươi sẽ không bị thiệt đâu nên phải đặt tiền cọc.”

Cung Lệ ngẩn người, chưa kịp hiểu đã cảm thấy đôi môi mình nóng lên.

Thụ động khép mắt lại, y chợt nhớ tới thiếu niên kia, nhớ tới hơi thở mang chút thanh thảo non tơ, nhớ tới nụ hôn lạnh băng cuối cùng. Trái tim bỗng quặn đau, hình ảnh trước mắt nhòe đi, nước mắt tựa hồ đã phá tan áp môn, mạnh mẽ trào ra. Thân thể Cung Lệ lảo đảo về phía sau, đụng phải vách tường rồi ngã xuống đất, hai tay bịt chặt miệng như muốn cố gắng niêm phong tiếng khóc. Cả người y cuộn tròn lại thành một khối nhỏ.

Không thể, vẫn không thể. Dù biết chỉ là diễn trò cũng không thể. Nụ hôn này chỉ dành riêng cho Liễu Nhi.

Phượng Phi Ly lẳng lặng đứng một bên, vẻ mặt vẫn dửng dưng nhưng nếu tách bỏ mấy lớp mặt nạ sẽ thấu rõ nỗi bi than trong đó. Từ nhỏ hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa bao giờ phải dốc sức theo đuổi cái gì. Hiện giờ động tâm động tình mới hiểu dù biết đời người như vở kịch dài song một khi đã lún sâu thì không thể dễ dàng thoát ra nổi.

Hắn vươn tay vuốt ve mái tóc rối rồi ôm chặt thân thể run run yếu đuối kia vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

Y thống khổ như vậy chứng tỏ y còn sống.

Ba ngày sau, thiên tử cao quí nhận được một phong tấu chương của Phượng Dương vương. Đại ý là bởi chi phí tiếp đãi Đại hoàng tử quá lớn nên năm nay xin phép miễn nộp thuế.

Quốc khố triều đình thu từ dân chúng phân nửa là của Nghiệp Châu, nếu năm nay không thu được chẳng khác nào oanh sụp mất nửa. Hoàng đế chỉ có hai lựa chọn, hoặc dựng binh hùng thảo phạt hoặc cắn răng cam chịu cầu hòa.

Nếu phát động cuộc chiến cần phải tuyển tướng binh, lương thảo. Đây đều là những vấn đề lớn huống chi đội quân của Phượng Dương vương vô cùng mạnh, cả thiên hạ đều biết, so với thực lực triều đình hiện giờ chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Thực chất, nếu tuyển quân cũng không phải không được nhưng chủ yếu Hoàng đế muốn tìm hiểu tại sao Phượng Phi Ly lại hành động như vậy. Bản tấu xác nhận hắn cùng Đại hoàng tử chạy trốn Chu Cung Lệ có quan hệ. Đối với đứa con cả vốn đã có hai mươi mấy năm ở bên cạnh mình, lão tưởng sẽ hiểu hết con người y, không ngờ đột nhiên dồn dập xảy đến những vụ việc long trời lở đất khiến lão quả thật không nắm bắt nổi. Xét cho công bằng, so với những vị hoàng tử còn lại, lão vẫn ưa đứa con này nhất. Sở dĩ lão chậm chạp không muốn lập thái tử là vì ngay đối với địch nhân, tuy ở ngoài y có thể hiện lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng thực chất bên trong dường như hơi thừa lòng trắc ẩn. Không giống lão, không thích hợp là người của hoàng thất. Để đoạt được ngôi vị chí tôn, hắn dám đem mấy đệ đệ thảo trừ, ngay cả cháu ruột cũng không buông tha. Cung Lệ từ nhỏ đã như thế, thật không an tâm chút nào.

Hoàng hậu nghe tin cũng đến khóc lóc kể lể, rằng chẳng qua Cung Lệ nhất thời bị mê hoặc, rằng hiện giờ tên luyến đồng kia đã chết, rằng Phượng Dương vương tuyên bố rõ cho y ở lại, cầu xin Hoàng đế tha tội lần này.

