Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 27: Lục Ca Ca Thích Đàn Ông?



Đầy sự chán ghét, trước mắt anh đang có một cô gái trang điểm sắc sảo xinh đẹp, mắt mũi được điểm trang rất cẩn thận tỉ mỉ. Đôi bàn tay trắng nõn nà cầm một cái bánh kem, gương mặt vì ngượng ngùng dẫn tới hơi ửng đỏ. Thịnh Quân Hải nhún vai, đây không phải ai xa lạ, cô ta là em gái thân yêu của thủ thành mặc áo số 1 mang tên Ngô Thánh An, người đàn ông đó là một người rất thân thiện với anh em trong đội, còn từng bị thẻ vàng trong một trận đá vì đánh nhau với cầu thủ đội bạn đơn giản là để bảo vệ người nhà mình.

Cô bé này tuổi không lớn, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi hai, đang làm thực tập cho chức vị quản lý đội bóng. Bản thân là em gái của thủ thành, nên hầu như mọi người cũng khá cưng chiều cô ấy, trừ Thịnh Quân Hải ra, anh không có trong số não tàn đó. Dù Ngô Kỳ Anh có xinh đẹp cuốn hút tới mấy, mặt kệ cô ta dịu dàng được mấy đàn anh quan tâm tới đâu, trong mắt anh cũng chỉ là một con khỉ đầu chó làm được vài việc vặt.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nực cười còn phải xem người trước mắt là ai. Trên mạng vẫn hay có câu, một cô gái cùng lúc có thể được rất nhiều chàng trai để ý và theo đuổi, nhưng cô ấy cứ thích chọn trúng vào thằng tồi để mà yêu. Thịnh Quân Hải cũng không phải thật sự tệ bạc gì cho cam, chỉ là anh trái tính trái nết, luôn bơ đẹp con gái nhà người ta thôi, đó cũng là lý do khiến Ngô Kỳ Anh mới thực sự muốn chinh phục cái cây cao, gió không đổ này.

Ngoại hình của cô muốn chỗ nào to chỗ đó liền to, chỗ nào cần nhỏ thì rất nhỏ. Tuy cái nghề cầu thủ này không thiếu phụ nữ đeo bám bên ngoài, chẳng có việc gì Ngô Kỳ Anh dám ưỡn ngực tự tin vào diện mạo sắc vóc của mình. Hôm nay cô cố tình làm một cái bánh bông lan trứng muối, không quá ngọt không quá mặn, vừa đủ tiêu chuẩn khắc khe của đám chơi thể thao như mạng này, cô còn khéo léo chuẩn bị sẵn hai vé xem phim. Canh lúc không có ai, Thịnh Quân Hải đang ngồi một mình nghỉ ngơi thì cô tiến tới.

Cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cầm lấy chai nước anh đang uống dở đặt trên ghế, đôi mắt chứa đầy phong tình của cô khép hờ, đôi môi quyến rũ đưa đẩy cắn cái nắp chai. Hất cằm Ngô Kỳ Anh còn cố tình để vài giọt nước chảy dài trên cái chiếc cổ nhỏ nhắn quyến rũ của mình, tới khi nó lăn qua khe ngực rồi ẩn hiện biến mất ở cái rảnh sâu hun hút. Hình ảnh này rất sinh động, có lẽ bất kỳ thằng đàn ông nào khi nhìn thấy, chẳng ai có thể khống chế nổi được ánh mắt mà phản ứng vài chỗ trên cơ thể.

Thịnh Quân Hải vẫn như cũ là một ngoại lệ, anh còn chẳng có phần nào thích thú ngược lại ánh mắt đan phượng đang nhíu lại. Vẻ cường ngạnh ngày thường biến mất đi, thay vào đó là nỗi chán ghét khó tả. Người cũng chia ba bảy loại, cô gái này lại là dạng có mắt như mù không phận biệt được đâu là ghét và đâu là thích. Ngô Kỳ Anh để lại chai nước về vị trí cũ cho anh, gương mặt từ quyến rũ trong phút chốc liền hóa thân thành thục nữ e thẹn lần đầu làm chuyện ấy.

Giọng nói đầy ám muội vang lên: "Anh Quân Hải, em có dựa theo tiêu chuẩn ăn uống mà làm riêng cho anh một cái bánh đây này!!"

Nói tới đó cô ta còn làm ra vẻ non nớt, vén lọn tóc rũ bên má rồi hơi quay đầu sang hướng khác ngượng ngùng: "Một người bạn, có cho em hai vé xem nhạc kịch, nếu ngày mai anh rảnh."

Lời chưa kịp nói hết Thịnh Quân Hải đã chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn đứng đó, cảm giác áp bách tận mười phần. Anh đi ngang cô, bàn tay như thể vô ý thẳng thừng mà hất luôn bánh kem, con gái nhà người ta bỏ công bỏ sức làm văng xuống nền nhà lạnh lẽo. Anh tặc lưỡi, miệng không quên nói mấy câu khó nghe: "Mặt thì chẳng bằng ai, thân mình thì thừa mỡ ra đấy phát tởm, còn không biết lượng sức mình."

