Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 47: Ơn Cứu Mạng, Lấy Thân Báo Đáp (2)



Lúc Lam Nguyệt tỉnh lại, liền phát hiện bản thân đang tựa vào một gốc cây. Trên người đắp một chiếc chăn màu tím nhạt.


Nàng hơi xoa đầu, phát hiện bản thân thế nhưng lại đổi một bộ y phục.


Áo bào tuyết trắng tinh mỹ, hai tay áo rộng lớn đem tay nàng che đến kính kẽ.
Nàng từ dưới đất đứng lên, tay sờ lên chiếc chăn, Lam Nguyệt không khỏi cảm khái, thật mềm mại.


Lam Nguyệt nhìn xung quanh, ngoài bản thân, cũng không có người khác.


Kì lạ, nàng như thế nào ra ngoài rồi ? Những người khác đâu ?


Lam Nguyệt liên hệ Phượng linh giới, hỏi Quân Vô Nhai.


"Bản tôn chỉ có thể được ngươi chấp thuận thông qua ngươi nhìn thấy để nhìn thấy bên ngoài, ngươi không nhìn thấy, bản tôn như thế nào nhìn rõ ?"


Lam Nguyệt chỉ có thể từ bỏ. Nàng lấy chăn bỏ vào linh giới, sau đó rời đi.


Bỏ đi, bí cảnh này hẳn là cũng sắp kết thúc, nàng và bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này sẽ không lại gặp mặt.


Lam Nguyệt không biết, nàng rời đi sau, Huyền Tịch trở về, trên tay lại mang theo một ít trái cây. Nếu là người có hiểu biết, chỉ cần liếc mắt một chút liền có thể biết, trái cây này không phải trái cây bình thường, mà chính là linh quả !


Là Linh quả ! Ở Huyền Linh đại lục, Linh quả là tuyệt vô cận hữu ! Vô cùng trân quý ! Mỗi gốc cây linh quả, nhiều nhất liền kết ba quả. Huyền Linh đại lục, linh khí không thể xem là nồng đậm, vì vậy linh thụ muốn kết linh quả cũng phải hơn ngàn năm. Mà trên tay Huyền Tịch, tùy tiện liền có ba quả !


Nhìn dưới cây không một bóng người, biểu cảm trên gương mặt hắn cũng không chút thay đổi, chỉ là linh quả trên tay hắn rơi xuống, còn chưa chạm đất đã hóa thành tro bụi.


"Lại trốn."


Hắn rũ mắt, môi mỏng hơi mở, trầm thấp nói một câu. Thanh âm hắn tựa như tiếng đàn tranh, trầm thấp êm ái.


Hắn chỉ vừa giáo huấn Tuyết Phong Trần một chút, sẵn tiện tìm cho nàng một ít linh quả bổ sung linh khí, không nghĩ đến hắn không ở một lát, người lại chạy rồi.


Hắn còn phát hiện, truy tung kí hắn để lại cũng không hoạt động. Đây đúng là lần đầu tiên. Truy tung ký này, là hắn lấy máu bản thân mà tạo, tuyệt đối không dễ dàng hủy diệt, trừ khi dùng thần tộc thượng cổ huyết mạch che chắn, hoặc là ở một không gian khác, hắn mới có thể tạm thời mất cảm ứng.


Người này, xem ra cũng không ít bí mật. Là huyết mạch thượng cổ, vẫn là không gian chí bảo ?


Lúc này, chỉ thấy một cơn gió nhẹ thoáng qua, nơi đó làm gì còn bóng người nào. Đến vô hình, đi vô ảnh, người này tựa như chỉ là một hư ảnh, tựa như ảo giác thoáng qua, khiến người ta khó tin vào sự tồn tại của hắn.


--------


Lam Nguyệt thực sự oan uổn, nàng sao có thể gọi là trốn a ! Chẳng qua chỉ là vô tình gặp gỡ, nàng và hắn cũng không thân, cũng không nợ hắn cái gì, sao có thể gọi là trốn ?


Chẳng qua Lam Nguyệt cũng không biết Huyền Tịch nghĩ thế nào, nên chuyện suy nghĩ này là không khả năng a.


Lúc này, nàng đang ở không gian Phượng linh, đối diện đúng là Quân Vô Nhai.


"Tên Huyền Tịch này, thân phận lẫn thực lực đều tuyệt đối không phải tầm thường. Ngươi tốt nhất không nên cùng hắn đi lại quá gần. Bí mật trên người ngươi, ta không dám đảm bảo, người này không phát hiện."


Quân Vô Nhai khó khi nghiêm túc. Sắc mặt hay lời nói đều không mang theo một chút trêu ý.


Vậy mà là Huyết ấn truy tung ký ! Phượng Lam Nguyệt rốt cuộc giẫm phải vận chó má gì chứ ! Lại gặp phải nhân vật tầm cỡ này a.


Loại truy tung ký này, cũng chỉ có huyết mạch tôn quý của lục giới mới có thể làm ra.


Giống như hắn là thượng cổ phượng hoàng huyết mạch, cũng có thể tạo ra loại ấn ký này.