Năm ấy khi lên ngôi, lão cũng nhận được sự giúp đỡ nhiều của nàng nên dù bây giờ tình cảm đã phai nhạt nhưng tình phu thê vẫn còn chút ít, cộng thêm phía Nghiệp Châu cũng đang dồn ép, Hoàng đế không còn lựa chọn nào khác, đành đồng ý.

Trong ngày, triều đình truyền hạ minh chỉ, Đại hoàng tử phụng hoàng lệnh, bí mật tới Nghiệp Châu xử lý một số công chuyện liên quan đến số thuế chưa nộp, giờ đã hoàn thành sứ mệnh, lập tức hồi kinh.

Về việc Chu Cung Lệ cùng người hầu chạy trốn đêm đó đã bị giấu kín, trở thành bí mật của hoàng gia, nghiêm cấm tiết lộ.

Đại hoàng tử nhiều ngày chạy trốn mang theo mặt nạ băng lãnh quay về hoàng thành. Y vì Liễu Nhi rời khỏi nơi không chút hơi ấm và cũng vì Liễu Nhi, một lần nữa bước trên mảnh đất này. Lúc đi và lúc trở lại đã là hai con người hoàn toàn khác biệt.

Đôi tay nắm chặt hai đầu mũi tên nhọn hoắt mà y đã lấy ra trong cơ thể người yêu.

Ở Chính Dương điện bái kiến phụ hoàng, Chu Cung Lệ sắm vai diễn ăn năn hối lỗi hoàn mỹ vô cùng khiến ngay cả kinh nghiệm nơi sa trường của Hoàng đế cũng không thể giúp hắn thấu tỏ tâm tư của đứa con.

Y đến diện kiến mẫu thân. Tuy thân là Hoàng hậu nhưng nàng vẫn không kìm được, khóc lớn một hồi, đồng thời lộ vẻ hung hăng tức giận, rằng ngươi làm cho ta phi thường lo sợ.

“Ngươi chạy trốn tới Nghiệp Châu, chẳng nhẽ Hoàng thượng định bỏ qua, ngẫm lại mẫu hậu nên làm gì bây giờ?” Hoàng hậu lớn tiếng trách mắng, tựa hồ Cung Lệ bảo hộ nàng cùng đứa con thứ là điều hiển nhiên. Mọi thứ khác, ví như hạnh phúc của y đều không quan trọng.

“Người yên tâm,” Cung Lệ thản nhiên nói “Không có cái gì có thể làm hại các ngươi.”

Ngày thứ hai, Đại hoàng tử bắt tay vào công việc, đưa cho tổng quản một phần danh sách cần loại bỏ, tỏ ý muốn những người này không được bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa.

Ngày thứ ba, Chu Cung Lệ cho triệu toàn bộ gia nhân thừa trong phủ, bất luận phẩm cấp, mỗi người được thưởng ba trăm lượng bạc, đồng thời cho tổng quản công bố quy định thưởng phạt mới.

Quá canh ba ngày thứ tư, Chu Cung Lệ có cuộc họp bí mật cùng mấy vị quan lục bộ. Những người này phần lớn nắm giữ vị trí quan trọng triều đình, thông tin ấy do Phượng Phi Ly cung cấp.

*lục bộ: bao gồm lại, hộ, lễ, binh, hình, công.

Mật đàm đến tận canh năm, y nhận được kết quả như ý, tất cả đều nguyện trung thành với Đại Hoàng tử và Phượng Dương vương.

Trời rạng sáng, lại một đêm không ngủ. Cung Lệ đang dạo bước trên hành lang bỗng bắt gặp Văn Lệ Anh đứng dưới ánh trăng. Mái tóc nàng ướt đẫm sương, không biết đã đứng ở đây bao lâu.

