Bọn họ dư thừa tinh lực, một bữa cơm có thể ăn tám bát mà mặt không đổi sắc, ăn xong mới ngẩng đầu mang vẻ mặt vô tội và cười nói mình mới ăn lưng lửng.
Ở tuổi này giống đực là hăng hái nhất, nhiệt tình nhất cũng có sức sống tràn trề nhất.
Nếu thân thể 17 tuổi phối hợp với đầu óc của một thiên tài 26 tuổi thì sẽ có hiệu quả gì?
Chỉ cần phỏng vấn Tảo Địa Phật ông ấy sẽ nói cho mọi người biết. Hôm nay Diệp Nhượng giống như được lên dây cót vậy.
Cũng có đồng nghiệp khác cho rằng: “Yêu đương đúng là thần kỳ, gặp được người chính xác là có thể giúp con người ta đón mùa xuân thứ hai.”
Diệp Nhượng có được “mùa xuân thứ hai” thì anh dũng xới cơm ba lần lúc ăn trưa. Anh ăn không ngừng, sau đó cả người tràn đầy sức lực và tiếp tục vùi đầu làm việc. Hiệu quả tăng lên nhanh chóng, anh làm đến tối mà vẫn không mệt.
Vì thế sau ba ngày công việc tiến triển hơn phân nửa, mọi người thấy thế thì sợ ngây người.
Tới thứ năm Diệp Nhượng dậy từ 6 giờ sáng. Anh vừa mắng cái đồng hồ sinh học khốn kiếp của học sinh cấp ba vừa giải quyết vấn đề hưng phấn quá mức của thân thể trẻ trung.
Sau đó anh thay đồ thể thao và tới trường trung học gần đó đi dạo. Anh chỉ nhìn chằm chằm đám thiếu niên 15-16 tuổi, cả nam lẫn nữ.
Không phải anh săn cái gì mà thiếu nữ thanh xuân mà anh muốn đền bù cơ hội được yêu sớm đã bỏ lỡ trong quá khứ.
Phải biết rằng năm đó anh chính là học sinh xuất sắc trong trường, vì trí thông minh đỉnh cao nên lúc đáng ra nên yêu đương thì anh lại nảy ra suy nghĩ không nên có: lấy học tập làm mục tiêu quan trọng, yêu sớm gì đó thật nhàm chán!
Vì thế học sinh ngoan Diệp Nhượng kiên trì lấy học tập làm mục tiêu thứ nhất, lấy thi đấu làm mục tiêu thứ hai và lấy đánh bại đối thủ khác làm mục tiêu thứ ba để chủ động nói vĩnh biệt với yêu sớm.
Tuy bạn học Diệp Nhượng có từng hối hận nhưng cũng vô dụng.
Nghĩ thế nên anh cũng hiểu cảm giác của mình với đậu giá nhà họ Hoa năm đó. Khi đó anh nghĩ một đứa nhỏ như cô không học hành cho tốt còn bày đặt yêu đương cái gì?
Hoặc một đứa nhỏ như cô không học hành chỉ lo yêu đương thì cũng đừng khiến anh đây chậm trễ việc học! Hừ.
Rồi cái gì mà một đứa trẻ con như cô sao có thể cùng anh đây yêu đương được? Dù có yêu đương thì cũng phải thi đậu đại học anh mới nói tới chuyện đó, và phải yêu đương theo kiểu người lớn thành thục ấy!
Diệp Nhượng nghĩ thế đó.
Rồi anh trưởng thành mới biết được thế giới của người lớn cái gì cũng có, chỉ là nó không có tình yêu thành thục như anh tưởng tượng.
Con nai con trong lòng anh đã sớm biến thành con hươu già, không còn nhảy lên đâm vào ngực anh nữa. Bạn bè bên cạnh khuyên anh, nói anh không phải hòa thượng nên cứ thử một chút, không thích cũng được, dù sao không ngủ cũng phí.
Nhưng Diệp Nhượng lại chỉ đáp ngắn gọn: Cút ngay.
Diệp Nhượng cho rằng con người cần giữ gìn trái tim ban sơ, nếu đã không động lòng thì hà tất phải dây dưa với người ta. Anh là người làm việc lớn, lòng mang quốc gia, há có thể cùng đám tục nhân này trộn chung một chỗ?
Trong quan hệ nam nữ cần phải nghiêm túc phụ trách, lại phải có sự vui vẻ và hòa hợp về mặt tinh thần giữa cả hai.
