Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 224: Trở Về (2)



Mộc Sơ Vi tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân đang ngồi dưới gốc đại thụ to bên dòng suối, trước mặt nàng vẫn là thân xác của con ma thú đã bị đóng băng. Nàng có chút hoảng hốt ngồi bật dậy, lại động đến vết thương trên vai, đau đến mức nhíu mày hít một ngụm khí lạnh, nàng lập tức từ túi càn khôn lấy ra một bình đan dược, vội đồ ra một viên uống vào. Bất quá vết thương trên người nàng quá nặng, đan dược này cũng chỉ có thể đợi một thời gian mới có thể có tác dụng.

Nàng phát giác bản thân nhìn một lượt, thấy cả người đừng băng bó rất cần thận. Đến vết thương trên vai của nàng cũng được băng bó, trên người còn khoác một bộ y phục sạch sẽ.

Nàng nhìn băng gạt trắng quấn khắp người, giống như nhớ lại cái gì đó, mặt lập tức đỏ lên.

Nàng nhớ không lầm, trước khi nàng ngất đi, là tên kia đã cứu nàng.

"Tỉnh rồi."

Mộc Sơ Vi còn đang ngồi ngẩn ngơ thì một giọng nói lười nhác của thiếu niên vang lên. Thanh âm nàng lành lạnh, không có sự dịu dàng chăm sóc giống huynh trưởng, nàng gặp qua vô số mỹ nam, gương mặt của hắn cũng không phải là xuất sắc nhất, nhưng thiếu niên một thân quần vải áo thô lại không chút nào che giấu được khí tràng cường đại quanh thân. Hắn đến, nàng lại có cảm giác an tâm chưa từng có mấy ngày nay.

Lam Nguyệt thấy Mộc Sơ Vi ngẩn ngơ nhìn nàng, không khỏi hơi nhướng mày hỏi:

"Mộc tiểu thư, bị đập đến choáng váng đầu rồi ?"

Mộc Sơ Vi hồi thần, trừng mắt nhìn nàng một cái, mặt có chút đỏ lên. Lam Nguyệt thấy nàng vừa thẹn vừa giận, có chút buồn cười, nói:

"Vị ca ca kia của ngươi đâu ? Vì sao chỉ có một mình ngươi ở sơn mạch nguy hiểm như vậy ?"

Mộc Sơ Vi nghe nàng nhắc đến chuyện này, sắc mặt liền có chút ảo não.

"Ta, ta và hắn thất lạc rồi."

Mấy năm nay, năm nào huynh muội nàng đều đến Lạc Nhật sơn mạch, mục đích là tìm kiếm một quả Thiên Niên quả. Tuổi thọ của lão tổ Mộc gia đã sắp cạn kiệt, lại chậm chạp không thể đột phá lên Thiên Tôn Cảnh, nên chỉ có thể cầu đến thần vật.

Truyền thuyết kể rằng, trong trung tâm Lạc Nhật sơn mạch có một gốc Thiên Niên thụ, cứ ngàn năm sẽ cho ra một Thiên Niên Quả, vô cùng trân quý, linh giả ăn vào có thể tăng lên ngàn năm tuổi thọ. Cho dù là Linh giả hay

Võ giả mà nói, đầy chính là thần vật, một ngàn năm tuổi thọ, đúng là khiền người khác thèm nhỏ dãi. Lần này đền,



Thiên Niên quả vừa lúc thành thục, thế nhưng lại có nội gián tiết lộ chuyện Thiên Niên Quả xuất thế, một trận chém giết diễn ra. Ma thú lẫn nhân loại đều một mực tranh giành. Mộc Phong Dư nhân lúc hỗn loạn hái được

Thiên Niên Quả. Bọn họ bị truy sát một đường, nàng tu vi thấp nhất, lúc bỏ chạy bị tách ra, nàng dùng hết pháp bảo, mới miễn cưỡng trốn ra được bên ngoài, lại gặp phải ma thú cấp sáu này, cuối cùng được Lam Nguyệt cứu.

Mộc Sơ Vi tự biết chuyện này là cơ mật, sẽ không kể cho Lam Nguyệt nghe, chỉ có thể nói đến sơn mạch lịch luyện, cuối cùng bị ma thú tấn công mà thất lạc đội ngũ.