“Trời lạnh lắm, ngươi nhanh đi nghỉ kẻo sinh bệnh.” Y thản nhiên lướt qua nàng, cất lời.

Phía sau chợt có người ôm chặt lấy y. Thân thể mềm mại của nữ nhân run nhè nhẹ.

“Ta cũng có thể giúp ngươi, ta sẽ đi tìm phụ thân!” Hoàng tử phi vội vàng nói, “Ngươi muốn ta làm gì, ta đều có thể làm!”

Nụ cười lạnh lùng của Chu Cung Lệ đến mức Lệ Anh cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đông cứng lại.

“Không cần phiền Quốc sư, với ta hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, hắn nên đứng một bên mà xem kịch thôi. Hiện tại có thể giúp ta chỉ có Phượng Phi Ly.” Nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi thân mình, y xoay người rời đi.

Nàng ngây dại trông theo bong dáng vị phu quân, dần dần hạ mình xuống đất, hai hàng lệ hoa men theo gò má chảy dài.

Cung Lệ quay đầu lại nhìn nàng, thở dài: “Nữ nhân ngốc… ngốc như ta vậy. Khi ta thú ngươi, ai ai cũng đều rõ lý do.”

Lệ Anh cười lộ vẻ sầu thảm, nàng biết y nói đúng, cả hai trong đêm động phòng đã thỏa thuận rõ quyền lời và nghĩa vụ của nhau. Nàng vì ngôi vị Hoàng hậu, y vì ngôi vị Hoàng đế, không ngờ rằng một ngày kia mình thực sự yêu thương y.

Yêu là thừa nhận thua.

Trong phủ thái tử, chỗ đất nào tận dụng được đều dành để trồng liễu, rất nhiều liễu. Hy vọng chúng nhanh chóng lớn lên, xuất hiện những cành liễu mềm mại nhẹ nhàng đung đưa, tựa như sóng mắt ôn nhu của thiếu niên kia.

Đại hoàng tử bắt đầu can thiệp một cách mạnh mẽ vào công việc quan trọng trong triều đình. Mỗi khi y đưa ra kiến nghị yếu sự, phía Nghiệp Châu lập tức gửi đến bản tấu chương tán thành khiến những kẻ phản đối không kịp mở miệng.

Với tình hình hiện nay, Hoàng đế thực nửa mừng nửa lo. Mừng bởi cuối cùng có thể khống chế Phượng Dương tộc, lo bởi đánh giá thực lực hiện giờ của Cung Lệ, muốn soán vị không phải là không làm được.

Bất qua rất nhanh nhận ra mục tiêu của đứa con không phải là ngôi vị.

Tuy rất yêu thương Tiết vương nhưng lão không do dự vứt bỏ kẻ ấy, đổi lấy Đại hoàng tử ngạo mạn vô tình, mưu mô đầy thủ đoạn.

Đánh mất sự bảo trợ của Hoàng đế, tính mệnh Tiết vương như ngọn đèn trước gió, chỉ chờ Chu Cung Lệ vờn đùa chán rồi thẳng tay hạ một chưởng.

Một thời huênh hoang, danh tiếng khắp thiên hạ, thiếu chút nữa trở thành thái tử vậy giờ đây Tiết vương lại vô cùng dè dặt, ít dám xuất môn. Mỗi khi bất đắc dĩ gặp Cung Lệ, hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh thấm qua mấy lớp y phục.

Với dị mẫu ca ca, ánh mắt y không còn sự đề phòng kèm ôn nhu cùng buồn rầu nữa, thay vào đó là vẻ phiêu nhiên băng lãnh, tựa cuộc sống này không có gì đáng xem, chỉ còn u minh hư không.

Mấy tháng sau, cuộc đi săn nhàn tẻ kết thúc, cả kinh thành đều nghe rõ tiếng rít, nhìn rõ cảnh sợ hãi tột độ của con mồi. Vào một buổi sáng tỉnh dậy, Tiết vương vốn vô cùng cẩn thận phát hiện cạnh mình là một nữ tử còn trẻ, thân thể của cả hai đều trần như nhộng.

