Phượng Lâm Thiên nghe bà ta nói, không đáp trả lại. Phong Mị Nhi nhìn bộ dạng cam chịu của ông ta, càng nổi giận.
"Đây là thứ các ngươi nợ ta, cứ từ từ mà trả đi !"
Dứt lời, Phong Mị Nhi liền xoay người rời đi.
Đi đến cửa, bà ta liền dừng chân, thanh âm chế giễu chậm rãi vang lên:
"Phải rồi, ngày mai liền cho ngươi đến gặp nữ nhi ngoan kia của ngươi. Ngày mai là lễ cập kê của nàng đâu, a, cũng chính là ngày chết của nó ! Ta sẽ cho ngươi thấy Phượng Lam Nguyệt chết trong sỉ nhục ! Cả đời cũng phải mang ô danh như tiện nhân mẫu thân nó !"
Phượng Lâm Thiên trừng mắt đứng lên, muốn xông về phía Phong Mị Nhi. Nhung lúc hắn cách Phong Mị Nhi chỉ một bước, trên tay chân liền xuất hiện bốn sợi xích đang trói lấy tay chân hắn, giữ chặt hắn không thể tiếp cận được bà ta. Phượng Lâm Thiên đỏ mắt nhìn Phong Mị Nhi, gằn từng chữ:
"Phong Mị Nhi, chuyện này đều là lỗi của ta, Nguyệt Nhi vô tội ! Ngươi vì cái gì muốn đổ mọi tránh nhiệm lên nó ! Bảy năm ! Ngươi ức hiếp khó dễ nó, ta đều một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua, hiện tại ngươi còn muốn giết nó ! Ta không cho phép !"
"Vô tội ? Nếu nó được tiện nhân kia sinh ra, thì không còn vô tội nữa rồi. Ha ha, Phượng Lâm Thiên, bảy năm qua ngươi có khác gì ta ? Vì ám ảnh mà Dung Tuyết lưu lại, ngươi thậm chí không dám nhìn nữ nhi của mình, người cha như ngươi, chỉ biết đến quyền lực cùng danh dự, nó sẽ nhận ngươi sao ? Hiện tại đứng ra bảo vệ ? Ha, quá muộn rồi !"
Huyền Tịch ôm lấy Lam Nguyệt, khẽ vỗ nhẹ vào vai nàng giống như đang an ủi. Sắc mặt Lam Nguyệt tối sầm chốc lát, ngẩng đầu nhìn Huyền Tịch, khẽ lắc đầu.
Đúng vậy, quá muộn rồi. Đến lúc này mới tỉnh ngộ ra, thì chút tình cảm máu mủ còn sót lại cũng đã biến mất.
Nàng là Phượng Lam Nguyệt, nhưng đã không phải nữ nhi của ông ta nữa.
Nghĩ lại trước lúc Phong Mị Nhi dẫn theo Phượng Lam Uyển xuất hiện, ông ta cũng từng rất yêu thương chiều chuộng nàng.
Rốt cuộc là từ bao giờ, mọi thứ đã đi sai hướng ?
"Ta..."
Phượng Lâm Thiên cứng họng, hắn há miệng, lại không nói được chữ nào.
"Hừ !"
Phong Mị Nhi phất tay áo rời đi. Đợi Phong Mị Nhi đi xa, Huyền Tịch hóa giải thuật tàn hình.
Nàng đứng bên ngoài căn phòng, chần chờ không biết có nên bước vào hay không.
Cuối cùng, Lam Nguyệt cũng không bước vào. Nàng đặt tay lên cửa phòng tựa đầu vào, cách một cánh cửa, nàng mở miệng.
"Phượng tướng quân..."
Phượng Lâm Thiên đang cúi đầu, nghe thấy thanh âm này, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt ông nhìn chằm chằm ngoài cửa. Ánh sáng phản xạ khiến ông nhìn thấy hai bóng người in lên vách cửa, giọng nói quen thuộc vừa rồi khiến ông có chút không xác định lên tiếng.
"Ngươi là... Nguyệt Nhi ?"
Lam Nguyệt nở nụ cười, tràn đầy châm chọc. Hai chữ 'Nguyệt Nhi' này, thật sự không muốn nghe được từ miệng ông ta.
"Quên mất, hiện tại nên gọi ông là Phượng Thương vương mới đúng."
Lam Nguyệt lạnh nhạt mở miệng, nàng hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói:
"Phượng vương gia, hiện tại ngài có thể cho ta biết chuyện ta nên biết rồi không ?"
Sắc mặt Phượng Lâm Thiên hơi tái nhợt, ông từ dưới đất bò dậy, muốn đến gần cửa phòng, lại bị xích sắt giữ lại, không cách nào tiếp cận người bên ngoài.
Hai cha con, cách nhau một cách cửa. Nữ nhi của ông, đến mặt ông cũng không muốn đối diện.
Đáng đời, đáng lắm haha..
Phượng Lâm Thiên cười lớn, không hiểu sao Lam Nguyệt lại cảm thấy nụ cười này rất thê lương.
Ha, giả bộ đáng thương.
"Con nghe hết rồi sao ?"
Phượng Lâm Thiên ngưng cười, chậm rãi lên tiếng. Lam Nguyệt sử dụng lam đồng, mặc dù không bước vào, nhưng nàng có thể nhìn rõ ràng Phượng Lâm Thiên trong phòng. Nàng nói:
"Ký ức bị ngươi phong ấn, ta đã giải được rồi. Ta không quan tâm chuyện tình của các người, ta chỉ muốn biết, vương gia năm đó vì sao ép mẫu thân ta nhảy vực ?"