Lam Nguyệt chỉ liếc mắt một cái, cũng biết Mộc Sơ Vi đang nói dối. Nàng ở lạc Nhật sơn mạch ba năm nay, tự nhiên biết người của Mộc gia mỗi năm đều phái người đến Lạc Nhật sơn mạch. Vị Mộc tiểu thư này cũng đến hai lần, trùng hợp là hai lần đều gặp phải nàng.

"Thương thế này của ngươi, nếu tiếp tục ở lại Lạc Nhật sơn mạch, mùi máu này chỉ có thể hấp dẫn càng nhiều ma thú đến, ngươi tốt nhất đem vết thương dưỡng cho tốt."

Lam Nguyệt liếc nàng một cái, nghe mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, nhíu nhíu mày.

Nàng phất tay, ngón tay mang theo linh lực vẽ một đạo linh trận trong không khí, ném về phía Mộc Sơ Vi. Một luồng bạch quang lóe lên, bao lấy xung quanh Mộc Sơ Vi, mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí cũng đã được ngăn cách.

"Linh... linh trận !? Ngươi thế nhưng là linh trận sư ?"

Mộc Sơ Vi kinh ngạc, nhìn ánh sáng nhu hòa bao quanh mình, đây rõ ràng chính là linh trận cấp một

Lam Nguyệt không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ để lại một câu:

"Ngươi tự lo cho tốt."

Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.

"Khoan đã, công tử xin dừng bước."

Mộc Sơ Vi thấy nàng xoay người muốn đi, luống cuống đứng lên, vội vàng mở miệng.

Lam Nguyệt hơi nhíu mày quay đầu nghi hoặc nhìn nàng, Mộc Sơ Vi đã cắn răng quỳ xuống:

"Cau xin huynh, clu ca ca."



Mộc Sơ Vi mở miệng, theo đó là tiếng dập đầu thật mạnh xuống đất. Bước chân Lam Nguyệt không khỏi mừng lại, kinh ngạc nhìn nàng. Gặp Mộc Sơ Vi hai lần, ấn tượng của nàng với nữ tử này chính là kiêu ngạo tùy hứng, một bộ dáng đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ. Nàng không ngờ tới, nàng thế nhưng vì ca ca mà rũ bỏ một thân ngạo cốt, quỳ trước mặt nàng cầu xin giúp đỡ.

Lam Nguyệt xoay người lại, không khỏi lần nữa đánh giá Mộc Sơ Vi. Mộc Sơ Vi tu vi không quá cao, chẳng qua chỉ là Động Thiên Cảnh trung kỳ, bất quá ở tuổi này của nàng trong Huyền Linh đại lục, tu vi này đã là cực kỳ có thiên phú.

"Ngươi muốn ta giúp ? Ta được cái gì ?"

Mộc Sơ Vi cắn cắn môi, nàng đương nhiên biết, nhờ người giúp đỡ, tất cần trao đổi ngang giá, nàng là đại tiểu thư

Mộc gia, nhưng lúc này lại không thể đem ra bất kỳ thứ gì có giá trị cứu ca ca.

"Ta... Ta là Mộc Sơ Vi, đại tiểu thư của Mộc gia Tứ Tông Tộc, ta, ta, nếu ngươi cứu ca ca, Mộc gia sẽ nợ ngươi một ân tình."

Lam Nguyệt cười khẽ, hơi nhướng mi, nói:

"Ân tình ? Ngươi nghĩ ân tình của Mộc gia các ngươi rất to lớn ?"

Sắc mặt Mộc Sơ Vi hơi tái đi, đúng vậy, người trước mặt này đem lại áp bách so với gia gia còn mạnh hơn, hắn vốn dĩ không cần Mộc gia làm gì cho mình.

Lam Nguyệt ngồi xồm xuống trước mặt nàng, đánh giá một chút, nói:

"Bất quá, nếu ngươi cam tâm tình nguyện làm người của ta, ta ngược lại có thể cân nhắc một chút."

Mộc Sơ Vi nghe thấy ba chữ người của ta, không biết nghĩ đến cái gì, mặt đột nhiên đỏ bừng, chỉ vào nàng lắp bắp:

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

Lam Nguyệt: "..." Không phải, ngươi đang nghĩ bậy cái gì, ta không có !

Lam Nguyệt: Hai chữ trong sạch này, ta nói đến chán rồi.