Hắn biết đây là tân sủng phi Hoàng đế mới nạp.

Dọc đường bị áp giải, hắn kêu lớn oan đến giọng khản đặc. Dù biết thật sự không oan uổng gì, nhưng với hắn giờ đó không phải chuyện quan trọng nữa.

Ngày thứ ba vào tù, Hoàng đế hạ chỉ đưa phạm nhân ra để mọi người dân xử lý, đánh tám mươi trượng, xăm chữ lên mặt rồi đầy lên phía Đông Bắc.

Bị đánh cho tróc da tróc thịt, Tiết vương đi không quá kinh thành một trăm dặm đã bỏ xác trong rừng. Nhóm công sai áp tải đào một ngôi mộ qua quýt, vùi lấp vương tử có huyết thống cao quý.

Rời kinh nhiều ngày, vừa về đến nơi Sâm Lệ liền gặp đám tang của đường huynh trên danh nghĩa.

Bọn công sai sôi nổi bàn tán, đắc tội với Đại hoàng tử mà có kết cục này coi như là ổn rồi.

Tay chưa từng dính máu dù trực tiếp hay gián tiếp, nên về căn bản Sâm Lệ không rõ đại ca vì đổi lấy sự thuần kiết cho mình đã phải trả giá rất nhiều. Hắn chỉ đơn thuần là phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.

Nhị hoàng tử xông vào hoàng cung, lớn tiếng chỉ trích hoàng huynh, ngay cả ruột thịt cũng tàn nhẫn xuống tay.

“Dù là đối thủ nhưng cũng cùng là anh em, sao phải nhất định giết hắn? Hắn đã bị thứ dân làm nhục, vì cái gì không chịu buông tha?” Chu Sâm Lệ nổi giận hỏi.

Chu Cung Lệ cười đau khổ, không muốn nhiều lời.

Tuy rằng đệ đệ trong sáng như vậy là điều y thật sự mong muốn, nhưng cứ nghĩ đến việc chính mình bao bọc nhiều năm nên hắn chưa từng thấy cảnh tranh đấu đầy vị máu, lại nhảy ra thuyết giảng nhân nghĩa hiếu lễ, trong lòng có chút thê lương.

Đêm đó, Sâm Lệ uống say, hướng Văn Liệt không ngừng hỏi: “Đại đa sao tàn nhẫn vậy? Còn thứ gì y không dám xuống tay giết”

Văn Liệt an ủi bằng hữu: “Ít nhất y còn yêu ngươi, vô luận thế nào vẫn sẽ không xuống tay với ngươi.”

“Có lẽ bởi đại ca biết ta tuyệt đối không cùng y tranh giành hoàng vị…..” Sâm lệ đổ thêm rượu vào chén, “Làm Hoàng đế thực sự trọng yếu vậy sao?”

Nhị hoàng tử không biết rằng khắp thiên hạ người không có đủ tư cách nghi ngờ huynh trưởng nhất chính là hắn. Được lớn lên dưới sự yêu thương bao bọc, sống vô tư thoải mái, hắn cư nhiên không thể hiểu hết con người của y, không nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu buồn rầu của y. Sâm Lệ sao biết đại huynh mình khó khăn lắm mới có được tình yêu đẹp như thế nào để rồi bị kẻ khác hủy hoại, sao biết được đằng sau vỏ bọc lãnh đạm ấy chất chứa tình cảm mãnh liệt, nhiệt huyết và dũng khí, càng không biết được cho đến tận bây giờ đại huynh hắn vẫn chẳng thiết để mắt tới ngôi vị Hoàng đế cô độc.

Trên thế gian này, người thấu rõ con người Cung Lệ nhất chỉ có kẻ ở Nghiệp Châu xa xôi kia, thấu rõ y còn mang tính khí tiểu hài tử chỉ có Phượng Dương nam nhân kia.

