Huyền Tịch vừa xuất hiện, thần sắc Phượng Lam Thanh liền thay đổi. Không nói thêm một lời, liền từ trên lầu nhảy xuống, chạy khỏi Túy Nguyệt lâu.
Lam Nguyệt khẽ nâng mắt, có chút kinh ngạc khó hiểu. Nàng quay lại nhìn Huyền Tịch, hắn không có di chuyển, chỉ là ánh mắt vẫn lạnh băng nhìn theo hướng Phượng Lam Thanh rời đi.
Lam Nguyệt đi đến trước mặt hắn, gọi:
"Đại Thần, ngươi làm sao vậy ? Phượng Lam Thanh có vấn đề ?"
Huyền Tịch thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu, nhìn hai tô mì nàng bưng trên tay, hỏi.
"Mì ? Ngươi làm ?"
Lam Nguyệt thấy hắn không muốn nói, nàng cũng không truy vấn, cười nói:
"Đúng vậy, mì trường thọ, vào đi, bị Phượng Lam Thanh gián đoạn, mì đều sắp nguội."
Lam Nguyệt dẫn đầu vào phòng, Huyền Tịch đưa tay lên trán, một sợ tử sắc từ mi tâm hắn thoát ra, theo bàn tay hắn chỉ, hướng thẳng ra ngoài.
Xong hết thảy, hắn mới xoay người bước vào phòng.
"Sao đột nhiên lại làm món này ?"
Lam Nguyệt đẩy tô mì đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
"Mì trường thọ, ăn vào dịp sinh thần. Đáng ra còn năm ngày nửa, chỉ là hôm đó ta phải vào bí cảnh, nên không thể chúc mừng, hôm nay ngươi liền cùng ta ủy khuất ăn cùng đi."
Sinh thần sao ?
Huyền Tịch rũ mắt, nhìn tô mì trường thọ nóng hổi trước mắt, hồi sau liền cầm đũa lên, chậm rãi ăn.
Lam Nguyệt mỉm cười, cũng ăn phần mình. Vừa ăn vừa hỏi:
"Đại thần, sinh thần của ngươi là lúc nào ?"
Động tác trên tay Huyền Tịch dừng lại, thanh âm hắn chậm rãi vang lên:
"... đã không nhớ rõ nữa."
Hắn sống quá lâu, lâu đến mức quên đi sống chết, quên đi thời gian, cũng quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều người...
Lam Nguyệt sửng sốt, nghĩ cũng đúng, hắn không phải tộc nhân của nàng, Thần tộc sống rất lâu, hẳn là không cần tổ chức chúc mừng loại chuyện nhỏ nhặt này, thọ mệnh của Thần rất dài...
"Đại Thần, vậy nếu ngươi không chê, mỗi năm đều cùng ta ăn sinh thần, sinh thần của ta cũng là sinh thần của ngươi. Như vậy, ngươi liền có sinh thần rồi."
Huyền Tịch không trả lời, Lam Nguyệt nghĩ hắn không thích, nên mới im lặng. Nàng cũng không nói nữa, đợi đến lúc nàng ăn xong, lại nhìn sang Huyền Tịch, vị Thần quân đại nhân cao thượng khinh thường ăn uống lúc nãy lại ăn hết tô mì nàng làm. Lam Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.
Huyền Tịch dùng một chiếc khăn trắng lau miệng, sau đó nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt, rất trịnh trọng nói:
"Được."
Lam Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười, nàng nở nụ cười, chống tay lên má nhìn hắn, lại nói:
"Vậy Đại Thần, sinh thần vui vẻ."
Huyền Tịch cũng học theo nàng, khóe môi hơi cong lên, độ cong nơi khóe môi khiến gương mặt hắn thập phần nhu hòa, nụ cười của hắn tựa như quang minh, vô cùng ấm áp.
"Sinh thần vui vẻ, Nguyệt Nhi."
Lam Nguyệt nhìn hắn cười liền thất thần, lại bị hai chữ Nguyệt Nhi gọi tỉnh.
Lam Nguyệt cười, trước đây cảm thấy xưng hô này thật nũng nịu buồn cười, nhưng khi nghe hắn gọi, nàng lại cảm thấy vô cùng dễ nghe, gọi vô cùng tốt.
