Vào một ngày đẹp trời nào đó, em đã quên được điều mình muốn quên, và cũng đã gặp được người đáng gặp nhất trên đời. Cảm ơn anh vì năm đó không bỏ cuộc.
Thịnh Quân Hải đã cố ý đi chậm để chờ cô, anh thật ra còn muốn cõng cô về luôn cơ, nhưng anh thừa biết cô sẽ từ chối nên thôi, lặng lẽ đi bên cạnh trông chừng mọi chuyện vẫn ổn. Nghĩ lại cũng thật là quá may mắn, anh đã đi theo cô vào tận đây, lúc nãy trên đường từ Thân Hoa về, anh muốn ghé siêu thị đối diện quán cơm niêu mua vài cái bánh ngọt để ăn bổ sung đường. Vừa hay đứng từ bên đây có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ đang tung tăng đi dạo...
Anh nhún vai mỉm cười dịu dàng cảm thấy ông trời cũng thật khéo, vừa đứng quan sát vừa cắn nhẹ, nhấm nháp miếng bánh Choco-Pie, vị ngọt này cũng không bằng nhìn thấy hình bóng đáng yêu bên kia đường. Khoảng cách khá là xa, với anh chỉ cần như vậy là đủ rồi, mãn nguyện định nhai chậm nuốt kỹ, xong sẽ về nhà. Đột nhiên thấy Cố Vấn Như dừng lại trước một con hẻm nhỏ khá âm u, cô ấy còn quay đầu nhìn ra phía bên ngoài...
Thịnh Quân Hải trong lòng lộp bộp, anh đoán chừng con nhóc này không phải định chơi ngu, mà quay mấy cái thử thách mạo hiểm gì đó chứ. Cũng giống như cô, đây là lần đầu anh nhìn thấy cái ngõ nhỏ kia, nhưng anh không hề có tính tò mò, ngược lại nhìn cô quay lưng, anh liền khẳng định luôn nơi đó là đường dẫn tới chỗ địa ngục.
Thịnh Quân Hải mở toang cánh cửa siêu thị, vứt luôn cái xe Ferrari ở đó, anh không màng nguy hiểm, chạy băng qua đường thậm chí còn xém bị một cái xe không có mắt đụng trúng. Thật mừng làm sao, Chúa trên cao vẫn ưu ái anh lắm, mọi thứ coi như là vẫn ổn cho tới khi anh bị lạc trong con hẻm khốn khiếp, bóc ra mấy mùi hôi thối không biết đến từ đâu. Mấy cái bức tường thì chằng chịt mấy mảng đen trắng, dấu vết của nước tiểu buồn nôn bên cột điện, cũng không khiến anh điên tiết bằng việc mình đã để mất dấu cô.
Quá bức bối trong người, Thịnh Quân Hải muốn đá vào tường cho bỏ tức, anh nheo mắt vô tình lúc này nhìn thấy một vệt đỏ, đi thử theo hướng của cái vết đó lúc thì rẽ trái lúc lại rẽ phải. Thịnh Quân Hải vẫn chưa sát định rõ được cái này có phải là ký hiệu của Cố Vấn Như vẽ ra không, ít ra vẫn có một cái gì đó để dễ bám víu vào dùng tìm kiếm.
Đi một hồi đột nhiên anh nghe thấy tiếng hét từ một nơi nào đấy không xác định được, trái tim trong lồng ngực run lên, anh khẳng định giọng nói đó là của cô ấy, não không kịp nhảy số cơ thể anh đã tự hành động. Bất chợt vang thêm không phải chỉ có mỗi tiếng hét của Cố Vấn Như, hiện tại còn thêm một giọng chửi bới nghe rõ ràng là đàn ông, Thịnh Quân Hải tâm trí gấp gáp tới phát điên...
Anh chạy tới một chỗ có cái máy quay quả bóng tự động, nhìn dưới đất thấy có nhiều mô hình. Anh biết mình đã đi đúng hướng, đoán chắc cô ấy cũng đi đại, không có thời gian chần chờ, chọn đại chạy tiếp về phía trước, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn thấy một chiếc dép lông thỏ nằm bơ vơ trên mặt đường lạnh lẽo. Thịnh nhận ra hình dáng này, lần trước Cố Vấn Như bị anh chọc giận đá thẳng vào chân bàn, chính là anh cởi dép xem xét chân cho cô ấy, tường tận tới vậy làm sao mà quên cho được.
Anh nhét vội thứ đáng giá này vào sau lưng quần, bản thân anh như cũ, cố gắng bình tĩnh phân tích dỏng tai lên nghe xem âm thanh phát ra từ đâu. Vừa quẹo vào một con hẻm khác tối đen, anh nhìn thấy thêm một cái điện thoại nằm trên mặt đất, đoán chắc con nhóc kia sợ hãi nghĩ rằng vứt hết đồ, cơ thể sẽ nhẹ nhàng chạy sẽ nhanh hơn. Anh cũng vứt luôn sự tĩnh táo kiềm chế nãy giờ gầm lên: "Khốn thật, em đang ở đâu Cố Vấn Như!!!"