Từ đó, Sâm Lệ lại càng thường xuyên xuất cung, kết giao đủ loại bằng hữu. Hắn tin tưởng chính mình vẫn yêu thương đại ca như xưa, thuyết phục bản thân tha thứ cho y.

Nhưng hắn không thể hiểu được, Chu Cung Lệ không cần bất cứ ai tha thứ cho mình, đặc biệt là hắn.

Trong cuộc đời này, Chu Cung Lệ chưa bao giờ khiến mẫu thân, đệ đệ và cả Liễu Nhi thất vọng, chưa bao giờ phản bội người mình yêu quí và coi trọng.

Khi được yêu y yêu hết mình, tuyệt đối thuần tịnh, không có nửa điểm tạp niệm.

Y chỉ thiếu với một người, đó là Phượng Phi Ly.

Bất quá, hiện tại Cung Lệ còn chưa có cảm giác mắc nợ đó, y không biết Phượng Phi Ly yêu mình.

Hoặc có thể nói, cho dù mãi thật lâu về sau, y cũng không dám xác định kẻ kia thực sự có tình cảm với mình hay không.

Một năm sau Tiết vương chết, Phượng Dương vương vào kinh chúc thọ Thánh thượng. Hàng năm sinh thần Hoàng đế chẳng bao giờ thấy bóng dáng Phượng Phi Ly, huống hồ năm nay cũng không phải chỉnh thọ hắn lại cố tình tới. Dù triều đình không hề muốn chào đón nhưng cứ thử nhìn đội quân hùng hậu do chủ nhân Nghiệp Châu đem tới thì đến kẻ ngu cũng phải làm bộ hoan hoan hỉ hỉ.

*chỉnh thọ: sinh nhật tuổi đuôi 0 ấy mà ^^

Phượng Dương vương dẫn theo gần ngàn danh tinh binh vào trong thành, còn hai ngàn quân đóng ở bên ngoài. Việc làm cẩn thận này nhằm mục đích không cho kẻ nào thừa cơ có hành động uy hiếp.

Đại hoàng tử thay mặt đương kim Hoàng thượng ra nghênh đón, đồng thời mời hắn nghỉ lại phủ mình.

Phượng Phi Ly hiển nhiên vẫn nhớ giao ước diễn vai luyến nhân kia, vừa gặp mặt lập tức vô cùng cao hứng đem Cung Lệ áp sát vào lồng ngực, bày tỏ niềm vui sướng sau một thời gian dài xa cách mới tương phùng.

Cung Lệ thực hiện đúng lời hứa hẹn, không lảng tránh, không dãy dụa, nở nụ cười đón nhận cái ôm nồng nhiệt. Kỳ thực sâu trong tâm, y hiện tại có thể khống chế thiên hạ nhưng khi trông thấy bóng dáng người ấy, cảm giác thả lỏng nhẹ nhõm liền xuất hiện.

Ở kinh đô, quyền lực Phượng Dương vương quả là thâu sâu khó lường. Mỗi ngày đều có cả đống cao quan quyền quý chen chúc nhau bái kiến, cơ hồ muốn phá tan cửa phủ Đại hoàng tử. Kể từ khi đến đây, hắn chỉ chủ động tới thăm một người, là đương triều quốc sư Văn Trạm.

Tại đại sảnh Văn phủ, Phượng Phi Ly giờ đã trưởng thành, một lần nữa gặp lại vị Quốc sư thâm trầm năm xưa.

Văn Trạm thoạt nhìn không thay đổi gì lớn, chỉ thêm ít tóc bạc và vài nếp nhăn, ánh mắt thanh úc vẫn không mất đi.

Ở phía sau Quốc sư là một thiếu niên cao lớn nom phi thường tuấn mỹ, đôi mắt tinh anh đang ngó nghiêng xem xét.