Anh cố tình ném luôn chai nước cô ta vừa chạm môi vào lúc nãy, phột phát trúng ngay phốc cái sọt rác phía xa, cả người toàn mùi vị ngang ngược không hề một động tác dư thừa nào như thể : "Rác thì về với rác." Thịnh Quân Hải cất bước rời đi,  Ngô Kỳ Anh đứng đây mới bắt đầu khóc, suy cho cùng đây là lần đầu tiên có người dám từ chối tình cảm của mình. Cô che mặt chạy một mạch về hướng ngược lại. Và như thế câu chuyện Thịnh Quân Hải không thích phụ nữ, chỉ có cảm giác với đàn ông lại bị đồn ra một chương mới.

Giờ cố định trong căn teen, bữa ăn trưa hôm nay không mấy ngon miệng. Đội trưởng Cao Thịnh Luân có đôi lời nặng nề, trách móc Thịnh Quân Hải giữa chốn đông người: "Dù cậu có không thích, cũng nên lịch sự mà từ chối. Đó đằng nào cũng là em gái lão Ngô, động tĩnh lớn như vậy, chuyện này chả yên đâu. Còn bị mấy người quản lý khác nhìn thấy cận cảnh đó. Cậu xem con gái nhà người ta làm sao dám ra đường nữa?"

Mấy anh em khác ngồi bên cạnh cũng tỏ ra bất bình, thương tiếc thay người đẹp. Chỉ có mỗi cậu đàn em Hứa Hàn Minh là vẫn bênh vực đàn anh: "Đội trưởng à, em sợ anh Ngô nên mới không nói chứ cô ta lẳng lơ thật mà... Còn chẳng nhìn xem mình trông như nào, không biết lượng sức dám tán tỉnh Lục ca ca của chúng ta!!"

Thịnh Quân Hải cũng hơi phiền lòng, anh không muốn có xích mích với Ngô Thánh An chút nào. Đằng nào cũng cùng nhau ăn ngủ bao nhiêu năm, chỉ là lúc trưa nhìn cô ta như vậy làm anh buồn nôn phát tởm, gạt bỏ hết mọi lý trí mà thằng tay thôi. Lời của đội trưởng Cao rất đúng thế nên anh vẫn là nên giảng hòa trước còn hơn: "Vâng đợi anh Ngô từ Yên Minh trở về, em sẽ lựa lời giải thích trách gây mất đoàn kết."

Một cậu đàn em khác tặc lưỡi, đá xéo mắt huýt vào tay Hứa Hàn Minh: "Ùi vì một cô gái mà rộn hết cả lên, tôi cũng thấy cô ta tầm thường mà, hôm trước còn xém khoe mông với tôi kia kìa!!!!!"

Hứa Hàn Minh hào hứng, nghe thấy thế thì như vớ được bạn tâm giao anh em thân thiết mà trả lời: "Tần Trì này, cậu cũng bị cô ta làm cái trò đó sao? Nếu cô ta mà không phải em gái anh Ngô thì tôi đã tố cáo tội làm phiền tinh lực cầu thủ rồi!!"

Hai bạn trẻ ngồi bên cạnh Thịnh Quân Hải đã tìm được câu chuyện tán dốc cho đỡ chán cứ luôn mồm luyên thuyên không ngừng, hợp tình hợp lý mà cười rất to. Khiến anh ngồi bên đây phải gõ cho mỗi đứa chúng nó một chiếc đũa  lên đầu, bị đau mới chịu ngậm miệng lại im lặng mà ăn cơm.----

Cố Vấn Như hôm nay đi ra ngoài mua thức ăn hơi trễ hơn bình thường một chút, cô còn rảnh rang mà muốn đi dạo một vòng khám phá hết khu vực này xem có gì mới mẻ không. Cô đi sâu vào một con hẻm nhỏ cạnh cái quán cơm niêu ký sự lần trước, trước khi vào hẳn có quay đầu để sát định phương hướng lấy hết can đảm đi vào ngó thử thú vị cỡ nào, đây là khu đô thị sầm uất chắc sẽ không có việc gì.

Bên trong này nhiều chuyện lạ lắm, đường này chòng chéo đường kia, cô dám chắc 40% một chút nữa mình sẽ bị lạc trong đây cho mà xem. Thế là cô nảy ra ý tưởng lấy một cây bút bi mực đỏ, vẽ ký hiệu lên những bức tường đen xám do vết bẩn năm tháng gây ra. Càng vào sâu mấy ngõ ngách này thì càng cuốn hút với trạch nữ, nơi có ánh đèn đường mờ mờ trước mặt có quán bán bia hơi, kế bên thậm chí còn có cả phòng trà nhỏ.

Nhưng chắc đây là trong hẻm nhỏ nên vắng vẻ đáng sợ, không thấy chỗ nào có một bóng khách. Bất ngờ lúc này này mắt Cố Vấn Như sáng lên, cô nhìn thấy có một máy quay quả bóng may mắn, nằm trước cửa một quán net đã đóng cửa. Cô thích thú đây là một trò chơi may rủi khó đoán trước, thứ làm trò này thu hút chính là dù bạn chắc chắn sẽ quay ra đồ, nhưng có phải thứ bạn muốn hay không thì tùy duyên.

Cái máy treo potter hình anime Kimetsu no Yaiba, Cố Vấn Như trố mắt nhìn mấy trái bóng bên trong vẫn còn rất nhiều, cô mỉm cười chắc hẳn là rất hay có người tới đây quay thử test nhân phẩm, mới thay số lượng liên tục. Cô thấy thích một cô tóc tím trong những hình ảnh nhá hàng dán bên ngoài. Tìm trong ví ra cũng có rất nhiều tiền lẻ nên cô định chơi luôn cho nóng.