"Đúng rồi, lát nữa ta sẽ đến Thủy gia, ngươi đi không ?"
"...Ừm."
______
Lại nói đến Phượng Lam Thanh, sau khi rời khỏi Túy Nguyệt lâu, lập tức càng chạy càng nhanh, thân pháp nàng vô cùng quỷ dị, nháy mắt đã đi đến ngàn dặm phía xa Đế Đô.
Nhưng Phượng Lam Thanh cũng không dừng lại, lại tựa hồ đang nói chuyện với ai đó.
"Đáng ghét, một đại lục nhỏ bé như vậy, sao lại xuất hiện Thủ hộ giả !"
"..."
"Cái gì ? Hắn vậy mà là nam chủ ? Ngươi làm gì không nói ?"
"..."
"Vị diện tự do ? Hệ thống không xác định rõ được nam chủ ? Ngươi đúng là phế vật !"
"..."
"Chẳng trách những nhiệm vụ giả trước đều thất bại ! Ta đúng là bị lừa một vố !"
"..."
Phượng Lam Thanh đang dốc sức chạy, mắt thấy liền sắp tiến nhập Lạc Nhật sơn mạch, một màn chắc tử sắc hiện ra trước mặt. Phượng Lam Thanh không kịp né tránh, đâm trúng màn chắc, bị bật ngược về sau, nằm trên đất. Nàng nhìn bóng người từ trên không hiện xuống, cắn răng, bàn tay cũng nắm chặt.
"Đáng ghét ! Đuổi tới nhanh như vậy !
Huyền Tịch lạnh lùng nhìn Phượng Lam Thanh đang nằm trên đất, nhàn nhạt truy vấn:
"Ngoại lai giả, xâm nhập Cửu Thiên thế giới, có mục đích gì ?"
"Thủ hộ giả tha tội, tiểu nhân lúc đi qua thời không, xuất hiện sai lầm, mới đi nhầm đến nơi này. Ngài là chủ của Cửu Thiên thế giới, thân phận tôn quý, xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng."
Huyền Tịch nhìn nàng đau khổ cầu xin, chỉ lạnh lùng phán:
"Xâm nhập trái phép giả, diệt !"
Lời hắn vừa dứt, bầu trời liền xuất hiện mây đen hội tụ. Phượng Lam Thanh cảm thấy không ổn, liền thét lên.
"Hệ thống, dùng 1 vạn tích phân, mở ra chế độ hư vô, thời không dịch chuyển ! Á AAA..."
Một đạo tử lôi giáng xuống, đánh thẳng lên người Phượng Lam Thanh, cô ta hét thảm một tiếng, mắt thấy đạo tử lôi thứ hai phải giáng xuống. Xung quanh Phượng Lam Thanh đột nhiên bao quanh Hắc khí, sau đó đạo tử lôi thứ hai giáng xuống, đánh tan hắc khí, người đã không thấy đâu.
Huyền Tịch huơ tay, mây đen tán đi, hắn mắt lạnh nhìn khoảng không gian có chút vặn vẹo trước mặt.
Sơ xuất rồi, lại có thứ tương trợ cô ta.
Hắn chỉ có một sợi hồn phách, không thể đuổi theo.
Huyền Tịch hóa thành một đạo tử quang, liền hướng về phía Đế Đô bay đi.
_____
Sau khi rời khỏi Túy Nguyệt lâu, Lam Nguyệt dẫn theo Huyền Tịch đến bái phỏng Thủy gia.
Không ngờ nàng đến, Mặc Phong và Long Dật Trần điều ở.
"Nhị ca, tam ca, hai người đều đến thăm A Họa ? Đại ca đâu ?"
Long Dật Trần nói:
"Tông môn có việc, triệu tập chúng ta trở về, chỉ là Họa Nhi gặp chút chuyện, Đại ca phải trở về phục mệnh trước."
Lam Nguyệt nghe lời này, nhíu mày:
"A Họa xảy ra chuyện ? Có chuyện gì ?"
Long Dật Trần và Mặc Phong nhìn nhau, Mặc Phong lên tiếng.
"Đúng hơn là Thủy gia xảy ra chuyện..."
Long Dật Trần và Mặc Phong đem chuyện của Thủy gia toàn bộ kể lại.
