Tiếng Lan Mịch từ bên ngoài vọng vào, cùng lúc là tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi."
Lam Nguyệt mở mắt nói, đêm qua náo loạn một trận, nàng vì ổn định linh lực trong cơ thể nên minh tu một đêm, chút nữa lại quên mất cuộc hẹn buổi sáng.
Lan Mịch đẩy cửa bước vào, nhìn Lam Nguyệt y phục đầu tóc chỉnh tề ngồi trên giường, kinh ngạc:
"Lam Nguyệt, ngươi tu luyện cả đêm à ?"
"Ừm."
Lam Nguyệt gật gật đầu, từ trên giường đứng lên, xoa xoa cổ một chút.
Lan Mịch kinh dị nhìn nàng, lại thở dài. Không thể so sánh a, người ta chăm chỉ tu luyện cả đêm, còn nàng... ách, lại ngủ cả đêm.
Lam Nguyệt chăm chỉ như vậy, chả trách tu vi tăng trưởng nhanh thế. Phải biết cho dù tư chất có tốt, nhưng không biết cố gắng, cũng chỉ uổng phí tư chất mà thôi.
"Đúng rồi, thực sự đã lâu rồi không thấy Y Họa, cũng có hơn nửa tháng đi ?"
Lan Mịch cùng Lam Nguyệt đi ra ngoài, liền tùy tiện mở miệng tìm chủ đề.
Lam Nguyệt cũng có chút nghi hoặc, đúng vậy, đã hơn nửa tháng chưa thấy Thủy Y Họa. Nàng chỉ lo chuyện tu luyện và Cửu Môn, cũng quên mất. Với tính cách của Thủy Y Họa, hơn nửa tháng không đến tìm nàng, đúng là có chút bất thường. Đến Lam Quân Ly, Mặc Phong và Long Dật Trần cũng không thấy xuất hiện.
Học viện không cho tùy ý xuất viện, nàng cũng rất ít khi ra ngoài. Mỗi lần đều là đến Cửu Môn huấn luyện đám hài tử kia.
Hôm nay là ngày học viên được phép trở về nhà, thời gian nghỉ ngơi là một tuần, sau một tuần quay lại học viện, sẽ bắt đầu trận thí luyện của học viện, lựa chọn top 10 người xuất sắc nhất sẽ được tiến vào Uyên Trì, cũng chính là thánh địa tu luyện của học viện Vân Uyên.
Lam Nguyệt không muốn về tướng phủ, mà Lan Mịch thì cũng không có nơi để đi, nên nàng và Lan Mịch đều quyết định đến nhà Thủy Y Họa làm khách.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Thủy gia. Thủy gia là một trong những Đại gia tộc lớn nhất Đông Nhạc, chi thứ trải dài khắp Đông Nhạc quốc, thế lực không nhỏ.
Lam Nguyệt nhìn đại môn to lớn trước mắt, hơi nhíu mày. Không khí ở Thủy gia này, có chút kỳ lạ.
"Xin chào, ta là Lan Mịch, là bằng hữu của Thủy Y Họa đến bái phỏng, xin hãy thông báo một tiếng."
Lan Mịch tiến lên một bước, đối với thủ vệ thông báo. Hai thủ vệ nghe nàng nói, hai mặt nhìn nhau một cái, ngập ngừng một chút, nói:
"Nhị vị, xin lỗi, Thủy gia gần đây có chút chuyện, không tiếp khách, nhị vị vẫn là đến sau đi."
"Hả, không tiếp khách ? Sao lại như vậy a ? Bọn ta đã nói trước với Y Họa rồi mà !"
"Cái này..."
"Nguyệt Nhi ?"
Thủ vệ còn đang muốn nói, bên trong liền truyền ra giọng nói, Lam Nguyệt nhìn lại, liền thấy Long Dật Trần đang ở bên trong bước ra. Hắn nhìn thấy nàng, cũng có chút sửng sốt.
