Diệp tiên sinh phát hiện mình đổi linh hồn lên người Hoa Thanh Nguyệt thì đồng thời cô cũng tỉnh dậy trên một cái giường khác.
Cô mở mắt ra và phản ứng đầu tiên là: “A! Mình bị mù rồi à??”
Vì sao trước mặt đen nhánh vậy?!
Cô nói đen là đen làm sao? Cô nói trắng là trắng làm sao??
Bịt mắt của Diệp Nhượng mà có thể nói chuyện thì nhất định sẽ nói: “Tiểu thư, cô cởi tôi ra trước đi.”
Trong lúc não của Hoa Thanh Nguyệt đang khởi động thì tay cô cũng đã theo bản năng được luyện ngày qua ngày mà quờ sang bên cạnh tìm di động.
Diệp Nhượng là một đứa nhỏ ngoan.
Diệp Nhượng là cái đồ cũ kỹ.
Dù sao Diệp Nhượng cũng sẽ không nghịch di động trước khi ngủ.
Cho nên di động của Diệp Nhượng không để trên giường.
Hoa Thanh Nguyệt không sờ được di động thì như đánh mất trái tim dự phòng, trong lòng lạnh lẽo, linh hồn kinh hoảng mất một nửa.
Cô ngồi dậy sờ soạng như người mù, miệng gọi: “Di động, di động của mình đâu!”
Tiếng nói truyền vào tai khiến một nửa linh hồn còn lại của Hoa Thanh Nguyệt suýt thì bay luôn.
“Giọng của mình, giọng của mình làm sao thế?”
Rốt cuộc não của Hoa Thanh Nguyệt cũng chỉ huy tay duỗi ra gỡ bịt mắt xuống.
Cô đột nhiên hét lên: “Mẹ ơi!”
Một tiếng mẹ ơi này rốt cuộc cũng giúp cô nghe ra tiếng Diệp Nhượng. Cô vội che miệng mình một lúc lâu không dám nói gì nữa.
Cô cứ thế che miệng và cẩn thận đánh giá căn phòng xa lạ này. Đầu giường là một bộ quần áo của nam, trên tủ đầu giường là một cái di động —— màu sắc lạnh lẽo, lúc xuất xưởng có bộ dạng thế nào thì bây giờ có bộ dạng như thế. Ừ, đúng là của Diệp Nhượng.
Hoa Thanh Nguyệt dần dần biến thành con chó shiba trong icon doge nổi tiếng.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong mộng cô bay tới nhà Diệp Nhượng và cùng anh sống chung trước khi cưới à?
Ý nghĩ này vừa nảy lên đã bị não bộ trực tiếp xua quân đánh giết và đập chết.
Vậy chỉ còn có một khả năng.
Hoa Thanh Nguyệt cẩn thận buông tay và thử gọi một tiếng: “Diệp Nhượng?”
A, tự mình gọi mình!
Hoa Thanh Nguyệt nghe thấy bản thân cất lên giọng nói quen thuộc thì sửng sốt một lát sau đó lại thử cao giọng hỏi: “Hello, tôi là Diệp Nhượng sao?”
Đúng vậy, cô chính là anh ta.
Hoa Thanh Nguyệt: “??”
Oa oa!
Cô nhảy xuống giường, giữa hai chân có cái thứ gì đó mang tới cảm giác tồn tại, nặng trĩu run run theo động tác nhảy nhót của cô.
Hoa Thanh Nguyệt lập tức bị cái thứ này dọa chấn động.
Cô vẫn không nhúc nhích, thiếu chút nữa đã trợn lọt cả tròng mắt. Sau đó cô chậm rãi cúi đầu, lại duỗi tay và nhìn những ngón tay khớp xương rõ ràng của mình, nhìn cơ bụng phập phồng cho tới quần lót.