Chuyện này phải bắt đầu từ lúc Thủy Y Họa sinh ra. Thủy Y Họa vốn không mang thể chất cực âm gì, chỉ là nàng từ nhỏ sinh ra cơ thể đã yếu ớt, theo lời y sư sẽ sống không quá 20 tuổi. Thủy gia chủ phu thê đau lòng hài tử, trăm phương ngàn kế giúp Thủy Y Họa kéo dài sinh mệnh.
Năm Thủy Y Họa được 1 tuổi, họ cuối cùng cũng tìm được một loại cấm thuật hoán đổi mệnh cách của dị tộc. Thủy gia phu thê tìm được một hài tử mồ côi cùng Thủy Y Họa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhận nuôi, đặt tên là Thủy Y Điệp. Bọn họ sắp xếp cho hai đứa sống chung, từ chỗ ngủ, ăn uống đồ dùng đến y phục kiểu tóc, đều giống như tỷ muội song sinh. Hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng rất tốt.
Năm cả hai tròn sáu tuổi, cũng tức là ngày thức tỉnh linh mạch. Thủy gia chủ sử dụng cấm thuật, lấy máu tim của cả hai làm dẫn, nghịch thiên cải mệnh, đem vận mệnh của hai đứa trẻ đồng thời tráo đổi.
Cấm thuật thành công, thủy phụ trả giá một nửa thọ nguyên, Thủy Y Họa rốt cuộc có một cơ thể khỏe mạnh lành lặn, mà Thủy Y Điệp phải chịu tất cả bệnh tật quấn thân, sống không quá 20 tuổi. Thủy Y Họa cùng thừa hưởng luôn thể chất đặc biệt của Thủy Y Điệp, Thủy linh căn cùng thuần âm chi thể. Mà đoạn ký ức này, tất bị Thủy gia chủ dùng cấm thuật xóa đi. Nhưng có một biến chứng để lại, dung mạo của 2 đứa trẻ lúc này biến đổi ngày càng tương đồng, ngày càng giống nhau, hiện tại liền thực sự giống hệt như tỷ muội song sinh.
Cũng không biết vì sao, Thủy Y Điệp không bị mất đi đoạn ký ức đó. Nàng nhớ rõ mình lúc bị đưa lên tế đài, tiểu cô nương 6 tuổi tận mắt nhìn thấy phụ mẫu hằng ngày yêu thương nuông chiều nàng một dao đâm vào tim nàng, tâm như tro tàn.
Về sau phát hiện bản thân không chết, nhưng tình trạng sức khỏe không khác gì Thủy Y Họa trước kia, mà Thủy Y Họa lại mạnh khỏe mà sống tốt.
Thủy Y Điệp lớn lên, trong im lặng ân thầm điều tra, phát hiện ra mọi thứ. Ân dưỡng dục cùng tình cảm bấy lâu đều bị giận dữ cùng thù hận thay thế.
Chuyện Âm Dương Tông bắt cóc Thủy Y Họa, hay chuyện sức khỏe Thủy phu nhân và Thủy gia chủ ngày càng không tốt, hay chuyện Thủy Y Họa xém chút liền mất mạng lần trước, đều do Thủy Y Điệp làm ra.
Nàng đang trả thù...
Mà càng khiến người của Thủy gia kinh hãi hơn, là Thủy Y Điệp thức tỉnh Ám linh căn. Chính là hậu nhân của Ám hệ linh người người sợ hãi.
Ám linh căn, chuyện này xem ra nàng phải xen vào, có khi lại có chút manh mối tìm cách giải nguyền rủa của Quang linh căn !
"A Họa đâu rồi ?"
Mặc Phong im lặng hồi lâu, ra hiệu cho Lam Nguyệt đi theo. Lam Nguyệt đi theo, Huyền Tịch và Long Dật Trần cũng theo sau.
Mặc Phong dẫn Lam Nguyệt đến trước một tòa viện, xung quanh được một màn kết giới màu xanh bao phủ. Mặc Phong nói.
"Nàng ấy tự phong bế trong đó năm ngày rồi."
Long Dật Trần cũng tiến lên, ánh mắt ảm đạm thở dài:
"Muội ấy vừa khỏi bệnh, cứ tiếp tục như vậy, sợ là cơ thể tu sĩ cũng không chịu nổi."