"Vương gia."
Hai thị vệ thấy Long Dật Trần, lập tức hành lễ.
Lam Nguyệt bước lên, hỏi:
"Nhị ca, có chuyện gì sao ?"
Long Dật Trần trầm mặc. Lan Mịch và Lam Nguyệt nhìn nhau một cái, càng khẳng định có chuyện, hơn nữa còn liên quan đến Thủy Y Họa !
"Nhị ca, có phải..."
"Làm sao đều đứng ở đây vậy ?"
Thanh âm ôn hòa cắt ngang lời Lam Nguyệt, ba người nhìn lại, liền thấy Lam Quân Ly vừa bước vào.
"Đại ca, huynh đến rồi, Họa Nhi lại phát bệnh."
"Được, ta vào ngay."
Long Dật Trần dẫn Lam Quân Ly vội đi vào, Lam Nguyệt cùng Lan Mịch không hề chần chờ đuổi theo sau.
____
"Họa Nhi, Họa Nhi, nàng... đừng, đừng làm ta sợ."
"Huhu, Họa Nhi, con nhất định không được có chuyện gì. Huhu... con gái của ta..."
"Phu nhân, nữ nhi nhất định không có chuyện gì."
Lam Nguyệt đến cửa phòng đã nghe thấy nhiều âm thanh khóc lóc lẫn lo lắng an ủi vang lên. Nàng nhíu mày, tăng nhanh tốc độ.
Trong phòng, rõ ràng đã sắp sang đông nhưng nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, Thủy Y Họa nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt, run rẩy, đắp một lớp chăn thật dày. Cạnh giường là Mặc Phong, gương mặt băng sơn ngàn năm không đổi kia của hắn hiện lên sự lo lắng lẫn sợ hãi không thể che giấu. Bên cạnh còn có một đôi phu phụ cùng một vị lão giả, vị phu nhân tựa vào người phu quân mình khóc lóc thương tâm, mà lão giả lại thở dài lo lắng.
"Đại sư huynh đến rồi !"
Long Dật Trần vừa vào phòng liền nói. Đám người nghe lời này nhìn lại, thấy Lam Quân Ly và Long Dật Trần liền vội vàng tránh ra.
"Lam công tử đến rồi, mau mau tránh ra."
"Đại ca, mau đến xem Họa Nhi, nàng sắp chịu không nổi rồi."
"Họa Nhi của ta..."
Lam Quân Ly vội đến bên giường, bắt đầu giúp Thủy Y Họa chẩn mạch.
"Mọi người tránh đi một chút, tránh huynh ấy phân tâm."
"Được, được."
Lão giả dẫn đầu gật đầu, 2 vợ chồng kia cũng đi ra ngoài. Mặc Phong thế nhưng cũng ngoan ngoãn ra ngoài.
"Lam Nguyệt, chúng ta tránh một chút."
Lan Mịch kéo tay áo Lam Nguyệt, nhỏ giọng nói.
"Không kịp !"
Lam Nguyệt nhìn chằm chằm Thủy Y Họa, lạnh lùng thốt ra hai chữ. Nàng vừa nhìn liền biết, Thủy Y Họa xảy ra chuyện gì !
Lan Mịch hay Long Dật Trần đều giật mình, ánh mắt của Lam Nguyệt quá lạnh lẽo, tựa hồ sắp kết thành băng.
"Nguyệt Nhi, muội muốn nói gì..."
Không cần Lam Nguyệt giải thích, Lam Quân Ly đã lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng.
"Không ổn, hàn khí trong người Họa Nhi ngày càng bá đạo, dược lực không có hiệu quả, đến phong bế linh mạch cũng vô dụng rồi !"
"Cái gì !? Sao có thể như vậy ?"
Long Dật Trần nghe lời này, kích động nắm chặt tay, lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Các người không phải đại môn phái sao ? Tại sao không kêu cứu với sư môn !"