Diệp Nhượng cầm chứng minh thư ngồi ở góc sân thể dục âm thầm quan sát đám nhóc mười mấy tuổi yêu sớm sau đó anh cảm thấy mình đã chuẩn bị đủ.
“Ừ, có thể gọi điện cho Nguyệt Đoàn Tử rồi.”
Đúng vậy, anh muốn cùng Nguyệt Đoàn Tử của mình chơi một trò tình yêu chị em. Là một lần hẹn hò mang cảm giác của mối tình đầu ấy. Bọn họ sẽ ngây ngô mà nắm tay, rồi hôn, còn phải mặt đỏ tim đập một cách trong sáng, cuối cùng ở lúc hoàng hôn cả hai sẽ tản bộ ở sân thể dục của trường.
Anh sẽ chơi bóng rổ cho cô xem, sau đó cõng cô chạy từ chỗ này tới chỗ kia và thét to: “Anh thích em!”
Diệp Nhượng dở hơi ngồi tưởng tượng ra những hình ảnh trong các MV thanh xuân tươi mát, đến âm nhạc anh cũng ghép xong rồi nhưng đầu kia không nhận điện thoại của anh.
Lúc này chủ nhiệm giáo dục đi tới nghiêm túc hỏi anh học lớp mấy, rồi muốn tịch thu di động!
Diệp Nhượng hơi mỉm cười, ngón tay kẹp chứng minh thư nói: “Tôi không phải học sinh ở đây.”
Ngay sau đó vị chủ nhiệm giáo dục kia hỏi anh vì sao vào được đây thế là Diệp Nhượng lại móc thẻ công tác ra: “Tôi ở bên cạnh, tới khảo sát hạng mục.”
Ba sợi tóc trên đầu chủ nhiệm giáo dục bay hỗn độn trong gió: “……”
Này người trẻ tuổi, cho tôi có cơ hội mở miệng đi chứ!
Chủ nhiệm giáo dục trả lại giấy chứng nhận cho anh rồi xoay người rời đi, bóng dáng run rẩy hẳn là bị đả kích. Ông ấy nghĩ mình còn chưa tới 40 lại luôn bị đám nhóc thối này gọi là ông nội. (Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Quả nhiên làm giáo dục sẽ khiến người ta già đi, nhìn người làm nghiên cứu khoa học kìa, cũng 26 – 27 rồi mà trông như 16-17 ấy.
Diệp Nhượng đút tay túi quần và đi qua siêu thị nhỏ ở trường học sau đó mua mấy cây kẹo mút mang về Thâm Hạng.
Quả nhiên, Hoa Thanh Nguyệt đang vẽ tranh, di động đặt ở quầy bar với chế độ yên lặng. Diệp Nhượng lặng lẽ đi qua thấy cô buông bút thế là anh vươn tay che mắt cô lại.
“Đoán xem anh là ai.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt cười: “Anh là một cậu nhóc!”
Diệp Nhượng: “Đoán sai rồi, phải bị trừng phạt.”
Anh đi tới trước mặt Hoa Thanh Nguyệt và buông tay ra đồng thời hôn hôn cô một cái.
Hoa Thanh Nguyệt ôm lấy mặt anh xoa xoa và vui vẻ nói: “A! Thật sự giống yêu đương học sinh cấp ba!”
Cô búng một cái lên mặt anh và nói: “Chị mang em ra ngoài dạo chơi nhé?”
Diệp Nhượng: “Gọi anh đi.”
“Anh tự soi gương đi, giả vờ cái gì.” Hoa Thanh Nguyệt đắp vải lên bức tranh rồi rồi thu dọn đồ vẽ tranh và tìm quần áo thích hợp.
Qua một lát Hoa Thanh Nguyệt nói: “Diệp Nhượng…… Nếu không chúng ta giả bộ yêu sớm nhé?”
Diệp Nhượng một tay đút túi, tay kia cầm tay cô hỏi: “Em từng yêu sớm à?”
“Từ nhỏ em đã thích anh rồi.” Hoa Thanh Nguyệt trả lời như thế.
Diệp Nhượng cười nói: “Cây đậu giá như em thì biết gì là yêu đâu? Căn bản không tính……”
Hoa Thanh Nguyệt tàn nhẫn gõ anh một cái.
Cô muốn giả vờ yêu sớm là muốn cùng anh giả vờ làm học sinh trung học. Cách thức rất đơn giản. Hoa Thanh Nguyệt lôi kéo tay anh về nhà và lôi áo đồng phục cũ của Hoa Tê Vân ra sau đó lại tìm đồng phụ cũ của mình mặc vào.
