Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 29: Bước Ngoặt Thoát Hiểm



Em nghe nói ban đêm khóc ướt gối sẽ mơ thấy đại dương. Tuyệt vọng quay đầu, cô thở dốc nhìn thấy hai cánh tay tên biến thái kia đã bám được lên tường. Cô vỗ mặt mình không được buông xuôi, đời này vẫn còn rất dài, chấp nhận số phận bây giờ thì quá thật sự là hèn nhát. Cố Vấn Như đã cố gắng tới nhường nào cơ chứ, đã đi xa được tới đây cô sẽ không cam lòng để bất cứ ai cản bước mình. Trái tim như bóp nghẹn nghĩ tới người mẹ dịu dàng luôn đứng trước nhà đợi cô, còn cả ông bố mặt lạnh trong nóng vẫn hóng cô chứng tỏ bản thân.

Cận kề cái chết mới thấy khoảng khắc này kỳ diệu tới mức nào, cô đột nhiên nhìn thấu được mình vô cùng bất hiếu. Nhớ hồi còn bé từng nói với bố muốn trở thành một người giống như ông. Gieo hy vọng, làm ông cười đến như mùa xuân đang tới trước mắt, ông dành hết sức lực bồi dưỡng cô bao nhiêu năm. Cho tới ngày cô phản bội lòng tin, mà chạy theo thứ phù phiếm xa hoa không có thực.

Nếu có thể an toàn thoát ra khỏi đây, cô nhất định sẽ nấu cơm cho mẹ, cùng bà đi uống trà tới chiều. Và còn nói lời thật lòng cùng bố tâm sự một trận moi móc hết tim gan ra, mà nhận lỗi với ông... Cô còn muốn sống giống như một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, không thể phí phạm cuộc đời, càng không thể chùn bước tại nơi u tối này được. Nghĩ thông đến vậy rồi, cô tự vấn không cho phép mình bỏ cuộc, Cố Vấn Như nhìn thấy có một cái xô, và một cây sơn dài đặt bên cạnh, ắt hẳn là của chủ cũ nơi này trước khi dọn đi đã từng dùng.

Cố Vấn Như không dám nhảy về lại bức tường, cô chỉ có thể ném cái xô vào bàn tay đang dùng hết sức cố gắng leo lên của hắn. Trình chọi đồ của cô đúng là thượng thừa, ném bừa một cái gì đó, cũng bách phát bách trúng. Tên biến thái bên ngoài bị đau liền bỏ tay ra té xuống dưới âm thanh vang lên một cái "Bịch" rõ to, nóng giận hét lên: "Mẹ mày con bitch, để tao mà bắt được xem tao cho mày biết thế nào là địa ngục!!"

Tuy dũng khí bây giờ rất to, bản năng muốn sống cũng cô đã vững vàng mạnh mẽ, nhưng mà sợ thì ai mà chẳng sợ cơ chứ. Rất may lúc nãy cô leo lên được đó, nhờ thùng xốp ở phía đằng xa bức tường, vẫn là bản thân nhanh trí chạy lên tận đó rồi mới quay ngược về chỗ này,  nhảy vào trong hiên nhà. Thế nên tên biến thái ngu ngốc mới không nhìn thấy. Chỉ cần bàn tay của hắn vừa đưa lên trên, Cố Vấn Như đã dùng cái cây sơn dài đập thật mạnh xuống nhầm đe dọa bảo vệ bản thân.

Hắn bị đau chỉ dám đứng ở dưới, chửi bới những tiếng tục tĩu khó nghe. Cố chấp thế mà hắn lại không có ý muốn rời đi, chắc là định đôi co sống chết với cô tới cùng... Cố Vấn Như thấy đã câu được thêm thời gian, cô nhanh nhẹn bây giờ mới sờ sờ tìm cái điện thoại gọi cho 114. Khóc không thành lời, có lẽ lúc nãy chạy tới mức dép, điện thoại và ví. Cô đều vứt hết trên đường đi rồi, quan sát một lượt trên người, hiện tại trừ bộ quần áo và cái cây này ra không có cái gì có ích cả.

Cố Vấn Như thầm mắng mình ngu, vừa nghĩ ra một cách định dùng âm thanh giả mà lừa hắn. Vờ như gọi được cho cảnh sát, hay cứu hộ tới chắc sẽ có ích. Mới làm động tác hắng giọng, đột nhiên tới phía đó xuất một tiếng động "Rầm" bên kia bức tường vang lên. Vì khuất tầm nhìn, nên Cố Vấn Như không biết chuyện gì đang xảy ra cả, thế mà lại thêm một giọng nói kèm theo âm thanh mang theo mấy phần tức giận mất kiểm soát.

"Tao sẽ giết mày, thằng ch* mày là cái khốn khiếp bẩn thỉu gì, lại dám đuổi theo cô ấy!"

Tiếng chửi rủa văng tục vang vọng đáng sợ này, cũng không kém tên biến thái kia. Cố Vấn Như lắng tai nghe, vẫn không phân biệt ai là ai cả, rất lạ bên ngoài vừa có giọng nài nỉ cầu xin, vừa nghe thấy âm thanh đánh đập không ngừng.

"Đừng mà đừng đánh nữa, làm ơn em quỳ lạy anh em chỉ đùa thôi."