Mà điều đặc biệt chính là, ấn ký này muốn phá hủy, tất phải dùng tâm huyết của người tạo để phá giải. Nếu không cũng phải dùng máu của một tộc nhân đã tuyệt diệt từ lâu để phá giải. Hai cách này đều là bất khả thi ! Phượng Lam Nguyệt hiện tại, khó mà làm được.


Lam Nguyệt suy tư. Nàng không hiểu Huyền Tịch đặt truy tung ký này lên người nàng có mục đích gì. Rốt cuộc nàng so với hắn, quá nhỏ bé. Trừ Phượng linh giới, nàng cái gì cũng không có.


Chẳng lẽ hắn hướng tới Phượng linh ? Nhìn không giống a, hắn cũng chỉ từng liếc nhìn cổ tay nàng đúng một lần. Hắn còn năm lần bảy lượt cứu nàng.


"Phượng Lam Nguyệt, ngươi có nghe ta nói không !"


Lam Nguyệt còn đang suy tư, thanh âm tức giận của Quân Vô Nhai vang lên. Nàng giật mình nhìn lên, lại thấy gương mặt tuấn tú của Quân Vô Nhai đen lại.


Lam Nguyệt ho khan một tiếng, chột dạ sờ sờ mặt.


"Xin lỗi, ta biết rồi. Nhưng mà...."


Ta cảm thấy hắn không phải người xấu.


Lam Nguyệt vừa định thốt ra, lại khựng lại. Không nghĩ tới, có ngày nàng sẽ nhận định một người theo lối suy nghĩ ngây thơ này. Nàng tiếp xúc với hắn còn chưa đến một tháng.


"Nhưng mà ? Phượng Lam Nguyệt, ngươi không phải vì hắn cứu ngươi mấy lần liền cảm động rồi ? Như thế nào ? Bị hắn làm choáng váng rồi ? Hiện tại đã muốn lấy thân báo đáp ?"


Quân Vô Nhai nghe lời này, nhảy dựng, thanh âm không khỏi đề cao, ánh mắt càng là sắc bén, tựa như trưởng bối chấp vấn Lam Nguyệt.


Lam Nguyệt nghe xong, hơi nâng mắt. Đột nhiên, nàng cười lạnh một tiếng, cười như không cười nói.


"Như thế nào ? Ơn cứu mạng chính là cao hơn núi, rộng hơn biển, huống hồ, hắn còn cứu ta nhiều lần ! Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp thì có vấn đề gì sao ?"


"Ngươi ngươi ngươi..."


Quân Vô Nhai bị nàng chọc giận, từ trên ghế đứng lên. Gương mặt khó coi.


Lam Nguyệt cũng thấy được, bản thân dường như đã quá đáng. Nàng cũng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cười nói:


"Được rồi, được rồi, ngươi căng thẳng cá gì. Ta chỉ là đùa một chút. Bản thân có bao nhiêu cân lượng, ta tự mình biết. Ta nghĩ lấy thân báo đáp, còn phải xem người ta có đồng ý không."


Nghe nàng nói, sắc mặt Quân Vô Nhai vốm đã tốt lên, nhưng nghe đến câu sau, hắn không khỏi nghiến răng.


"Ngươi lời này vẫn là muốn lấy thân báo đáp ? Bản tôn nói cho ngươi biết, mặc dù ký ức của ta có chút lộn xộn, nhưng ta đã từng nghe cái tên Huyền Tịch này trước đây. Hắn tuyệt đối là lão yêu quái, so ta không hề nhỏ hơn bao nhiêu. Ngươi không phải chê ta già sao ? Hắn so với ta không hơn không kém bao nhiêu !"


Nghe lời nói nồng nặc mùi thuốc súng của Quân Vô Nhai, Lam Nguyệt gần như bật cười.


Nàng cười rộ lên, đến Quân Vô Nhai cũng có chút trố mắt.


Kỳ thực, hắn không phải lần đầu thấy nàng cười, chỉ là lần đầu thấy nàng cười một cách chân thực như vậy, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không phải cười xảo trá, cười lạnh, hay cười nửa miệng.


Tựa như quỳnh hoa nở rộ trong đêm, mê hoặc lòng người.


"Được rồi, ta đi nghiên cứu một chút Tinh Thần quyết, ngươi tìm cách tạm thời áp chế truy tung ký đi. Lão giả kia nói, mười ngày sau khi kết thúc truyền thừa, bí cảnh sẽ mở ra, lúc đó ngươi nhớ đến gọi ta."


Nàng nói xong, xoay người đi lên tầng một.


Lam Nguyệt vừa rời đi, thần sắc Quân Vô Nhai liền trở nên suy tư. Ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng nàng biến mất sau cầu thang.


Phượng Nhi... thực sự rất giống, là ngươi sao ?


_____


#Ngoài lề


Lúc linh hồn của Dạ Ảnh, cùng nhị tiểu thư tướng quân phủ Phượng Lam Nguyệt dung hợp, đã khiến Lam Nguyệt có những thay đổi về tính cách cảm xúc. Dung hợp linh hồn là cần thời gian, nên tính cách Lam Nguyệt cũng là dần dần thay đổi.


Còn muốn biết lí do linh hồn dung hợp ư ? Về sau tự nhiên có lời giải đáp. 😉

— QUẢNG CÁO —