Hoa Thanh Nguyệt trừng mắt và duỗi tay chậm rãi kéo quần lót ra cẩn thận liếc nhìn bên trong sau đó lập tức nhắm mắt nhe răng gào: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Qua một lát cô mới chậm rãi mở một con mắt và lại nhìn.
Ừ, hiện tại phải nói gì đây, quốc ca hay quốc…… điếu.
Hiện tại quốc gia không nợ Hoa Thanh Nguyệt cô bất kỳ cái gì nữa!
Hoa Thanh Nguyệt huýt sáo một tiếng.
“Được lắm người anh em!” Cô thành thật dành lời khen cho Diệp Nhượng, nhưng hiện tại coi như cô đang dành lời khen cho chính mình.
Kế tiếp cô đột nhiên tát cho bản thân một cái.
“Ừ, đau.”
Không phải mộng.
Sau đó cô tìm được nhà vệ sinh và mở đèn, soi gương.
Rồi cô lại chạy về phòng ngủ, nhào lên giường, tay chân vùng vẫy, miệng hét thảm thiết.
Qua một lát cô lại nhảy dựng lên và chạy đến phòng vệ sinh đứng trước gương.
Thật một 100%.
Đôi mắt đen lóe sáng như châu ngọc, như sao trời. Khóe mắt hơi xếch lên để lộ vẻ kiêu ngạo khó thuần phục.
Cái mũi thẳng tắp.
Khóe miệng lúc không cười giống như đang miệt thị tất cả.
Diệp Nhượng!
Cô biến thành Diệp Nhượng!
A, không đúng, là cô và Diệp Nhượng thay đổi linh hồn cho nhau!
Hoa Thanh Nguyệt lập tức nổi lên tâm tình chơi đùa với cái gương. Cô tìm một cái bút và viết lên hình ảnh phản chiếu của Diệp Nhượng: Mày là ai?
Ngay sau đó cô gồng cơ bắp lên khoe khoang trong gương, lại làm động tác khoe cơ bắp kinh điển trong các cuộc thi.
Sau đó cô lại hỏi: “Tên cậu là gì?”
《 Your name 》đó, có biết phim ấy không?!
Kế tiếp Hoa Thanh Nguyệt nhìn thẳng khuôn mặt trong gương của Diệp Nhượng và hỏi: “Nữ sinh biến thành nam sinh rồi thì việc muốn làm nhất là ——”
Diệp Nhượng trong gương mang vẻ mặt rất đáng đánh, đôi mi dài trông như thể vui vẻ tới độ sắp bay lên.
“Đương nhiên là lắc lư, lắc lư người anh em!”
Hoa Thanh Nguyệt nhảy sang trái, nhảy sang phải, người anh em cũng theo đó mà lắc lư, còn mạnh mẽ hất hất cái đầu.
Hoa Thanh Nguyệt như thằng ngốc mà gào lên: “Mèn ơi, vui quá đi!”
Trong gương “Diệp Nhượng” mang vẻ mặt sa đọa, giống con dê dẫm phải cái lò xo mà nhảy không ngừng. Nếu Diệp Nhượng thật mà thấy cảnh này thì hẳn sẽ khóc thét. Mẹ ơi, mệnh căn của anh phải chịu khổ rồi.
Hoa Thanh Nguyệt nhảy một lát lại chơi trò khác mà cô vẫn luôn muốn chơi. Cô dang tay chân hình chữ đại (大) sau đó cong lưng và gục đầu.
Sau đó cô đột nhiên cất giọng hát vang: “Con cháu của núi cao, hêi ——”
Theo tiếng hát đầu cô chậm rãi ngẩng lên, hai tay chậm rãi giơ lên.
“Ánh mặt trời thân yêu —— ơi!!”
“Mặt trời yêu quý ơi ——” Hoa Thanh Nguyệt nhìn vào gương thấy biểu tình trên mặt Diệp Nhượng cực kỳ phong phú, “Người dân miền sơn cước ơi!!”
