Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 33: Cô Đây Có Muốn Thử Không?



Suốt từng ấy năm anh vẫn luôn yêu em như vậy, nhưng anh lựa chọn cách quan tâm theo một kiểu không giống ai cả. Không nói chuyện, không lộ mặt, đóng vai một kẻ ngoài cuộc ẩn mình che ô lặng lẽ đứng sau hiên nhà ngắm em. Cố Vấn Như không tọc mạch thêm, cô cũng đóng cửa trở lại phòng, định bụng ngủ nướng một chút, thì đột nhiên nhớ đến không biết A Quả bên kia đã ăn gì chưa? Thế là cô lấy điện thoại đặt thức ăn nhanh giao tới dưới chung cư, úp mặt vào gối tự vấn nợ nghiệp kiểu này trả khi nào mới hết cho cậu ta đây.

Thịnh Quân Hải hôm nay đúng là có trận đá giao lưu thật, vốn dĩ khác khu vực nên Thân Hoa cũng lười tham gia náo nhiệt. Đột nhiên huấn luyện viên trưởng nói rằng ông ấy có ghi danh cho đội mình thử sức, nào ngờ lại thực sự bị bốc thăm trúng ngay trận đầu. Không còn cách nào, thế là cả đội hình chính thức cho tới dự bị đều phải vắt chân lên cổ mà bay tới đó, trong ngày theo lệnh.

Loài người là một sinh vật có sẵn bản tính tham lam trong linh hồn, anh nắm bắt thời cơ rất tốt, một phát ăn ngay tận dụng cơ hội như một chiến thuật đầy sự lắt léo. Nói không ngoa muốn qua sông phải bắt cái cầu, muốn cua cô ấy phải nhờ chàng meo. Cũng không hẳn toàn bộ đều là nói dối ngoại trừ việc, bố mẹ anh khá là rảnh đang ở nhà, mà nếu thật sự họ có đi du lịch, thì anh vẫn còn người chị gái là phương án thứ hai để gửi nhờ A Quả. Đắc ý làm sao hôm nay anh là cố tình đấy, thuận lợi lần này sẽ là một bước ngoặt lớn, thúc đẩy thân thiết lên mức độ cao.

Mà nói tới mèo nhà mình, anh có hơi lo lắng, nó cứ bỏ ăn mãi... Anh lúc đầu định bế nó qua nhờ Cố Vấn Như chăm luôn, nhưng nó đang có dấu hiệu stress nghĩ tới nghĩ lui, nếu vẫn đánh nhau nữa thì quá là không ổn. Đắn đo hết cả đêm, mới quyết định được cứ thế giao căn hộ cho cô ấy luôn, như thế lại càng tốt. Quan sát cô bao nhiêu năm, hiểu rõ cô tới từng sợi lông tơ trên mặt. Nhắm mắt làm ra vẻ đăm chiêu, khóe môi nhếch lên cảm thán ba cái chiêu trò dắt đường này anh quá sành sỏi rồi.

Đi tới Thân Hoa trong tâm trí cao hứng tột cùng, đổi từ ô tô riêng qua xe chuyên dụng đưa cầu thủ ra sân bay. Lúc Thịnh Quân Hải tới nơi, cánh phóng viên đã đứng bao vây che hết mấy cái lối đi. Chẳng biết đám paparazzi nào đã đánh hơi ra mùi, xong tiết lộ tin tức nhanh tới như vậy, đến anh mà khi tối mới nghe tin chuẩn bị gấp đồ đạc gấp gáp cho kịp. Cảnh tượng bây giờ chẳng kém gì một ngôi sao nổi tiếng đang đi ra ngoài hết, đám fan nữ hò hét xung quanh liên tục gọi anh là: "Chồng Ơi."

Thịnh Quân Hải bơ đẹp hết toàn bộ đàn khỉ cái đầu chó ồn ào kia, anh được mấy vệ sĩ do Thân Hoa bỏ tiền ra thuê người làm màu, cố gắng tách khỏi đám đông. Trên đường di chuyển có vài ký giả cố gắng đưa mic vào hỏi rất gắt: "Cầu thủ Thịnh nghe bảo anh có sở thích đặc biệt với đàn ông? Tin đồn này có đúng không vậy!!"

Thịnh Quân Hải liếc mắt, anh dừng lại bước chân, không hề suy nghĩ lấy một giây cao ngạo hất cằm trả lời: "Trai gái quan trọng gì sao? Vị đây có muốn thử không?"