Phượng Phi Ly chợt nhớ tới thiếu niên trước mặt là đứa bé trắng trẻo bụ bẫm năm đó bị Cung Lệ ngoạm một phát vào cổ, không nhịn được bật ra tiếng cười, đến nửa ngày mới miễn cưỡng ngừng.

Văn nhị công công tử nhíu mày, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Phượng Dương vương: ngả ngón, một nam nhân thật sự ngả ngón.

Quả nhiên, ấn tượng đầu tiên không bao giờ thay đổi.

“Đây là khuyển tử Văn Liệt.” Văn quốc sư giới thiệu.

“Biết.….. Ha ha…… Ta liền nhận ra…….” Phượng Phi Ly nín cười, nói.

Thiếu niên nghiêm mặt. Ai gặp hắn lần đầu hoặc sợ hãi, nịnh hót hoặc tôn kính, tuyệt đối không giống kẻ kia, nhìn hắn cười ngất nửa buổi.

“Hồi xưa khi ngươi khóc, phần thịt ở cằm lại rung rung, hảo đáng yêu a.” Phượng Dương vương chẳng hề để ý tới sắc mặt của Nhị thiếu gia, cứ khoa tay múa chân nói, cố tình chọn những lời người ta không muốn nghe.

Văn Liệt hừ một tiếng, đưa mặt chuyển hướng sang chỗ khác.

“Không tin? Có thể hỏi Đại hoàng tử điện hạ a, lúc ấy y còn ôm ngươi.”

Lại hừ một tiếng.

Hắn rất không thích Đại hoàng tử Chu Cung Lệ, cảm thấy người kia âm trầm tàn nhẫn, lòng dạ thâm sâu, không sánh được với bằng hữu Chu Sâm Lệ vui vẻ trong sáng của mình

Phượng Dương vương dần dần thu hồi nụ cười, trong lòng có chút thất vọng. Sớm nghe đồn Văn Liệt thiên túng anh tài, khả năng lĩnh ngộ và phán đoán cực cao, lại là em vợ của Cung Lệ, tưởng rằng hắn cùng những kẻ khác không giống, một phần hiểu rõ con người Đại hoàng tử cô độc.

Văn Trạm lẳng lặng một bên quan sát, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Xem ra chỉ có ngươi là bằng hữu của y.”

“Hắn giống loại người đó, vốn không có hảo bằng hữu.” Thiếu niên sắc giọng nói.

Phượng Dương vương cười lạnh lùng: “Loại người đó? Loại người gì?”

“Tràn ngập dã tâm và quyền dục, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.”

“Ngươi dám nói tỷ phu mình như vậy.”

“Ta vốn không đồng ý phụ thân đem tỷ tỷ gả cho y! Văn gia chúng ta kỳ thực không cần phải leo cao” Văn nhị thiếu gia còn trẻ tuổi, phụ thân hắn cũng chỉ biết cười khổ.

“Leo cao?” Phượng Phi Ly nhíu mày, nhìn về phía Văn Trạm “Quốc sư, ngài sao lại đồng ý để y thú lệnh nữ?”

Văn Trạm nhẹ nhàng thở dài, quay lại phía sau thật lâu rồi nói: “Bởi y là một hài tử tốt. Ta đã thấy rất nhiều hoàng tử từ hai đời nay, vẫn là y tốt nhất nhưng theo nghĩa nào đó cũng có thể là tệ nhất.”

Văn Liệt giật mình nhìn phụ thân, ngay thời điểm ấy, hắn căn bản không thể lý giải phán ngữ vừa nghe. Cho dù vài năm về sau, khi hắn thừa nhận Chu Cung Lệ là một Hoàng đế anh minh, cũng không phát hiện ra y thực vô cùng tốt.

Phượng Phi Ly hài lòng trở lại phủ, trước kia hắn vẫn lo lắng vì Văn quốc sư vốn không thành tâm đứng bên Cung Lệ, lần này diện kiến xem như đã xác nhận được lập trường của Văn Trạm, hắn có thể yên tâm phần nào.

