Lam Nguyệt rũ mắt, nàng muốn nhận người cha này... cũng muốn tha thứ cho ông ấy. Mọi thứ tưởng chừng thật dễ dàng, lời đến bên miệng lại không có cách nào thốt lên. Một tiếng cha mang theo vô vàng cảm xúc phức tạp trong lòng, thật sự khó mà thốt thành lời.
"Phượng Lam Nguyệt ! Tỷ mau ra đây đi !"
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu lớn, thanh âm kia đúng là gọi tên Lam Nguyệt. Nàng hồi thần, thông qua cửa sổ nhìn xuống dưới, Phượng Lam Vũ ở bên dưới đang lục tung khắp nơi tìm nàng.
"Phượng Lam Nguyệt, nếu tỷ không xuất hiện, tỷ chắc chắn sẽ phải hối hận !"
"Phượng Lam Nguyệt !!"
Lam Nguyệt nhìn Phượng Lam Vũ nôn nóng mà kêu tên nàng, nàng nắm chặt thành cửa sổ, sau đó tung người từ trên lầu nhảy xuống, đứng trước mặt Phượng Lam Vũ.
Phượng Lam Vũ nhìn bàn tay bị hất văng, cũng không nổi giận, chỉ nói:
"Phụ thân trúng Phệ tâm độc rồi, chắc chắn sẽ không qua khỏi hôm nay, chẳng lẽ tỷ không muốn gặp ông ấy lần cuối sao ?"
Phệ tâm độc !!!
Gương mặt Lam Nguyệt tối sầm, nàng cứ nghĩ Phượng Lâm Thiên chỉ bị phế hết tu vi, không ngờ lại là bị hạ Phệ Tâm độc !
Phệ Tâm độc là một loại độc ăn mòn tu vi của người bị hạ độc, đợi khi tu vi hoàn toàn biến mất, thì thứ nó ăn tiếp theo chính là sinh mệnh của người đó !
Từ hôm qua Phượng Lâm Thiên đã không có chút tu vi nào, đến hiện giờ đã sắp qua mười hai tiếng rồi !! Mười hai tiếng sinh mệnh bị ăn mòn, loại đau đớn này, tâm tê phế liệt, còn hơn cả tươi sống bị xé nát. Từng chút từng chút nhìn sinh mệnh của bản thân dần dần biến mất.
Lam Nguyệt lấy tốc độ tối đa, tức tốc quay về Phượng phủ, cũng bỏ mặc Phượng Lam Vũ phía sau.
Phượng Lâm Thiên ! Tôi còn chưa tha thứ cho ông ! Ông không được quyền chết !
Lam Nguyệt quay lại Phượng phủ, nhưng dùng thần thức tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy hình bóng của Phượng Lâm Thiên. Phượng Lam Vũ đuổi kịp quay lại, nhưng nàng cũng không biết Phượng Lâm Thiên đi đâu. Cả Phượng phủ, không có một người nào biết ông ấy đi nơi nào.
"Phượng Lâm Thiên ! Ông rốt cuộc đang ở đâu."
Lam Nguyệt lớn tiếng gào thét, nhưng lại không có một thanh âm nào đáp lại. Nàng bước đi, bất tri bất giác lại quay về Thính Tuyết Viện.
Hoa sen trong viện vẫn luôn nở rộ, tiểu viện này vẫn yên tĩnh như mọi khi, nhưng lần này Lam Nguyệt lại không cảm nhận được sự bình yên, mà là sự khủng hoảng.
"Cha..."
Nàng bước đến chiếc xích đu cũ kỹ, đưa tay đặt lên. Trong ký ức của nàng vẫn còn in rõ, hình ảnh nàng và mẫu thân ngồi trên xích đu, Phượng Lâm Thiên ở phía sau đẩy hai người. Thiếu Ninh cô cô dẫn tiểu Lạc Y đứng bên cạnh nhìn. Cũng không biết Lam Nguyệt đã ngẩn người ở đây bao lâu, mãi đến khi một giọng nói vang lên, kéo nàng về thực tại.
"Thiếu chủ, đã lâu không gặp."
Thanh âm vừa vang lên, theo bản năng, Lam Nguyệt lập tức xoay người lại, nhảy bật về phía sau, cơ thể chuyển sang thế phòng thủ, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.
Lam Nguyệt đánh giá người trước mặt, là một nữ tử tóc bạc trắng, mặc một bộ huyền phục thuần sắc, dung mạo bình thường không có gì nổi bật. Không biết từ lúc nào, không một tiếng động xuất hiện phía sau nàng.
"Ngươi là ai !?"