Lam Nguyệt nâng mắt, đồng tử dần dần biến thành màu xanh. Là linh trận cấp 3, có dị đồng trợ giúp, nàng hoàn toàn có thể phá giải linh trận này.
Lam Nguyệt vừa muốn bước lên phá trận, một bàn tay giữ nàng lại. Lam Nguyệt nhìn lại, là Huyền Tịch. Nàng nghe thấy giọng hắn vang lên, là truyền âm.
"Linh trận này liên kết tinh thần lực người giữ trận, tùy tiện phá sẽ tổn thương thần hồn của người bên trong."
Lam Nguyệt sửng sốt, chẳng trách nàng nhìn thấy có một lực lượng đặc biệt cùng lưu chuyển về một nơi, có lẽ là tinh thần lực của Thủy Y Họa, mà nơi chúng lưu chuyển đến sợ là vị trí của nàng ấy.
"Đây là Tỏa hồn trận, linh trận cấp 3 mà Họa Nhi trộm của sư phụ, loại linh trận này kết cấu đặc biệt, dùng chính bản thân người dùng trận làm mắt trận, muốn phá trận, phải giết người làm mắt trận, bọn ta không dám tùy tiện xông vào."
Quả nhiên, Long Dật Trần tiếp tục lên tiếng.
Lam Nguyệt có chút khó khăn nghĩ, không thể phá trận, vậy nàng chỉ có thể xông trận thôi.
"Để ta xông vào trận."
Lam Nguyệt muốn bước vào, Long Dật Trần đã ngăn nàng:
"Nguyệt Nhi, không được, Tỏa hồn trận công kích tinh thần, muội chỉ có tu vi Động Thiên cảnh, đi vào sẽ gặp nguy hiểm !."
Lam Nguyệt còn chưa kịp nói gì, nàng đã bị Huyền Tịch kéo lại. Hắn đứng đối diện Long Dật Trần, khẽ nhíu mày hỏi:
"Ngươi gọi nàng cái gì ?"
Long Dật Trần bị uy áp đột nhiên xuất hiện làm giật mình, hắn vận hết linh lực trong cơ thể chống đỡ. Có chút khó khăn đứng vững.
"Dật Trần !"
"Đại Thần !"
Mặc Phong và Lam Nguyệt đồng thời lên tiếng, Lam Nguyệt kéo Huyền Tịch lại, vội nói:
"Đại thần, hắn là huynh kết nghĩa của ta a."
"Huynh kết nghĩa ?"
Nàng vội kéo hắn, sau đó quay sang nói với Long Dật Trần và Mặc Phong:
"Nhị ca, tam ca, xin lỗi, tính tình của hắn không được tốt, sau này gọi ta Lam Nguyệt là được."
Huyền Tịch nhìn Long Dật Trần, hừ lạnh một tiếng, mới đem uy áp thu hồi.
Uy áp biến mất, Long Dật Trần mới có thể đứng vững. Hắn nhìn Lam Nguyệt thân cận kéo tay Huyền Tịch, mặc dù đã biết trước, nhưng trong lòng không khỏi hụt hẫng.
"Được rồi, yên tâm ta không sao, tin ta đi."
Lam Nguyệt chuyển chủ đề, lại nói. Lần này, Long Dật Trần cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Mà lúc này, một sợ tử quang đột nhiên bay đến, nhập vào mi tâm Huyền Tịch. Hắn mở mắt, đôi mắt đen nhánh lóe qua tử quang. Hắn đối Lam Nguyệt truyền âm:
"Nguyệt Nhi, ta có chút chuyện rời đi một lát."
Lam Nguyệt nghe vậy sửng sốt, hướng hắn nhìn lại, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, liền mỉm cười gật đầu.
Huyền Tịch tại chỗ biến mất, Mặc Phong và Long Dật Trần đều giật mình. Mặc Phong tựa hồ có chút vui vẻ:
"Dịch chuyển tức thời ? Lam Nguyệt, nam nhân của ngươi là Đế Phân Cảnh ?"
Phượng Lam Nguyệt có nam nhân, sẽ không ai giành Họa Nhi với hắn.
Long Dật Trần rũ mắt không nói, nam nhân như vậy, hắn đấu không lại, cũng hoàn toàn không có cơ hội. Vừa rồi nam nhân kia hướng hắn truyền âm.