Từ lúc Tiết vương chết, Chu Cung Lệ không còn ý chí và mục tiêu chiến đấu, cảm xúc dần dần héo mòn, không thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì, thường thường ngồi trong vườn, ngẩn người ngắm liễu. Sự xuất hiện của Phượng Phi Ly khiến hắn cuối cùng nhớ tới món nợ mình còn chưa trả, miễn cưỡng lên tinh thần ứng phó.

Đêm, Cung lệ đang ngồi đọc sách, ánh trăng phản chiếu vào hồ, gió vi vu thổi nhẹ làm mặt nước gợn lên những con sóng bạc. Chợt cảm nhận từ đằng sau có người ôm chặt lấy y, thân thể vừa cứng đờ lập tức thả lỏng.

Diễn.

Phượng Phi Ly cẩn trọng né tránh đôi môi, vương nụ hôn lưu luyến vào chiếc gáy nhỏ xinh. Hắn là một cao thủ điều tình, kỹ xảo cùng hỏa hậu đều nắm chắc, khiến cho cơ thể tịch mịch của Cung Lệ khó có thể kháng cự khỏi khoái cảm.

Tuy rằng đang hưởng thụ nhưng Đại hoàng tử trong lòng vẫn vô cùng bi ai, bi ai bởi sự ra đi của người yêu.

Dù ngay cả Liễu Nhi của y chết, một khi gió đã cuốn đi liệu có thể lưu lại dấu vết gì trên thế gian này.

Rõ ràng được bao bọc bởi hơi ấm mà sao lồng ngực vẫn cảm thấy nhói đau.

Cừu đã báo, tương lai phải làm sao?

Liễu Nhi, Liễu Nhi giờ đang ở đâu? Ở hư không vô tri giác ư?

“Ngốc tử, chết trước mọi người là ngốc tử…..” Y vô thức cắn cổ tay Phượng Phi Ly, nước mắt theo gò má chảy xuống. Trái tim này Liễu Nhi đang nắm giữ, giống như thân thể này. Liệu y có khả năng đứng vững bao lâu?

Dẫu rằng tin tưởng trong lòng mình ôn lương thiếu niên vĩnh viễn là duy nhất nhưng đối với Liễu nhi vẫn cứ là một phần bi ai. Vốn tất cả đều là của Liễu Nhi, tất cả mọi thứ y có, y thể hiện. Vì Liễu Nhi mà cử động, vì Liễu nhi mà cảm nhận hơi thở đất trời. Bây giờ người bị gió xóa sạch, tiên linh biến thành tế đàn băng lãnh.

Khí tựa tơ nhện, hệ trụ mệnh, hệ trụ ái, một khi chặt đứt là mất đi.

Cung Lệ mất Liễu Nhi, cũng tức là Liễu Nhi đã mất Cung Lệ?

Cho nên nếu tưởng rằng chết theo người yêu là cách mãi mãi bên nhau thì thật là đứa ngốc.

“Chỉ cần hắn còn sống, ta sẽ luôn luôn thương hắn. Giờ hắn đã chết, tuy ta vẫn mãi thương hắn nhưng vẫn ở hai thế giới tách biệt, không giống…..” Cung Lệ nức nở, những lời này ngoài Phượng Phi Ly y chưa từng thổ lộ với ai khác, chỉ một mình độc thoại trong đêm vắng. Phượng Phi Ly là người hiểu y nhất, là người y coi trọng để trong tầm mắt.