“Diệp Nhượng, chúc mừng anh đã nâng cấp trình độ ca hát của bản thân.” Hoa Thanh Nguyệt nói với cái mặt của Diệp Nhượng trong gương và giơ ngón tay cái lên rồi lại nhanh chóng nhập diễn, ngẩng đầu hất mặt, “Nơi này đường núi có 18 khúc, nơi này nước suối nối tiếp nhau……”
Cứ hát hát như thế, đột nhiên cô thấy buồn tè.
Ừ, cảm giác thật kỳ quái, cứ đi vào WC giải quyết hay chịu đựng đây? Câu hỏi này chính là vấn đề sống còn đó (to be or not to be).
“……” Hoa Thanh Nguyệt đứng trước bồn cầu tự hỏi một lát.
Cùng bồn cầu nhìn nhau thật lâu cô mới nói: “Không được, vẫn nên ngồi xuống đi. thật kỳ quái, sao không đi tiểu được nhỉ.”
Vì thế cô lựa chọn ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi Hoa Thanh Nguyệt mới dùng biểu tình kỳ quái để duỗi tay ấn bộ phận quan trọng kia xuống. Nhưng mà trong quá trình giải quyết một trong ba vấn đề khẩn cấp này……
“A a a!!” Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy thẹn đến muốn khóc, “Tha cho tôi đi, thật là kỳ quái, tôi không muốn làm đàn ông nữa!”
Ông trời quá quắt!!
Có lẽ việc gấp đã giải quyết xong nên não bộ Hoa Thanh Nguyệt rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo. Cô sửng sốt và đột nhiên nhớ tới Diệp Nhượng.
Hồn của cô xuyên vào thân thể anh vậy chẳng phải Diệp Nhượng sẽ xuyên vào thân thể cô à?!!
Tổn thọ!! Tối qua mình mặc áo ngủ cũ, là cái bộ có con vịt nhỏ! Trời ơi ấu trĩ quá!
Má ơi! Mình không muốn sống nữa!
Ngực của mình! Ngực của mình!!
Từ từ, nếu mình muốn đi WC thì làm sao giờ?!
Hoa Thanh Nguyệt gấp gáp như cứu hoả mà cầm di động của Diệp Nhượng lên. May mà di động của anh không có mật khẩu.
“Diệp Nhượng, Diệp Nhượng……” Tìm được một nửa Hoa Thanh Nguyệt mới vỗ đầu, “Tìm bản thân chứ!”
Hoa Thanh Nguyệt…… Mẹ ơi, sao lại không có? Chẳng lẽ đây không phải di động của Diệp Nhượng à?
Hoa Thanh Nguyệt đơn giản bấm số thì thấy màn hình xuất hiện hai chữ: Tiểu Hoa.
Hoa Thanh Nguyệt bị cái tên anh đặt cho mình dọa cho đần ra, mặt không khác gì con chó Shiba.
“Đây là cái tên gọi quê mùa nào vậy!”
À, mà nếu cẩn thận nghĩ lại thì Diệp Nhượng quả thực thích gọi cô là tiểu thư, Tiểu Nguyệt, nhưng chưa bao giờ giáp mặt gọi cô là Tiểu Hoa.
Không biết đây lại là sở thích sến súa gì đây?
Nghĩ đến đây Hoa Thanh Nguyệt bỗng nhiên muốn biết Diệp Nhượng lấy tên gì cho anh của cô vì thế cô rời khỏi giao diện và nhập số của Hoa Tê Vân.
Giao diện bắn ra mấy chữ: Anh cô ấy.
Lời ít mà ý nhiều, đúng phong cách Diệp Nhượng. Hoa Thanh Nguyệt dùng giọng nói của anh mà cười bản thân anh: “Ha ha ha ha ha, mẹ ơi, Diệp Nhượng, anh quá đáng yêu!”
Rốt cuộc điện thoại cũng thông, bên kia bốc máy ngay lập tức.
