Tất cả mọi gia chủ đều không ngờ rằng, đến tham gia thịnh hội Thù Hoa Lâu thôi mà cũng được tận mắt chứng kiến một trận tranh đấu như thế.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục tổ chức như dự định, nhưng người chủ trì cũng như người sẽ đứng ra thương thảo với khách khứa đã đổi thành Diệp Nghi.
Không biết Ôn Ngọc Thư đã bị Lục Kinh giải đi nơi nào, dù trong họ đã đoán ra ít nhiều nhưng ai cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, ngay cả việc nhìn hắn ta nhiều thêm một chút cũng không dám.
"A Tri." Vẻ mặt Bùi Thù đầy phức tạp, hắn hết nhìn sang Lăng Tri đến nhìn lại Lăng Mạc. Ánh mắt Lăng Mạc và Bùi Thù vô tình chạm nhau, hai người đều nhìn ra được vẻ mất tự nhiên trong ánh mắt đối phương. Lúc trước họ đều đã gặp Tạ Thanh Li, nay vị Diệp Nghi này lại giống Tạ Thanh Li y như đúc, điều này đúng là làm người ta cảm thấy kỳ cục.
Thịnh hội Thù Hoa Lâu kéo dài trong vòng ba ngày, sau khi ngày thứ nhất kết thúc, mọi người lần lượt về lại chỗ ở của mình. Lăng Tri vẫn cứ ngồi im tại chỗ, đôi mắt dán chặt lên người Diệp Nghi ở giữa sảnh lớn.
Diệp Nghi cũng chưa rời đi, chàng đang thì thầm to nhỏ chuyện gì đó với Lục Kinh vừa quay trở về, hai người nói được một lúc thì bỗng dưng chàng cảm nhận được tầm mắt của người khác, quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tri.
Lăng Tri vẫn nhìn chàng chằm chằm, Bùi Thù thấy Diệp Nghi đã phát hiện ra bèn vội vàng thúc giục Lăng Tri, chỉ sợ nàng sẽ gây ra mấy chuyện kỳ lạ.
Sau cái chạm mắt ngắn ngủi, Diệp Nghi bình tĩnh xoay đầu, tiếp tục bàn chuyện với Lục Kinh, lát sau chàng đứng dậy rời đi.
Vẫn không chịu nhìn Lăng Tri một cái.
Lăng Tri ỉu xìu nhìn theo tấm lưng của chàng, cuối cùng bị Bùi Thù kéo tay đứng lên.
"A Tri." Bùi Thù khó xử, hắn than nhẹ một tiếng, nói nhỏ với nàng, "Chúng ta về trước rồi nói sau."
Lăng Tri đờ đẫn gật đầu, hai người cùng nhau quay trở về.
Không biết Lăng Mạc đã đi đâu, Lăng Tri và Bùi Thù đi suốt quãng đường mà cũng không gặp được hắn lần nào. Sau khi về đến chỗ ở của Lăng gia tại sân sau của Phượng Viên, Bùi Thù kéo tay Lăng Tri cùng ngồi xuống, hắn ngó nghiêng thấy xung quanh đều vắng lặng mới nói: "Muội đang nghĩ đến dì Tạ hả?"
Lăng Tri không giấu diếm, nàng gật đầu.
"Dì Tạ và Diệp Nghi giống nhau như thế, có khi nào là... huynh muội với nhau không?" Bùi Thù nhẹ nhàng suy đoán.
Lăng Tri cũng không thể xác định rõ được chuyện này, chỉ đành lắc đầu.
Bùi Thù lại than nhẹ, trên mặt cậu chàng lộ ra vẻ rối rắm, do dự lúc lâu mới chịu nói tiếp: "A Tri, muội nghe ta nói."
Lăng Tri biết rõ mỗi khi có chuyện gì quan trọng thì Bùi Thù sẽ mở lời bằng câu nói này. Nàng dẹp đi mối lo lắng rối như tơ vò trong lòng, ngước mắt nhìn Bùi Thù, nàng muốn biết hắn sẽ nói điều gì với nàng.
Giọng điệu Bùi Thù đầy nghiêm túc, "Muội còn nhớ chuyện ta vừa kể lúc nãy chứ, tuy Thù Hoa Lâu lợi hại nhưng thứ khiến người ta kính sợ nó lại là đương kim Thánh Thượng đứng đằng sau cơ."
Lăng Tri gật đầu, đúng là hắn đã từng nói như vậy, mối quan hệ giữa Lâu chủ Ôn Ngọc Thư và Hoàng thượng khá tốt, nhắc đến Thù Hoa Lâu thì không thể nào quên nghĩ tới vị đang ngồi trên long ỷ.
"Hiện nay, Ôn Ngọc Thư là người chống đỡ toàn bộ Thù Hoa Lâu." Bùi Thù thì thầm với Lăng Tri, chợt nói, "Nhưng Diệp Nghi vừa về đã hạ lệnh đuổi Ôn Ngọc Thư xuống, muội biết điều này có nghĩa là gì không?"
Lăng Tri nhanh chóng suy ra được đáp án, ý nghĩ vừa lóe lên thì nàng đã đáp lại: "Giang sơn sắp đổi chủ ư?"
"Chỉ sợ đúng là như vậy." Bùi Thù gật đầu, khẽ thở dài, "Lần trước ta kể với muội đấy, năm đó Diệp Nghi bị ép đi là do đã chọn sai người."
"Trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế mấy năm trước, Diệp Nghi phò tá Đại hoàng tử, nhưng sau đó Đại hoàng tử lại chết, Nhị hoàng tử lập tức lao vào thế chỗ." Bùi Thù chau mày, "Bây giờ Diệp Nghi đã trở về, còn đuổi Ôn Ngọc Thư xuống khỏi vị trí Lâu chủ này, xem ra đương kim Thánh Thượng đã không còn khống chế được cục diện nữa rồi."
Quả nhiên là như thế.
Lăng Tri trầm tư, nàng nghĩ đến rất nhiều việc, bỗng nghe Bùi Thù nói tiếp: "Diệp Nghi đúng là Diệp Nghi, y có thể chờ đợi cơ hội này nhiều năm như vậy. Một màn ngày hôm nay không biết y đã bày bố trong bao lâu."
Từ Thù Hoa Lâu cho đến việc phân tranh trong hoàng thất, cái lưới này giăng quá lớn, khiến người ta hãi hùng.
Lăng Tri tuy nghe những lời Bùi Thù nói, nhưng trong lòng nàng lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác.
Khi mặt trời dần khuất sau rặng núi, một mình Lăng Tri xuyên qua vô số ngã rẽ trong Phượng Viên, cuối cùng cũng tìm được nơi ở của Diệp Nghi.
Mặc dù Diệp Nghi chỉ vừa mới trở về sau nhiều năm vắng mặt, nhưng gia nhân khắp Phượng Viên lại chẳng bối rối chút nào, như thể mọi thứ đã luôn sẵn sàng để nghênh đón chàng trở về. Nơi ở của Diệp Nghi rất yên tĩnh, hạ nhân phân tán bốn phía để canh giữ, Lăng Tri còn chưa đặt chân vào cửa đã bị người ta cản lại.
Lăng Tri vội nói ra thân phận của nàng, hy vọng hắn ta có thể đi bẩm báo một tiếng để nàng được gặp mặt Diệp Nghi.
Đương nhiên nàng biết diện kiến Lâu chủ Thù Hoa Lâu nào phải chuyện dễ dàng, vậy mà trong lòng nàng vẫn thầm mong chờ, đan xen trong đó là sự sợ hãi không nói nên lời.
Trong nàng đang nhen nhóm một suy đoán hết sức vô lý, bây giờ nàng đến tận đây, chính là để chứng thực ý nghĩ đó của mình.
Nhưng dù cho suy đoán kia là thật hay là giả thì nàng vẫn cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Lăng Tri đứng bên ngoài chờ một lát thì tên hạ nhân đã quay trở lại, bẩm rằng Diệp Nghi mời nàng vào trong.
Nghe được chàng chịu gặp mặt mình, bỗng dưng Lăng Tri thấy hơi bồn chồn, nàng siết chặt bàn tay dưới ống tay áo, mang theo một bụng nghi vấn đi vào.
Trong phòng Diệp Nghi thoang thoảng mùi đàn hương dịu nhẹ, lúc Lăng Tri tiến vào thì thấy Diệp Nghi đang khoác một chiếc áo bào rộng rãi, thư thái tựa mình lên khung sổ sổ nhìn lá thư trên tay. Dáng người chàng cao gầy, thân hình thiên về hướng mảnh khảnh, xiêm y rộng rãi tùy ý càng khiến chàng trông mỏng manh hơn. Lăng Tri mang theo tâm tư khó giải bày nhìn chàng đăm đăm, nàng nhủ, bộ dáng cúi đầu xem tin tức của chàng giống hệt với bộ dáng thêu thùa dưới ánh nến của Tạ Thanh Li lúc ở Thu Phong Trấn.
Lăng Tri không biết đây là lần thứ mấy nàng cảm thấy hoang mang như vậy, trước đây nàng nên nhận ra rằng, trên đời này làm gì có ai giống nhau đến thế.
Từ lúc Lăng Tri vào phòng, Diệp Nghi vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó, Lăng Tri không lên tiếng, chàng cũng ngó lơ như thể nàng không hề tồn tại. Mãi đến khi Diệp Nghi đã xem xong bức thư, chàng tùy tiện vứt nó lên mặt bàn, nhìn sang Lăng Tri nói một cách lạnh lùng: "Có chuyện gì sao?"
Lăng Tri gật đầu thật mạnh.
Đúng là có việc thật rồi, còn là việc hết sức quan trọng với nàng nữa đây.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, không biết Diệp Nghi đang nghĩ đến việc gì mà ánh mắt cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực lập lòe ánh sáng của muôn vàn vì sao.
Lăng Tri nhìn theo tầm mắt của chàng, nàng đang cân nhắc nên dùng cách nào để mở lời với Diệp Nghi.
"Hôm đó khi ta về Lăng gia, huynh bảo ta đừng đi sơn cốc tìm huynh là bởi vì huynh phải quay lại Thù Hoa Lâu sao?"
Diệp Nghi ngoái đầu nhìn Lăng Tri, chàng không trả lời.
Dù sao chịu nhìn nàng một cái là tốt lắm rồi, trong lòng Lăng Tri yên tâm hơn chút xíu, nàng thử dò hỏi, "Trước đây... ta đã từng kể cho huynh nghe chuyện của mẫu thân ta rồi đúng không?"