Lan Mịch hỏi, giọng nói mang theo lo lắng.
"Ta đã thử liên hệ với sư môn, không thể liên lạc được. Mà tình trạng của Họa Nhi hiện tại cũng không thể đi xa."
Lam Quân Ly lắc đầu, thở dài nói.
Lam Nguyệt lên tiếng, sau đó bước đến bên giường.
"Tất cả mọi người ra ngoài, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng đừng tiến vào."
"Nguyệt Nhi, muội có cách ?"
Lam Quân Ly kinh ngạc hỏi.
"Ta là Dạ Ảnh."
Lam Nguyệt nói, liếc qua Long Dật Trần một cái. Lam Quân Ly hay Lan Mịch nghe không hiểu lời này, nhưng Long Dật Trần hiểu.
Thì ra là vậy.
Chả trách hắn nhìn nàng có cảm giác quen thuộc. Nàng đồng ý nói ra, coi như đã nguyện ý tin tưởng tiếp nhận hắn là bằng hữu rồi sao ?
"Đại sư huynh, Lan cô nương, chúng ta ra ngoài, Nguyệt Nhi có cách."
Lam Quân Ly có chút sáng tỏ, hắn từng nghe Thủy Y Họa và Long Dật Trần kể lúc ở Lạc Nhật sơn mạch từng gặp một thiếu niên tên Dạ Ảnh. Hiện tại xem ra, vị thiếu niên kia chính là Lam Nguyệt rồi.
Ba người đi ra ngoài, sau đó khóa cửa lại.
Người bên ngoài thấy Lam Quân Ly cũng ra ngoài, sửng sốt. Mặc Phong lên tiếng đầu tiên.
"Đại ca, sao huynh lai ở đây ? Họa Nhi sao rồi ?"
"Yên tâm, Lam Nguyệt từng khắc chế Hàn khí trong người Họa Nhi, muội ấy sẽ không có việc gì."
"Lam Nguyệt ? Muội ấy còn biết y thuật ?"
Long Dật Trần lắc đầu.
"Không biết, muội ấy là Dạ Ảnh."
Mặc Phong nghe tên này, cũng có chút kinh ngạc.
"Là thiếu niên ở Lạc Nhật sơn mạch thu phục linh thú, cướp đoạt truyền thừa mà huynh kể ?"
"Ừm, lúc đó nàng cũng cứu Họa Nhi một mạng."
"Họa Nhi..."
Đám người đều cúi đầu buồn bã, hy vọng Lam Nguyệt có thể làm được...
Phía ngoài viện, một bóng dáng ẩn núp cạnh cửa, quan sát tình hình trong viện. Nhìn đám người lo lắng ủ rũ buồn bã, khóe môi người đó khẽ nhếch.
Long Dật Trần tựa hồ phát giác cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng phía cửa đã hoàn toàn không có ai. Hắn khẽ nhíu mày.
Lam Quân Ly phát giác hắn khác thường, hỏi:
"A Trần, Làm sao vậy ?"
"...Không sao."
Long Dật Trần khẽ lắc đầu, lại nhìn thoáng qua bên kia một chút, mới dời ánh mắt.
Thủy Y Điệp...
_____
Trong phòng, Lam Nguyệt ngưng thần, Địa Ngục Hàn Thủy vì cơ thể thuần âm của Thủy Y Họa mà điên cuồng xâm chiếm, hiện tại không thể áp chế nó, chỉ có thể đem nó đuổi ra khỏi cơ thể Thủy Y Họa, nếu không Thủy Y Họa chết không thể nghi ngờ !
Lam Nguyệt đem chăn trên người Thủy Y Họa lấy ra, cơ thể nàng gần như sắp bị kết băng, trên người đã xuất hiện một lớp băng mỏng. Xem ra hàn thủy đã xâm nhập rất sâu.