Điện thoại của Hoa Thanh Nguyệt có mật khẩu nên Diệp Nhượng không dùng được, anh đành phải cầm nó chờ cô chủ động gọi. (Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang runghophach) Hiện tại anh rất chật vật, đầu tóc rối bù đứng ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ. Người qua đường đều dùng bộ dạng kinh hãi để nhìn anh.
Quá trình anh ra cửa cũng rất chật vật, bởi vì anh không biết buộc đuôi ngựa, không biết tết tóc. Thay quần áo thì càng tệ hơn, anh nỗ lực 10 phút cũng không thể gài xong áo lót.
Cuối cùng anh đành phải mặc một cái áo tay dài bên ngoài và cố nhịn cảm giác nội y lỏng lẻo. Sau đó anh mặc một cái váy ngắn, lại lục tung và tìm được một cái áo khoác da rồi khoác lên người. Hy vọng thông qua mấy thứ này anh có thể ép chặt áo lót vào người.
Diệp Nhượng thay quần áo xong là ra khỏi phòng ngủ. Trong toàn bộ quá trình ra tới cửa Hoa Tê Vân, Đại Vu và tộc trưởng đều vây xem.
Diệp Nhượng vốn định chạy nhanh nhưng anh không mặc được giày, cuối cùng còn mệt đến mặt nghẹn đỏ, thở hồng hộc. Rốt cuộc anh cũng đi được xong đôi bốt và thất thểu nhưng kiên cường ra khỏi nhà.
Hoa Tê Vân gọi anh lại: “A Nguyệt?”
Diệp Nhượng: “…… Vâng, vâng.”
Là tôi.
Hoa Tê Vân: “A…… gọi anh xem nào, để anh biết em không làm sao.”
Anh chàng con một Diệp Nhượng cất giọng kỳ quái gọi: “…… Anh.”
Hoa Tê Vân quay đầu: “A ba, Nguyệt Đoàn Tử làm sao vậy?”
Đại Vu yên lặng nhìn con gái mình vào mùa thu mà mặc váy với giày bó, áo khoác da tay dài kéo khóa tận cổ, cả người bọc kín mít.
“…… A Nguyệt, cẩn thận cảm lạnh.” Sau một lúc trầm mặc Đại Vu nói như thế.
“……” Diệp Nhượng gật gật đầu và dịch từng bước ra ngoài sau đó đi xuống lầu.
Đại Vu: “Trăm phần trăm là……”
“Tiểu Diệp.” Vu Nhàn nháy mắt.
Sau khi Hoa Thanh Nguyệt gọi điện thoại tới Diệp Nhượng thật sự muốn khóc. Anh bước nhanh và trốn vào tiệm cà phê Thâm Hạng rồi phát ra tiếng kêu từ phế phủ với Hoa Thanh Nguyệt: “Mau tới cứu anh!!!”
Hoa Thanh Nguyệt trấn an anh: “Được rồi, bình tĩnh đã. Anh nói cho em xem anh mặc cái gì!”
“Cái này có quan trọng không?!”
“Cực kỳ quan trọng!” Hoa Thanh Nguyệt vừa nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại vừa lấy từ tủ quần áo của Diệp Nhượng một bộ để phối với nhau.
“Đều lấy từ tủ quần áo của em thì còn có thể là cái gì……” Diệp Nhượng hạ giọng, đỏ mặt và cảm thấy thẹn nói, “Khụ…… Nhưng nội y thì……”
“Không cài được hả?”
“Đúng vậy, mau tới giúp anh.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt: “Mật mã là 5918, bỏ phần chỉnh ảnh đi rồi chụp một bức ảnh gửi qua đây cho em.”
Diệp Nhượng: “…… Em mau tới đây đi, đừng lãng phí tới gian nữa. Em tới là thấy được còn gì.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Chắc nửa tiếng nữa em mới tới, em phải là áo sơ mi đã.”