Để vỡ diễn càng thêm chân thật cô còn lấy cả ba lô Pikachu của Hoa Tê Vân rồi bỏ một bình nước vào đó cho anh đeo.
“Hóa trang đã xong, vậy giờ tới đâu diễn đây?” Trong cả quá trình Diệp Nhượng rất phối hợp với cô.
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ và nói: “Tìm một chỗ kích thích đi!”
Chỗ kích thích cô nói là ở khu có nhiều lớp học thêm. Để hình tượng thêm sinh động hai người không lái xe mà đi tàu điện ngầm rồi đổi sang xe buýt.
Dọc theo đường đi bọn họ lén lút nắm tay, thật cẩn thận kéo cao cổ áo đồng phục mà nhìn đối phương bằng con mắt tràn đầy tình cảm. Những người trưởng thành gặp họ trên đường đi đều sẽ mỉm cười hoặc hâm mộ tuổi trẻ. Nhưng cũng có thể loại nhìn họ kiểu: Nhìn cái đám này xem, lại không học hành cho tử tế rồi!
Người trưởng thành luôn coi nhẹ thời thanh xuân của mình cũng từng có rung động và luôn móc nối chuyện yêu đương với việc không học tập tốt.
Trên xe buýt Diệp Nhượng kể cho Hoa Thanh Nguyệt chuyện ở cấp ba của anh.
“Anh thường xuyên cạnh tranh vị trí đứng đầu cả trường với một nữ sinh khác. Nhưng thành tích của cô ấy không ổn định, em biết vì sao không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì cô ấy thích một nam sinh cùng trường với bọn anh…… Đứa kia cũng không tệ, nhưng anh cảm thấy nó cũng chẳng đẹp trai lắm.” Diệp Nhượng bổ sung.
Hoa Thanh Nguyệt nhịn cười hỏi: “Cô ấy có vì nam sinh kia mà chậm trễ chuyện học không?”
“Sao có thể!” Diệp Nhượng líu lưỡi nói, “Nữ sinh bọn em thực đáng sợ, sau khi nam sinh kia đồng ý hẹn hò thành tích của cô ấy lập tức bay lên. Tháng ấy điểm của cô ấy còn cao hơn anh 10 điểm! 10 điểm đó! Phải nói là đột phá cực lớn!”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Hớ.”
“Sau này nam sinh kia không để ý tới cô ấy thì thành tích của cô ấy mới hạ xuống.” Diệp Nhượng nói, “Thật sự đáng sợ.”
“Thế hiện tại thì sao?”
Diệp Nhượng đột nhiên hỏi: “Tình huống hiện tại ấy hả? Em hỏi nam sinh hay nữ sinh?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Đương nhiên là nữ sinh! Ai muốn hỏi tên nam sinh kia làm gì!”
“Trước kia bạn học cũ nói cô ấy tham gia cuộc thi trí tuệ của sinh viên cả nước.”
“Cô ấy và nam sinh kia có ở bên nhau không?”
“Ở bên nhau.” Diệp Nhượng nói, “Loại sức mạnh này khẳng định sẽ khiến bọn họ ở bên nhau. Em biết vì sao cô ấy vừa yêu một cái là thành tích đã vượt qua anh không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Vì sao?”
Đám cô dì chú bác ngồi ở đằng trước cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Diệp Nhượng nói: “Bởi vì tên nam sinh chết tiệt kia đã nói ra một điều kiện đáng xấu hổ đó là nếu cô ấy thi qua được anh thì sẽ đồng ý nắm tay!”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Hoa Thanh Nguyệt: “Lúc bọn anh học cấp ba thực…… trong sáng.”
Diệp Nhượng tức giận bất bình nói: “Đáng xấu hổ, chính bản thân không thi hơn anh lại dùng cách này bắt bạn gái cùng anh cạnh tranh…… Quá xấu hổ.”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Anh gì ơi, nói đúng trọng điểm đi chứ?
Chiếc xe đến trạm, Diệp Nhượng lôi kéo Hoa Thanh Nguyệt xuống xe.
Lúc anh xuống xe là nhảy một cái, Hoa Thanh Nguyệt cười khanh khách, tay đút túi sau đó khoác tay anh.
Lớp học bổ túc ở một khu phố phồn hoa, và đa phần chủ cửa hàng ở đây đều quen biết Hoa Thanh Nguyệt.