Nữ tử đứng yên tại chỗ, nhìn động tác phòng bị của Lam Nguyệt, cơ thể không thấy được hơi cứng đờ.
Nàng cúi người, sau đó quỳ một chân xuống, tay phải đưa lên để trước mặt.
"Thuộc hạ Thiếu Ninh, bái kiếm thiếu chủ."
Lam Nguyệt sửng sốt, nhìn Thiếu Ninh thật lâu, sau đó chậm rãi lặp lại, âm giọng có chút rung lên.
"Ngươi là ... Thiếu Ninh... cô cô ?"
"Là thuộc hạ."
"Thiếu Ninh cô cô, ta tưởng... ta tưởng người đã chết rồi..."
Nhưng tại sao ? Trong ký ức của nàng, rõ ràng có Thiếu Ninh, nhưng lại không hiểu vì sao không thể nhớ rõ được bộ dáng của bà ấy.
Lúc này đây, Lam Nguỵet mới thật sự tin rằng ký ức của nàng bị người khác cố ý thay đổi.
"Ông ấy ở đâu ?"
Thiếu Ninh rũ mắt, chậm rãi cung kính lên tiếng:
"Thiếu chủ, thuộc hạ xuất hiện ở đây, có lẽ ký ức của người sắp quay lại."
"Cái..." !!!!??
Lam Nguyệt vốn còn không hiểu Thiếu Ninh đang nói gì, vừa muốn lên tiếng, đầu nàng đột ngột đau đớn dữ dội, khiến Lam Nguyệt khuỵu xuống. Nàng dùng hai tay ôm đầu, ánh mắt cũng dần biến thành màu xanh lam. Tận sâu trong ký ức giống như có thứ gì đó bị phá vỡ, từng mảnh ký ức vụn vặt tràn về.
"Nguyệt Nhi, cha xin lỗi. Tất cả những điều này, đều là muốn con bình bình an an mà trưởng thành..."
"..."
"Thiếu chủ, sinh mạng này của thuộc hạ là chủ thượng ban cho, vì thiếu chủ hiến dâng sinh mạng này, là vinh hạnh của thuộc hạ."
"..."
"Nguyệt Nhi, mẹ yêu con, xin lỗi vì không thể nhìn con trưởng thành."
"..."
Choang !
"Aaaaa !!!!!"
Lam Nguyệt ngửa đầu lên trời hét lớn, trong đôi mắt xanh kia tràn ngập tơ máu. Sau đó, mặc kệ Thiếu Ninh đang ở đó, Lam Nguyệt xông vào hậu viện phía sau Thính Tuyết Viện.
Thiếu Ninh đưa mắt nhìn bóng lưng Lam Nguyệt, nàng khẽ nhắm mắt. Cơ thể từ từ biến mất.
Chủ thượng, cô gia, đến lúc thiếu chủ nên biết tất cả sự thật rồi. Hai người đều đi rồi, Thiếu Ninh sẽ thay hai người vĩnh viễn thủ hộ nơi này. Bảo vệ những hồi ức đẹp đẽ trong Thính Tuyết Viện.
Lam Nguyệt lao nhanh mà đi, nàng đi ra phía sau Thính Tuyết Viện, nơi đó, một góc anh đào vĩnh viễn nở rộ quanh năm.
Nàng đã nghĩ, do thế giới này huyền huyễn, nên mới có loại cây này sinh ra. Nhưng thực chất của cây hoa anh đào này, chính là cánh cửa dẫn vào một bí cảnh.
Lam Nguyệt đưa tay sờ lên gốc cây anh đào, nước mắt rơi xuống. Nàng rõ ràng không hề muốn khóc, nhưng tại sao ? Tại sao không thể ngăn được nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mười năm trước... chuyện của mười năm trước hoàn toàn không phải như những gì nàng thấy hay Phượng Lâm Thiên nói !
Có lẽ nói, người hại mẫu thân nàng, thật ra chính là nàng !
Ngày nàng ra đời, mang theo sát ý giết sạch toàn bộ sự sống xung quanh. Tất cả mọi người trong phủ lúc đó, bao gồm cả bà đỡ và gia nhân trong phủ, toàn bộ đều bị biến thành xác khô, cây cối cũng biến thành tro tàn.
Cũng chỉ có mẫu thân nàng là Thần tộc, có thể sống sót. Phụ thân nàng trên người có Phượng Linh Giới là Thần khí viễn cổ, cũng may mắn thoát nạn.
Sau sự kiện đó, mẫu thân nàng vì giúp nàng trấn áp luồng sát khí cuồng bạo đó, gần như đem toàn bộ Căn nguyên Thần lực phong ấn nàng, mẫu thân cũng từ đó mất đi toàn bộ tu vi. Phụ thân lại đeo Phượng Linh Giới vào tay nàng, mượn Thần uy không ngừng gia cố phong ấn.
