Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 164: Đấu Giá Hội (4)



Mộ Dung Nghị thở dài, hắn cũng bất đắc dĩ. Chuyện của Ngũ đệ đúng là không thể trì hoãn hơn nữa. Nhưng Hồi Thần Đan này thật sự có thể cứu người sao ?

Không đúng, dù cho chỉ có 1 phần trăm nắm chắc, bọn họ cũng phải thử !

“Cho dù phải tán gia bại sản, muội cũng phải cứu được Ngũ ca !”

Ngũ ca vì nàng mới bị thương nặng như vậy, nàng tuyệt đối không để huynh ấy xảy ra chuyện !

“200 vạn kim tệ lần hai, 200 vạn kim tệ lần 3 ! Thành giao ! Hồi Thần Đan thuộc về khách quý phòng chữ Thiên số 6 !”

Mộ Dung Lan Vi thở phào nhẹ nhõm, may mắn, đồ vật đã đến tay. Chuyện phía sau cũng không can dự đến nàng nữa.

Bên kia, Bắc Ly Dạ mặc dù tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Hắn không tranh lại, cũng không dám trực diện tranh giành. Chỉ có thể…

“Tiếp theo, mời các vị đến với vật phẩm thứ hai trong ba vật phẩm quý hiếm ngày hôm nay.”

Hộp báu trên sàn đấu giá mở ra, ánh sáng rực rỡ của vật bên trong khiến mọi người trừng mắt kinh ngạc.

“Đây là … !!!?”

“Không sai, đây chính là Trận Châu chứa Linh trận đã thất truyền ! Do chính tay Linh Trận sư thần bí nhất đại lục luyện chế ! Phù Lôi Trận, Linh trận cấp 1 !”

Oanh động !

Vô số người kích động kêu lên, dù sao Linh trận trên thế gian thật sự quá hiếm thấy, ở Huyền Linh đại lục càng đừng nói, còn chưa đến 5 người ! Đều là đại nhân vật thần bí người trên vạn người ! Muốn cầu một Trận Châu từ họ, khó như lên trời !

“Phù Lôi trận, có thể gọi được Lôi kiếp cấp sơ, có thể sử dụng để đối phó với linh giả dưới Thiên Dương Cảnh. Độ quý hiếm của nó, chư vị hẳn đều có thể cảm nhận được. Giá khởi điểm, 50 vạn kim tệ !”

“60 vạn kim tệ !”

“70 Vạn kim tệ !”

“80 vạn kim tệ !”

“…”

Lam Nguyệt gõ nhẹ tay trên bàn, không ngờ Linh trận cấp 1 nàng tùy tiện lấy ra cũng có thể gây oanh động như này. Đúng là Linh trận sư trên đại lục này ngày càng hiếm hoi a. Nhưng mà, cũng không biết vật phẩm thứ nhất là cái gì ? Lại có thể còn cao cấp hơn cả Trận Châu nàng luyện chế ?

“200 vạn Kim tệ !”

“210 vạn kim tệ !”

“Hừ, chỉ có chút tiền có cũng dám tranh với bổn tiểu thư ? 300 vạn kim tệ !”

Thanh âm này… không phải của Phong Uyển sao ? Phong Uyển cũng muốn tranh rồi ?

“Trận Châu này không tồi, có thể mang về làm quà sinh thần được rồi.”

Phong Uyển đắc ý dào dạt nói, không cần biết món đồ cuối cùng là gì, Trận Châu này và nó đều là của nàng ! Kim tệ sao ? Nàng nhiều nhất chính là kim tệ đó !

Lam Nguyệt hơi nhấp môi, thế nhưng không có ai tiếp tục kêu giá. 300 vạn kim tệ liền muốn trận châu của nàng ? nghĩ cũng quá đơn giản đi ?

Lam Nguyệt đưa mắt ra hiệu, Diệp Mộng lập tức hiểu ý, bước ra hô giá.

“500 vạn kim tệ.”



Thế nhưng còn kẻ dám tranh với nàng ? Phong Uyển tức đến nghiến răng. Đồ vật nàng nhắm trúng, há để cho kẻ khác đoạt đến ?

“510 vạn kim tệ !”

“550 vạn kim tệ.”

“600 vạn !”

“…”

Lam Nguyệt nghe Diệp Mộng càng kêu càng hào hứng, đợi con số lên đến 800 vạn liền bảo nàng dừng lại.

“850 vạn !”

Phong Uyển vừa kêu giá xong, liền không nghe thấy thanh âm kêu giá lần nữa, lập tức cảm thấy không ổn. Ra là tiện nhân kia có kéo giá lên ! Đúng là thủ đoạn !

Phong Uyển thầm mắng bản thân một tiếng, nàng thế nhưng nóng giận đến hỏng đầu, bị người dắt mũi. Nhưng mà không sao, chút tiền này nàng vẫn chi nổi,…

“850 vạn kim tệ lần ba ! Chúc mừng khách quý phòng chữ Thiên số 5 đoạt được Trận Châu !”

Diệp Mộng đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi nàng kêu đến cũng thật hăng hái, kém chút liền phải chi một số tiền lớn cho Trận Châu kia. Nếu Môn chủ không kịp thời ngăn lại, có khi nàng đã bị cuốn theo nữ nhân kia.

“Tiểu thư, ta, vừa rồi háo thắng, xin tiểu thư trách phạt.”

Diệp Mộng vội vàng quỳ xuống. Lam Nguyệt tùy ý khoát tay, bảo nàng đứng lên.

“Không cần chú ý đến chuyện nhỏ nhặt này, chúng ta nhìn nhìn xem, món bảo vật cuối cùng này đến tột cùng là cái gì.”