Mấy người này thấy một đôi tình nhân mặc đồng phục, nam cõng cặp Pikachu, nữ khoác tay người yêu rồi dựa vào nhau thân mật đi trên đường.
Các bà các cô: “Phụ huynh bỏ tiền ra cho tụi nó đi học thêm, kết quả đám dớ dẩn không lương tâm này lại bỏ tiền ra yêu đương……”
Chờ người đi qua cả đám lập tức nhìn chằm chằm bằng ánh mắt xem bát quái để xem là con nhà ai tí nữa còn quay đầu mách ba mẹ nó.
Không ngờ vừa nhìn một cái lại nhận ra người quen: “Đó không phải Hoa Thanh Nguyệt sao?”
Hoa Thanh Nguyệt đút tay trong áo đồng phục to rộng sau đó cười như mèo thần tài mà chào hỏi: “Chào các cô.”
Sau đó cô tiếp tục khoác tay Diệp Nhượng đi tản bộ.
Diệp Nhượng mặt không biểu tình, lạnh lùng cau mày, cực kỳ giống hình tượng “học sinh con nhà người ta” được chờ mong ở các trường cấp ba, cái kiểu mà lúc đi đường còn thấy gió thổi tóc mái phất phơ ấy.
Bộ dạng này đúng là khiến các bà các cô sợ hãi.
Trong địa phận Thương tộc và ở Miêu Cương thì tình chị em cũng không thiếu.
Nhưng dù có phổ biến thì cũng không thể chậm trễ việc học của người ta được!
Vì thế lần đầu tiên Hoa Tê Vân nhận được tin tình báo như sau: “Em gái cháu có bạn trai chưa? Là học sinh cấp ba đúng không? Vị thành niên ấy? Bao nhiêu tuổi rồi? Mau khuyên em gái đi!”
Hoa Tê Vân thấy đầu mình mọc lên một đống dấu chấm hỏi. Anh hút một miệng trà sữa, ngón tay kéo xuống và phát hiện tin tình báo này còn có ảnh chụp làm chứng cứ đầy đủ, cực kỳ chuyên nghiệp, hoàn toàn không phải hạng tầm thường.
Ảnh chụp kia rất mơ hồ nhưng Hoa Tê Vân biết đó là Diệp Nhượng.
Nhưng trọng điểm không phải ở chỗ ấy. Anh nhìn chằm chằm đồng phục trên người Diệp Nhượng sau đó lại nhìn chằm chằm cái cặp đối phương đang khoác.
Anh vợ lập tức đặt trà sữa xuống, mặt đen thui, ngón tay múa may.
Qua một lát, Hoa Thanh Nguyệt nhận được thư của tòa án do Hoa Tê Vân soạn.
“Cởi trả quần áo cho anh ngay! Mang Pikachu của anh về đây ngay!!”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Anh có thiên lý nhãn à??”
Anh trai em nhất định đã sử dụng vu thuật!!
Phương thức xử lý của Hoa Thanh Nguyệt rất đơn giản.
Cô để Diệp Nhượng cởi áo đồng phục bao lấy con Pikachu sau đó nói: “Ừ, thế này là anh ấy không nhìn được nữa rồi.”
Diệp Nhượng cảm thấy buồn cười.
Trời âm u, mưa nhỏ tí tách.
Diệp Nhượng một tay kéo Hoa Thanh Nguyệt sau đó giũ áo đồng phục của anh vợ ra và che trên đầu.
“Thế nào, cái này rất điện ảnh đúng không?” Diệp Nhượng hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt ôm anh cười haha.
Diệp Nhượng mang theo cô chạy trốn tới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi. Lúc Hoa Thanh Nguyệt lau nước mưa trên túi thì Diệp Nhượng móc kẹo mút ra, bỏ giấy gói và nhét vào miệng cô.
Vị ngọt của quả nho lan ra trong miệng, Hoa Thanh Nguyệt cắn kẹo mút, hai mắt cong cong theo vị đường.
Cô vừa muốn khen cảm giác thanh xuân trong sáng này quá tốt thì đã nghe thấy Diệp Nhượng nói: “Kỳ thật…… Nếu hai ta ở chung em sẽ biết chỗ kỳ diệu của tuổi trẻ.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hả??”
Diệp Nhượng ho nhẹ một tiếng, tai đỏ hồng nói: “Thì…… thanh xuân mà, tinh lực dư thừa.”
Anh quay đầu nhìn Hoa Thanh Nguyệt với vẻ mặt: Thế nên em có muốn thử hay không?