Huyền Tịch từng nói, Thiên Hỏa của Quân Vô Nhai đối với phàm thân của nàng có ảnh hưởng nhất định, không thể dùng quá nhiều lần. Nhưng hiện tại không thể không dùng rồi !
Vốn nghĩ rằng phong ấn lần trước có thể giam Địa Ngục Hàn Thủy rất lâu, chờ Thần lực của nàng tu luyện lớn mạnh hơn một chút, mới có thể hấp thu. Hiện tại hấp thu, quả thực có chút liều mạng, nhưng cũng không còn cách nào khác !
Một đoàn hỏa diễm đỏ rực xông ra, chui thẳng vào người Thủy Y Họa.
Thiên hỏa vừa vào, cơ thể Thủy Y Họa lập tức nóng bừng lên, da thịt bị đóng băng trắng nhợt cũng đỏ ửng lên. Băng khí bị dồn ép, Địa Ngục Hàn Thủy càng điên cuồng. Sắc mặt Lam Nguyệt không tốt lắm, đem Thiên hỏa vào cơ thể người khác, lại không khiến người nọ bị thương tổn, đòi hỏi lực khống chế phải cực lớn ! Lam Nguyệt phải dồn hết tinh lực và tinh thần để khống chế, cực kỳ gian nan.
"Một cái Thiên thủy vừa khai linh thức mà thôi, muốn đấu với chí tôn Thiên Hỏa !? Cút ra ngoài cho ta !"
Thiên Hỏa sáng lên, ngay lập tức, một luồng khí màu xanh đen từ cơ thể Thủy Y Họa bay ra, lập tức xông về phía cửa, muốn chạy trốn.
"Chạy đi đâu !"
Lam Nguyệt cười lạnh, nàng vung tay, tốc độ so với nó còn nhanh, Cửu Thiên Huyền Hỏa lập tức chắn đường, đem nó vây lại.
Lúc này, Lam Nguyệt mới nhìn rõ bộ dạng thực chất của Địa Ngục Hàn Thủy, là một loại chất lỏng màu xanh đen, tỏa ra hàn khí cùng âm khí lạnh thấu xương.
Lam Nguyệt ngoắc tay, Thiên hỏa liền đem theo Địa Ngục Hàn Thủy trở về trước mặt nàng.
"Địa Ngục Hàn Thủy đúng không, hôm tay ta sẽ hấp thụ ngươi !"
Thân thể nàng hiện tại hấp thu Thiên thủy đúng là nguy hiểm vô cùng, nhưng nàng chỉ có thể đánh cược một lần !
Không thành công thì cũng thành nhân !
"Ta không tin không trị được ngươi !"
Dứt lời, Thiên Hỏa và Thiên Thủy, đồng thời dung hợp vào cơ thể Lam Nguyệt. Một bên là chí cương chí dương, một bên là chí nhu chí âm, đồng thời chạy vào cơ thể, cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu !
Cơ thể Lam Nguyệt lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi chảy ra không phải liền bị hóa băng, thì cũng bị thiêu đến bốc hơi biến mất. Cảm giác hiện tại, so với lúc khai linh mạch còn thống khổ !
Mà trong phòng lúc này, lấy Lam Nguyệt làm trung tâm lan ra, một bên là hỏa lực hừng hực, thiêu đốt tất cả, một bên là hàn khí lạnh lẽo, đóng băng mọi thứ.
May mắn vừa rồi Lam Nguyệt dùng một trận pháp bảo vệ Thủy Y Họa, nếu không với người đã mất ý thức như Thủy Y Họa, tuyệt đối là nằm đó chờ chết !
Hàn khí cùng Hỏa khí không chỉ lan trong phòng, mà còn lan đến bên ngoài.
Người bên ngoài phát giác khác thường, liền nhìn thấy phòng Thủy Y Họa từ từ biến hóa, một bên lửa cháy rực trời, một bên bị kết băng hoàn toàn.