Cô cầm lấy máy cạo râu tự động và bắt đầu cạo.
Nghe được tiếng động ấy Diệp Nhượng đờ ra: “??? Em đang làm gì thế?”
“Cạo râu.”
Diệp Nhượng đỡ trán.
“Tiểu thư…… sao cái gì em cũng biết thế?”
“Em vẫn luôn muốn thử một lần.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh mau chụp ảnh gửi qua đây đi!”
Diệp Nhượng cực kỳ không thoải mái kẹp áo ngực nói: “Em không cảm thấy như vậy có chút đáng khinh sao? Anh chưa từng yêu cầu em gửi ảnh tự chụp.”
“Ờ, thì cái gì chả có lần đầu tiên, mau tới đây người đẹp, để anh nhìn một cái.” Hoa Thanh Nguyệt lập tức đùa giỡn bản thân.
Qua một lát Diệp Nhượng gửi ảnh tới.
Hoa Thanh Nguyệt mặc áo sơmi, vốn đang muốn là lại cái quần kết quả cô cầm lấy di động nhìn thấy ảnh thì lập tức bốc hỏa. Con mẹ nó, còn là quần cái rắm ấy!!!
“Diệp Nhượng!!!” Hoa Thanh Nguyệt rống to, “Anh đúng là nhân tài!! Sao anh có thể lục được đám dưa vẹo táo nứt hình thù kỳ quái này trong tủ của em mà tròng lên người thế hả? Anh dũng cảm nhỉ?! Anh còn dám vác cái bộ dạng này tới tiệm của em ngồi hả?? Anh không biết buộc tóc nhưng đến chải đầu cũng không biết à?! Anh rửa mặt chưa? Hôm nay em có phỏng vấn đó!! Là phóng viên người Ý đó!! Em sẽ lên bìa tạp chí quốc tế đó!!”
Diệp Nhượng ôm đầu ngồi xổm dưới quầy bar như nữ quỷ: “Anh sai rồi! Vì thế em tới mau cứu anh đi! Bây giờ anh muốn đi WC, nhanh nghĩ cách!”
Hoa Thanh Nguyệt rống giận: “Trước khi em tới anh nhịn cho em! Treo biển đóng cửa! Không đưuọc gặp ai!”
Đúng lúc ấy cửa quán cà phê Thâm Hạng mở ra: “Hoa lão sư có đây không?”
Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt đồng thời hét thảm: “Xong rồi!”
Hoa Thanh Nguyệt thấy tim thắt lại, cô chỉ muốn mắng chửi người. Cô nhanh chóng ngắt điện thoại, cầm quần, vừa mặc vừa chạy.
Chạy được nửa đường Hoa Thanh Nguyệt cúi đầu nhìn thế là đầu lại túa mồ hôi.
Xong rồi, cô cũng xong rồi.
Cô vừa mặc quần vừa chạy ra ngoài, trong lúc vội vàng cô vẫn cầm lưng quần và quên luôn phải mang theo thắt lưng!
Hiện tại chỉ cần cô buông lỏng tay là ngày mai ảnh chụp của Diệp Nhượng sẽ lên trang nhất với tiêu đề: “Vì sao tinh anh trong giới nghiên cứu khoa học lại cởi quần ở nơi công cộng?”
Diệp Nhượng ở trong chung cư đơn vị phân cho nên trên dưới lầu đều là đồng nghiệp của anh ở viện nghiên cứu. Như thế nghĩa là lúc ra vào sẽ dễ đụng phải nhau.
Một nữ đồng nghiệp vừa khéo đi qua: “Này, kỹ sư Diệp đi đâu thế?”
Hoa Thanh Nguyệt lôi kéo lưng quần và cất bước chạy: “À, à, xin chào.”
Nữ đồng nghiệp: “???”
Là cô hoa mắt sao? Sao cô lại có cảm giác Diệp Nhượng đang xách quần chạy nhỉ?