Ớn lạnh, khi nghe thấy cổ họng tên biến thái vang lên tiếng thất thanh: "A đừng đừng bẻ răng em áhhh ashhhh!!!!!"

Những lời chửi rủa đắc ý, khiếm nhã kèm theo hận thù, lại bắt đầu: "Tao sẽ bẻ chân mày, nhổ hết răng mày. Mẹ kiếp tao bóp nát trứng của mày, tay cũng phát bẩn, thằng khốn!!"

Giống như một con heo bị cắt tiết vậy, tiếng hét thống khổ đáng sợ lại phát ra, đến con quạ đậu ở cột điện cũng sợ hãi mà bay đi. Nhưng người đánh vẫn không vừa lòng, anh lại trào phúng những lời buồn nôn khó mà tưởng tượng:  "Đau sao? May cho mày ở đây không có cái cây nào, nếu không tao dùng nó thượng cho mày chết!! Mẹ kiếp bẩn thỉu gớm giếc."

Cố Vấn Như trên mái hiên nhà nín thở nãy giờ, lắng tai nghe tiếng khạc nhổ xong, suốt hơn hai mươi phút tra tấn, cô còn tưởng đồng bọn tên đó tới là diễn trò cho cô xem. Trên tivi không phải biến thái cũng hay đi theo cặp sao, tóm lại kẻ tung người hứng. Một người phụ trách bắt đối tượng, một kẻ phụ trách hành hung. Móng tay vẫn đang bấm chặt vào lòng bàn tay, phân tích nãy giờ thậm chí còn có mùi máu nhẹ nhàng thoảng qua trong không khí, cô đoán cái này khó mà diễn.

Bỗng nhiên tiếng la hét đột ngột dừng hẳn, tiếng chửi rủa cũng im bật đi. Cố Vấn Như thử tiến về phía gần, đầu ngó ra thử xem bên kia ra làm sao rồi. Giật mình một đôi bàn tay to lớn lại bám vào chỗ tên biến thái khi nãy cố gắng trèo lên. Cô chuẩn bị sẵn tư thế, định dùng hết sức mà quơ cây sơn dài về hướng đó, nhưng Thịnh Quân Hải nhanh hơn. Anh dùng lực tay nâng cả cơ thể nhẹ như bông sừng sững đứng trên bức tường, Cố Vấn Như dừng lại hành động cách đầu anh một cm.

Hai con người đang mắt to trừng mắt nhỏ, căng thẳng qua đi, lúc này ngơ ngác đối mặt với nhau. Thịnh Quân Hải đánh giá cô gái mình yêu từ trên xuống dưới, anh cau mày chỗ nào cũng bẩn chỗ nào cũng bị thương trầy xước không đếm xuể. Anh giận lắm định hằng giọng mà mắng cô: "Đường lớn không đi chạy vào cái hẻm này để làm cái vẹo gì." Lời chưa kịp nói ra, nhìn đôi mắt ướt đẫm lệ vì vui mừng ấy, tim anh đau như thắt lại không thể nói câu nào cho đàng hoàng hơn.

"Hàng xóm nhà tôi hôm nay đang định diễn hài ở rạp xiếc nào đây? Chúng ta là người quen cũ hay là tặng miễn phí vé nhé?"

Cố Vấn Như không có tâm hơi đâu mà để ý lời cậu ta, đôi chân chống chịu nãy giờ đã ngồi khụy xuống, cô là mừng đến phát khóc rồi. Chúa trên cao vẫn còn tốt với cô lắm, tuy người đến cứu là kẻ cô ghét nhất, đột nhiên lúc này nhìn cậu ta cứ như phía sau còn có một chút ánh đèn đường chiếu rọi, không khác nào một vị thánh cho mấy. Thiện cảm từ âm 100 đã một bước nhảy tới chỉ còn âm 50, thật may mắn thay cô đã được cứu.

Thịnh Quân Hải từ trên bức tường nhảy xuống sân nhà, độ cao này chẳng là gì với anh, rồi ngước mặt lên hỏi Cố Vấn Như: "Rạp xiếc chưa tới giờ diễn sao? Hay cậu muốn diễn ở trên đó luôn thế?"

Cố Vấn Như vừa lau nước mắt vừa bất bình trả lời: "Tôi nhảy qua từ bên kia, giờ không xuống được!"

Đã rất lâu rồi cô mới khóc một trận, mà trận này hai mươi phút trước là sinh tử. Còn bây giờ là đau nhức và vui mừng tới phát khóc. Thịnh Quân Hải nhìn cô khóe miệng cong lên thành một nụ cười hạ lưu, anh đưa hai tay lên nói với cô: "Nhảy xuống đây tôi sẽ đỡ được cậu!!"

Tuy vừa được người ta cứu lại cái mạng nhỏ, nhưng thà tin rằng trên đời có quỷ chứ không dám tin cái tên này. Ánh mắt cậu ta vô lại đến đáng sợ, nhìn kìa cả người, thậm chí đôi bàn tay đưa lên trừ những hình xăm anime ra, thì còn lại toàn là máu đỏ tươi. Chắc hẳn là khi nãy đánh nhau với tên biến thái nên bị thương rồi.