Cũng vì thế, mà mẫu thân mất đi năng lực tự vệ, bị một Ma nhân như Phong Mị Nhi liên tục ám hại, sứ khỏe ngày càng yếu.
Còn về chuyện bỏ trốn kia, tất cả, tất cả đều là giả ! Bỏ trốn là giả, Phượng Lâm Thiên đuổi cùng giết tận cũng là giả ! Tất cả đều là kế hoạch của Phong Mị Nhi nhằm chia rẻ phụ mẫu nàng !
Nhưng người duy nhất biết sự tình là nàng, lại không thể làm gì. Bởi vì nàng còn quá nhỏ, không thể thoát khỏi bàn tay của Phong Mị Nhi, phụ thần vì bảo vệ nàng, chỉ có thể phong ấn ký ức của nàng lại.
Sau đây, là phần ký ức Thiếu Ninh cho nàng. Sau khi mẫu thân nhảy xuống vách núi, đã mất tích rồi. Người đóng giả Dung Tuyết bị giam giữ kia, chính là Thiếu Ninh. Phượng Lâm Thiên ngoài mặt đóng giả làm một vị tướng quân bị quyền lực che mắt, trong âm thầm vẫn luôn điều tra tung tích của mẫu thân nàng cùng kẻ đứng sau Phong Mị Nhi và mục đích của người đó.
Về sau, Phượng Lâm Thiên mang về một nhánh hoa anh đào, bên trong nó nối liền với một không gian khác, không gian này chính là nơi ở của Phượng Lâm Thiên và Dung Tuyết năm đó. Sau đó, đến lúc Lam Nguyệt đến tuổi khai linh mạch mở linh căn, vì tính chất đặc biệt của con lai hai tộc, tính mạng của Lam Nguyệt gặp nguy, Thiếu Ninh hy sinh, dùng sinh mệnh lực cho nàng để tiếp tục duy trì sự sống. Thiếu Ninh nghịch thiên, đáng ra phải hôi phi yên diệt. Lại được Phượng Lâm Thiên vận dụng bí pháp Triệu hồi thuâtn, biến nàng thành giới linh của không gian Đào Hoa.
Lam Nguyệt dùng máu nhỏ lên lên cây, ngay lắm tức, hồng quang bao phủ lấy nàng, Lam Nguyệt biến mất ngay sau đó.
Nàng tiếng vào bí cảnh, bên trong cũng tồn tại một gốc hoa anh đào tương tự. Bên trong còn có một căn nhà tranh xinh đẹp. Không gian Đào Hoa không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ. Ít nhất, nàng có thể thấy bóng người quen thuộc ngồi tựa lưng vào một gốc anh đào, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say.
Lam Nguyệt hơi sững lại một chút, sau đó mới chậm rãi bước đến.
Bên cạnh ông ấy, còn có hai nắm mộ, bên trên bia đá khắc một dòng chữ.
《Dung Tuyết- Thê tử Phượng Lâm Thiên chi mộ.》 Còn lại là 《Phượng Lâm Thiên- Phu quân Dung Tuyết chi mộ.》
Ngôi mộ này, là hai người họ tự chuẩn bị cho bản thân ?
Chỉ là lúc này, nhìn nam nhân hai mắt nhắm nghiền, khóe môi vẫn treo nụ cười mãn nguyện kia, Lam Nguyệt nắm chặt nắm tay.
Quả nhiên, đến cuối cùng nàng vẫn đến muộn một bước...
Lam Nguyệt đứng im thật lâu, thật lâu sau nàng mới nhẹ nhàng thở hắc ra một cái, khóe môi hơi kéo lên, lộ ra tươi cười có chút khó coi. Nàng quỳ xuống trước mặt thi thể của Phượng Lâm Thiên, dập đầu thật mạnh ba cái.
"Cha, thượng lộ bình an."
Xin lỗi, và cảm ơn người vì tất cả...
》》》
Phượng Lâm Thiên đến lúc chết, cũng không còn bất kỳ luyến tiếc bất cam nào. Trước lúc nhắm mắt, có thể quay lại nơi ở của ông và thê tử, đã mãn nguyện lắm rồi.
Quá đủ rồi...
Kiếp này nợ cả hai nữ nhân, lại chưa thật sự trả trọn vẹn cho ai. Hy vọng hắn chết đi, có thể ở âm phủ mà chịu tội thay cả hai.
Xin lỗi Nguyệt Nhi, không thể nghe con gọi một tiếng "Cha" lần nữa.