Lam Nguyệt nhíu mày, rốt cuộc vì sao phải phong ấn ký ức của nàng ? Chỉ để nàng không hận hắn sao ? Hay là để nàng quên đi mẫu thân nàng chết như thế nào ?
"Nguyệt Nhi, mọi chuyện không như con nghĩ đâu, chuyện này rất phức tạp, ta..."
"Đủ rồi, ta chỉ muốn biết lí do vì sao ngươi đuổi cùng giết tuyệt, vì sao phong ấn ký ức của ta !"
Phượng Lâm Thiên trầm mặc, ông quay lại giường, ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đỡ lấy trán. Ông khe khẽ thở dài, chậm rãi nói:
"Nguyệt Nhi, ký ức kia của con, không phải phong ấn, mà là xóa sạch, đã xóa đi, sao có thể khôi phục chứ ?"
Lam Nguyệt ngẩn người, xóa đi ? Vậy thứ nàng nhìn thấy ở bí cảnh huyễn hóa chỉ là ngẫu nhiên ? Hay là do người cố ý bóp méo ký ức ?
Lần đầu tiên Lam Nguyệt cảm thấy khó chịu như vậy. Nàng thế nhưng bị người khác dẫn dắt tính kế.
Kẻ đến ký ức cũng có thể thay đổi, thì đáng sợ đến thế nào chứ.
Huyền Tịch nhìn Lam Nguyệt bất an, hắn tiến lên, chậm rãi ôm lấy vai nàng, vỗ nhẹ:
"Đừng lo, có ta ở."
Lam Nguyệt tựa vào lòng ngực hắn, đột nhiên có chút yên tâm. Trong lòng lại không khỏi cười, tên này ngày càng biết cách an ủi người khác. Một năm không gặp, hắn cũng thay đổi không ít.
"Vậy còn mẫu thân của ta ?"
Lam Nguyệt tiếp tục truy vấn.
"Chuyện mẫu thân con, là ngoài ý muốn. Nàng ấy lúc đó phát hiện sự tồn tại của Phong Mị Nhi và Uyển Nhi, cùng ta quyết liệt, liền dẫn theo con muốn rời đi. Ta... ta lúc đó đuổi theo, lại thấy nàng đi cùng một nam nhân khác. Lúc đó ta nóng nảy, liền bắt nàng về giam giữ."
"Mẫu thân ta là Hóa Thần Cảnh cường giả ! Sao có thể bị ông bắt !?"
"Mẫu thân con lúc đó thương cũ chưa lành, không thể dùng được Linh lực. Sao khi bị giam, ta xóa sạch ký ức của con, còn mẫu thân con bị nhốt trong Thính Tuyết Viện. Nhốt liền một năm, ta không có can đảm bước vào, mẫu thân con cũng không có động tĩnh gì."
Phượng Lâm Thiên dừng một chút, ánh mắt đỏ ngầu:
"Mà một năm sau, ta lấy hết can đảm bước vào, lại phát hiện người ta giam giữ bấy lâu không phải nàng, mà là Thiếu Ninh, tì nữ thân cận của nàng. Ta lúc đó nổi giận, giết chết Thiếu Ninh, mẫu thân con... không rõ tung tích."
Lam Nguyệt hồi tưởng lại ký ức, năm đó nàng năm tuổi, chính là năm mẫu thân nàng chết. Quả thực không có chút ấn tượng gì quá về cách chết của mẫu thân.
Nếu lời Phượng Lâm Thiên là đúng...
"Vậy mẫu thân ta, bà ấy vẫn chưa chết ?"
"Có lẽ là vậy."
Phượng Lâm Thiên đáp. Lam Nguyệt đã biết được chuyện cần biết, cũng không cần thiết ở lại nữa.
Lam Nguyệt kéo tay Huyền Tịch, xoay người rời đi, lại nghe giọng Phương Lâm Thiên vang lên lần nữa.
"Nguyệt Nhi, con... hận ta không ?"
Lam Nguyệt hơi chùng bước, nàng rũ mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Hận, đương nhiên hận.
Hận ông bảy năm không nhìn mặt.
Hận ông bảy năm không một lời quan tâm.
Hận ông không ở bên cạnh che chở nàng lúc yếu đuối nhất, không an ủi nàng lúc nàng tổn thương nhất.
Hận ông chính tay đẩy gia đình hạnh phúc của nàng đỗ vỡ ! Chính tay đẩy nàng ngã từ thiên đàng xuống địa ngục !
Chỉ là, đó Phượng Lam Nguyệt hận.
Lam Nguyệt bước đi, thản nhiên bỏ lại một câu:
"Không hận, bởi vì ông không xứng."
Kẻ đáng thương tự có chỗ đáng trách. Dù có là lí do gì đi nữa, chuyện ông làm, Phượng Lam Nguyệt vĩnh viễn sẽ không tha thứ.
Phượng Lâm Thiên nghe lời này, tự giễu cười. Tiếng cười của ông lại vang khắp Thanh Lâm Viện, đầy giễu cợt và thê lương.
Nữ nhi của ông, không hận ông, lại là vì không đáng để hận sao ?
Nàng là đang muốn nói, người phụ thân này như ông, trong lòng nàng chả có chút địa vị gì sao ?
Cũng đúng, chỉ là bằng vào thái độ bảy năm qua của ông, ông lấy tư cách gì đòi hỏi ?
Trong mắt nó, ông hẳn chỉ là một kẻ sĩ diện và ham muốn hư vinh.
Cách ông bảo vệ, chỉ mang đến tổn thương càng sâu sắc. Ngay từ lúc đầu, ông đã chọn sai cách mất rồi.