Không bỏ cuộc, không dám chần chừ, Thịnh Quân Hải chạy tiếp phía trước thì bắt đầu nghe tiếng chửi rủa từ bé rồi dần to lên, anh mất thống chế. Từ vị trí của anh đến bật thang ở phía xa bên góc hẻm khác đã nhìn thấy bóng dáng Cố Vấn Như ngồi trên mái nhà. Nhưng anh bây giờ hoàn toàn không kiểm soát được lý trí, mặckệ những nguyên tắc của bản thân đặt ra không được phép đánh người. Ngay lúc này anh phi như bay tới, lao vào đạp cái tên đội mũ lưỡi trai, đang cố gắng vươn tay trèo lên tường, ý chỉ rõ ràng là muốn làm hại người mình yêu.
Một cước này rất mạnh trúng bên mảng sườn trái của hắn, phải biết lực bật của một cầu thủ chuyên nghiệp mạnh như thế nào. Cặp chân to khỏe khoắn này đã chạy chín mươi phút mỗi ngày, không hề ngừng nghỉ, thậm chí cú đạp đó có thể so ra hơn cả lực một tuyển thủ Karate, dám chắc xương tên kia đã gãy nát.
Anh mặc kệ là xương sườn của hắn gãy hay là xương cổ của hắn, lực đẩy khi đo khiến hắn văn ra xa hơn ba mét. Hắn nhìn thấy gương mặt như muốn giết người của Thịnh Quân Hải cộng thêm cái dáng vóc cao to lực lưỡng này, biết mình khó mà thoát được, sự sợ hãi nịnh bợ dâng trào, bắt đầu run rẩy cầu xin.
Nhưng mà bạn ơi, một kẻ điên vì tình sẽ đáng sợ tới mức. Hôm nay hắn đã được chứng kiến, trải qua không sót chút mùi vị nào. Từng cú đấm như trời giáng xuống bụng, rồi mặt, khớp ngón tay bị bẻ ngược lên. Thịnh Quân Hải dùng tay trái bóp mở miệng hắn ra, anh đánh mặt hắn như thể chuyện cơm bữa, dùng tay phải sử dụng hết sức lực mà nhổ từng cái răng ra ngoài, mùi máu tươi ập tới, càng khiến anh điên tiết.
Thịnh Quân Hải nhìn xuống phía dưới quần của hắn, quan tâm tới Cố Vấn Như đang ngồi trên nóc nhà kia lỡ có mà bị chuyện gì, mới chỉ nghĩ tới đây mắt anh đỏ ngầu, đưa tay xuống dùng hết sức mà bóp nát cái chỗ chí khí đàn ông đáng tự hào kia. Lúc này tên biến thái đã ngất lịm đi, anh mới thôi không động tay nữa, cơn giận cũng đã nguôi đi phần nào bây giờ anh mới lau tay mình vào cái áo dính đầy máu tươi của hắn, xong xuôi mọi thứ mới trèo tường vào tìm cô. -----
Hiện tại anh vẫn không dám lơ là định chất vấn hù dọa thêm, cho cô gái nhỏ lì lợm sau này tránh xa mấy chỗ như này càng tốt. Nhưng mới quay đầu thì thấy Cố Vấn Như cứ đi qua đi lại, anh nheo mắt, tò mò hỏi: "Làm gì thế bị bọ cắn mông à?"
Cố Vấn Như trừng mắt nhìn anh như dò xét: "Ngoài điện thoại của tôi, cậu không tìm thấy gì nữa à?"
Thịnh Quân Hải nào muốn nói anh còn đang giữ một chiếc dép lê của cô đâu, thế là anh giả vờ tinh ý mà hỏi thêm: "Chạy quá rớt miếng độn à?"
Cố Vấn Như nghĩ thầm trong lòng, cô muốn lấy chiếc dép cũ đang mang trên chân, rồi nhét vô cái miệng của tên này quá. Đau đầu tức ngực, hiện tại thân bất do kì có thể làm gì, cô lại lèm bèm trù ẻo người ta vấp cục đá té. Lúc này cô mới nhớ tới, tại sao Thịnh Quân Hải lại trùng hợp tới đây và giúp cô thế này? Chỉ là tự hỏi thôi, cô không có ý nghi ngờ vị ân nhân, với lại cô hiểu ngoài cái miệng độc kia ra, nhân phẩm cậu ta là việc không ai phải bàn cãi.
Thịnh Quân Hải chợt nghĩ đến cái đống mô hình trên mặt đất nằm đầy con hẻm nào đó đâu đây, thế là anh viện đại cái cớ mình được một đám trẻ con dẫn vào đây chơi cái máy quay quả bóng. Cố Vấn Như không nghi ngờ mấy, cô thừa biết cái tên trước mắt là wibu lâu năm, nên nghe tới mô hình thì đam mê cũng không có gì lạ, cô mở lời: "Hôm nay cảm ơn cậu..."
Thịnh Quân Hải làm ra cái dáng vẻ, ngoái ngoái tai tỏ ý nói lớn lên, anh không nghe thấy gì hết. Cố Vấn Như trong lòng chỉ cảm ơn chúa và xin chúa tha thứ cho những lời cô sắp dùng để chửi thầm tên ôn thần chết dẫm kia... Anh mạnh miệng vậy thôi chứ vẫn không dám nói ra sự thật, mình vào đây do thói quen bám đuôi, mà cũng bảy phần lo lắng.