“Nhưng với Liễu Nhi mà nói, cũng là một ý nghĩa yêu. Miễn là ngươi nhớ tới hắn, hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

“Không! Không phải thế! Liễu Nhi đã chết, làm sao hắn có thể cảm nhận được, bất quá chỉ tự lừa dối mình thôi. Hắn xinh đẹp như vậy, tốt như vậy, sống trên đời để nhận sự yêu thương của ta mà chết đi chỉ còn lại là hoài niệm sao? Vô luận bao nhiêu hoài niệm đi chăng nữa cũng không xứng, thực xin lỗi…..” Cung Lệ co người lại, tưởng như đau đến mức không thể thở nổi: “Liễu Nhi của ta, ta thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi…. Ta đứng đấy, bất lực chứng kiến hắn thống khổ mà vẫn nhìn ta mỉm cười….. Ta biết rõ mình không đủ mạnh mẽ hay ngu ngốc đi thương hắn, ngu ngốc được hắn yêu…… Cuối cùng bị ta hại chết……”

Phượng Phi Ly kéo y siết chặt vào lòng, đứa nhỏ đáng thương, đáng thương……

“Không việc gì, về sau ngươi có thể yêu ta, mở lòng mà yêu ta. Ta rất mạnh, có khả năng bảo hộ hai ta, cho nên ngươi….. đừng bao giờ….. sợ hãi nữa……” Hắn thì thầm, nhỏ tới mức đối phương không nghe thấy gì. Từ nhỏ y đã chịu sự công kích, chịu tổn thương. Hắn thực hối hận mình không sớm dang rộng đôi cánh bao trùm lấy y để hiện giờ dù đã chạm được vào người nhưng không cách nào chạm được vào tâm.

Dần dần Chu Cung Lệ quen thuộc có người lẽo đẽo bên cạnh. Trong cung bắt đầu đồn thổi, Đại hoàng tử vì ngôi vị thái tử không tiếc hiến thân cầu cậy chủ nhân Nghiệp Châu.

Dĩ nhiên có hơi khó nghe nhưng Phượng Phi Ly cũng rất sung sướng, tuy nhiên ngoài mặt vẫn duy trì vẻ dửng dưng không màng đến thế tục như Cung Lệ.

Nên nổi trận lôi đình là kẻ khác.

Nhị hoàng tử Chu Sâm Lệ lần đầu nghe tin cơ hồ tức hộc máu, bởi không tìm thấy đại ca bèn tức tốc chạy tới cung mẫu hậu truy vẫn.

“Phượng Phi Ly cùng Cung nhi từ nhỏ là bạn thanh mai trúc mã, tình cảm khá tốt, lần này vào kinh ở lại phủ Cung nhi cũng đúng thôi.” Hoàng hậu thản nhiên nói, “Mấy lời đồn đại linh tinh, nghe cho vui, thật giả người trong cuộc tự hiểu.”

“Cái gì kêu thật giả người trong cuộc tự hiểu?” Sâm Lệ phát hỏa “Nhỡ thật thì sao?”

Hoàng hậu nhàn nhã gảy huyền cầm. Nàng bỏ ngoài tai mọi sự gièm pha, chỉ cần có Phượng Dương tộc làm đồng minh, đứa con cả có quan hệ với hắn hay không nàng cũng không quan tâm, quan trọng là….. Phượng Phi Ly không giống tên Liễu Nhi kia.

“Mẫu hậu! Ngươi mau nói không phải vậy đi? Hoàng huynh…… hắn thực sự…… vì hoàng vị….”

Hoàng hậu liếc hắn một cái, thở nhẹ ra. Quả thực không ai hiểu con bằng mẹ, Sâm Lệ không giống nàng. Hơn hai mươi năm quan sát đứa con cả lại không rõ tâm ý của nó sao? Nàng sớm rõ đối với ngôi vị Hoàng đế, Cung Lệ vốn không tha thiết lắm. Cho nên từ đầu tới cuối, nàng dùng ngay sự an nguy của bản thân và Sâm Lệ hướng y tăng áp lực. Dù thân là mẫu thân, nàng cũng rất đau lòng nhưng vì địa vị trong cung, nhất quyết không thể để bọn phi tần hoành hành.

Thái độ của mẫu thân càng khiến Sâm Lệ thêm nghi ngờ, hầm hầm đi tìm tên đầu sỏ Phượng Phi Ly.