Diệp Mộng trầm mặc đáp một tiếng, sau đó đứng lên. Chủ tử có thể không để ý, nhưng Diệp Mộng nàng trước nay làm việc chu toàn, quả thật trong mắt không chứa nổi một hạt cát, sai lầm hôm nay, nhường nàng cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Lam Nguyệt liếc qua Diệp Mộng một cái, tự nhiên hiểu tiểu nha đầu này vướng mắc trong lòng. Chỉ là đây là vấn đề của cô ấy, nàng cũng lười đến khuyên nhủ.

Tự giác ngộ tốt lắm.

“Vật phẩm cuối cùng của hôm nay, chắc hẳn tất cả mọi người đều rất mong chờ đi ? Không để các vị chờ lâu nữa, xin mời !”

Nữ đấu giá sư yểu điệu bước sang một bên, một chiếc lồng được che phủ bởi vải đen được mang lên. Nữ đấu giá sư lúc này mới đi đến, thần thần bí bí mở miệng:

“Đây được xem là món hàng trân quý nhất hôm nay, là tồn tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết của Đại Hải Vực.”

Đại Hải Vực ? Chẳng lẽ là Thủy tộc ?

“Mời các vị chiêm ngưỡng ! Tộc nhân thần bí nhất đại lục, tộc Nhân ngư !”

Mảnh vải được kéo ra, bên trong ngồi một vị mỹ nhân ngư. Mái tóc màu xanh óng ả, đôi mắt lấp lánh tựa biển cả, cùng với chiếc đuôi cá xanh biếc lấp lánh. Nàng được đặt trong một hồ thủy tinh xinh đẹp, hai tay nàng bị xiềng xích trói lấy, ánh mắt vừa ngây ngô vừa hoảng sợ nhìn xung quanh.

Nhân ngư vừa xuất hiện, toàn trường oanh động. Đến Lam Nguyệt cũng từ trên ghế đứng lên xem náo nhiệt.

Mỹ nhân ngư sao, nàng còn là lần đầu nhìn thấy a. Đúng là xinh đẹp.

Chỉ là…

“Nhà đấu giá này còn đấu giá người ?”

Tiết Thanh Hàn nhìn một màn này, thế nhưng trong mắt tràn đầy khinh thường cùng chán ghét.

“Nhân ngư là dị tộc, bọn họ vốn đã không xem Nhân ngư như con người mà đối đãi.”



Lam Nguyệt hơi trầm tư, nếu để tiểu nhân ngư ngây ngô này rơi vào tay đám người này, vậy thì đúng là thảm. Nhìn ánh mắt kia, chắc hẳn là một tiểu nhân ngư chưa hiểu sự đời mới bị bắt a.

“Nhân ngư !??”

“Thật sự là nhân ngư !!?”

“Thiên a ! Ta sống trên đời còn có thể nhìn đến Mỹ nhân ngư !”

“Ta muốn ! Ta muốn ! Mau, mau ra giá !”

“…”

Bên dưới kích động, tiểu nhân ngư trong hồ càng thêm sợ hãi, tự hồ sắp khóc đến nơi rồi. Những giọt nước mắt rơi ra, thế nhưng không hòa tan vào nước biển, mà toàn bộ hóa thành ngọc trai.

Lam Nguyệt chú ý một chút, hơi sửng sốt. Nước mắt nhân ngư hóa ngọc, nàng còn tưởng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại gặp phải.

“Đối với nhân loại, Nhân ngư khắp người đều là bảo.”

Lần này là Huyền Tịch lên tiếng, thanh âm chậm rãi lại trầm ổn.

“Nói như thế nào ?”

Lam Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi thụ hưởng kiến thức.

“Thịt nhân ngư, có thể giúp người bình thường trường sinh bất lão, đối với Linh giả, mỗi một miếng thịt sợi tóc, miếng vải của nhân ngư đều là thánh vật tu luyện.”

Lam Nguyệt nâng mi, nói như vậy, tiểu nhân ngư này nếu bị bán đi, vậy thì đến mảnh xương cũng không còn rồi ?

Đúng là đáng thương a.

“Giá khởi điểm, 1000 vạn kim tệ !”

Nữ đấu giá sư thần thần bí bí, đưa ra một cái giá cao ngất trời.

“1000…1000 vạn ? Đây, cũng quá khoa trương đi ?”

“Không khoa trương a, Nhân ngư là gì chứ ? Là loại tồn tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết đó.”

“Nếu lát nữa có người ra giá bằng Linh thạch, ta cũng không lấy làm lạ.”

“2 viên linh thạch hạ phẩm.”

Người kia: “…” Bị ngươi nói đúng rồi ! Thật sự có người ra giá Linh thạch !

1 viên linh thạch hạ phẩm, tương ứng 1000 vạn kim tệ đó ! Đây là cái giá trên trời gì vậy a ! Ra tay liền lên giá gấp đôi a !

Thần tiên tranh nhau, đám người phàm bọn họ không dám cũng không thể nhúng tay vào.

“Còn có thể dùng linh thạch đấu giá hả ?”

Lam Nguyệt nghe người kêu giá, không khỏi kinh ngạc hỏi. Diệp Mộng gật đầu, nói:

“Đúng vậy tiểu thư, Linh thạch so với Kim tệ, giá trị hơn rất nhiều. Linh thạch không chỉ thay thế tiền tệ, mà còn có thể hỗ trợ tu luyện. Chỉ là Linh thạch ở địa lục Huyền Linh cực kỳ hiếm thấy, cũng chỉ có Linh thạch hạ phẩm mà thôi.”

Lam Nguyệt khẽ vuốt ve cằm, vậy không phải đơn giản rồi sao ? Nàng không có nhiều kim tệ, nhưng Linh Thạch… đúng lúc có không ít !