["Đừng nghĩ bổn quân không biết tâm tư của ngươi. Thu hồi ý nghĩ đó đi, ngươi và nàng không phải người cùng một thế giới."]
Lam Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, nói:
"Cái gì là nam nhân của ta, vẫn chưa phải đâu !"
Long Dật Trần cười cười, vẫn chưa phải, nàng không phản bác, có nghĩa là trong lòng cũng có ý nghĩ như vậy sao ?
Lam Nguyệt không biết hai người này nghĩ gì, nàng cũng không rảnh suy đoán, bắt đầu sấn trận.
Nàng bước vào, lập tức chịu phải vô số công kích tinh thần đánh tới. Lam Nguyệt không chút hoảng loạn, lập tức vận chuyển Tinh Thần quyết. Tinh thần quyết của nàng đã đạt đến tầng thứ hai, tinh thần đã có thể thực hóa công kích cũng như chống lại công kích. Tỏa hồn trận này, đúng là một nơi tốt để tu luyện Tinh thần quyết.
Lam Nguyệt vừa đi vừa không ngừng vận chuyển Tinh thần pháp quyết, rốt cuộc đến khi vào được tiểu viện, tinh thần lực cũng tăng lên đáng kể.
Lam Nguyệt dùng tinh thần lực quét qua tiểu viện một lượt, rốt cuộc tìm được vị trí của Thủy Y Họa.
Nàng lập tức hướng căn phòng đó đi đến, không hề tốt đẹp đạp văng cửa phòng đi vào. Người bên trong lại không hề bị hành động lỗ mãn của nàng làm ảnh hưởng. Vẫn rút sâu trong góc giường, cả người co lại, hai tay ôm lấy chân, úp mặt cúi đầu.
Lam Nguyệt không hề có ý an ủi, nàng nắm lấy tay Thủy Y Họa đem người kéo ra khỏi giường ném xuống sàng. Thủy Y Họa lúc này mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Lam Nguyệt.
"A.. A Nguyệt ?"
Lam Nguyệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng:
"Thủy Y Họa, ngươi hiện tại là đang làm gì ? Ngươi muốn diễn cho ai xem ?"
Thủy Y Họa cúi đầu, nàng rũ mắt nhỏ giọng nói:
"Ta ...không có..."
Lam Nguyệt bắt lấy tay nàng, đem người kéo lại, mắt đối mắt, nàng từng chữ từng chữ nói:
"Vậy ngươi đây là đang làm gì ? Tự hành hạ bản thân ? Để mặc những ngươi ngoài kia vì ngươi lo lắng, để Thủy Y Điệp giết sạch toàn bộ người Thủy gia ? Nếu ngươi không muốn sống, nói với ta một tiếng, ta lập tức thay ngươi kết liễu !"
Thủy Y Họa nhìn đôi mắt lạnh lùng trước mắt, đột nhiên không còn nhận ra người trước mắt nữa. Nàng hơi sợ, níu lấy tay áo Lam Nguyệt, lắc lắc đầu.
"A Nguyệt, ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta khôg phải ý đó, ta... ta chỉ không ngờ cha mẹ ta lại vì ta làm ra chuyện như vậy... nếu ta không tồn tại..."
"Được."
Lam Nguyệt cắt lời nàng. Nàng đứng lên, trên tay huyễn hóa một thanh kiếm băng, lạnh lùng nói:
"Vậy hiện tại ta liền giết ngươi, sau đó cùng Thủy Y Điệp có gương mặt y hệt ngươi cùng nhau giết hết người từng hại cô ấy, để Mặc Phong, Lam Quân Ly, Long Dật Trần hay thân nhân của ngươi đời này sống trong thống khổ đi. Còn ngươi, cứ làm con rùa rút cổ mà chết ở đây đi. Chết rồi liền tốt, chết liền không còn đau khổ !"
Thủy Y Họa nhìn gương mặt hung thần ác sát của Lam Nguyệt, rốt cuộc bị dọa sợ, oa một tiếng khóc lên, ôm lấy chân nàng.
"A Nguyệt, ta sai rồi, ta biết sai rồi. Ta không nên tự nhốt mình, không nên khiến mọi người lo lắng, không nên để Y Điệp tiếp tục hại thân nhân của ta. Ngươi đừng hung với ta."