Người ký giả hỏi anh là một cô gái trẻ, trông qua tuổi nghề vẫn còn rất non, nghe thấy mấy lời trào phúng thế mà có thể đỏ mặt ngại ngùng được cơ đấy. Đám fan nữ điên cuồng của Thịnh Quân Hải liền nóng nảy xong vào, thẳng tay vùi dập vô cái cô phóng viên kia. Khung cảnh bắt đầu hỗn loạn, mọi người bận rộn hóng drama, đâu ai hay biết hiệu ứng xảy ra này, chính là đều do Thịnh Quân Hải đã cố tình tạo dựng. Anh thích thú ung dung khoanh tay quan sát, người phụ nữ đó dám hỏi anh cái câu ngu ngốc như kia, cái giá phải trả như thế là đã xem nhẹ rồi.

Người cũng phải chia ra năm bảy loại, vừa hay anh lại còn là một vương bát đản, chẳng màng một câu nói của mình sẽ khiến sự nghiệp của ai đó sụp đổ. Cứ làm Thịnh Quân Hải  chướng mắt là anh liền khiến kẻ đó bị fan vùi vập cho tan nát, nhưng một kẻ đang ở đỉnh vinh quang như anh, cũng vì cái tính cách thích khởi xướng chuyện thực hư như vậy. Đến sau này anh mới phải ôm đau khổ tới muốn phát điên, chỉ hận không thể thể một lần bóp chết hoàn bộ đám não tàn mình từng lợi dụng kia.

Suy cho cùng, chẳng ai biết trước tương lai phải trả giá cho toàn bộ nghiệp đã gây ra. Hiện tại anh đang che miệng, giả bộ trầm tư nói với cái anh vệ sĩ thấp hơn mình tận một cái đầu: "Toàn bộ số người đó cộng lại cũng không bằng một phần của đóa hoa cách vách!!"

Anh vệ sĩ nghe chữ được chữ không, có hiểu cái mô tê gì đâu, tay và cổ anh đã bị đám con gái cào cấu cho trầy xước, ngầm mắng cái đám cầu thủ này có gì hay? Tính ra còn không phải là nghệ sĩ gì vip lắm cơ. Hận nốt vị trưởng phòng của mình, đã giao cái nhiệm vụ khó nhai này. Vừa mới dùng hết sức bình sinh mới đưa được cái tên ngạo mạn gương mặt hất lên trời mặc áo số 6 ra, còn phải nghe một câu tự luyến như vậy thật muốn lật bàn.

Vào được trong khu vực chờ bay, Thịnh Quân Hải nhìn thấy cả đám đàn em đang đứng thành một hàng thẳng, dựng ngón cái khen ngợi: "Lục ca ca thật là oách quá đi!"

Anh không thèm quan tâm bọn họ mà đi tới chỗ huấn luyện viên trưởng họ Trương, cái trán già nua đang nhăn tít lại. Không biết nói gì đó với đội hình chính thức, mà gương mặt ông đang hiện lên mười phần tức giận, thậm chí còn có phần muốn chỉ thẳng mặt, phó huấn luyện viên Lưu Minh Hàn giữa chốn đông người.

Thịnh Quân Hải thấy mọi người không ổn, anh rất biết thời biết thế, không đi thẳng nhanh chân quẹo tới chỗ đội trưởng Cao Thịnh Luân, hỏi chuyện thì mới tường tận. Hình như Thân Hoa bị lộ hoạt động ra, do tối hôm qua phó huấn luyện viên đi uống rượu, vô tình lại kể với một người bạn không đáng tin nào đó, khiến mọi chuyện mới trễ nải phức tạp lên như vậy. Vốn bọn họ cố giấu nhẹm thông tin giải đấu này, một là vừa muốn tạo tình huống khẩn cho cầu thủ, hai là tính bất ngờ cho fan bóng đá. Nhưng mà tất cả toan tính đều đổ sông đổ biển, do trước ngày bay cái vị kia còn không biết kiêng cử dám đi phóng túng.

--------

Cố Vấn Như chân tay đau nhức, đang nằm ở nhà lại không thấy vui như anh Thịnh kia một chút nào. Thừa nhận đúng là cô thích mèo, nhưng đột nhiên bị đẩy trách nhiệm, có mấy ai cam lòng cho được. Cô đi xuống dưới lầu lấy thức ăn đã giao tới, thật tình cờ cô lại gặp được vị nữ hàng xóm cốt cách quyến rũ kia một lần nữa. Chuyện là lúc này cô ấy đang bê một hộp giấy, đứng trước cửa thang máy đợi đi lên, nhìn thấy Cố Vấn Như mới đi nhận thức ăn tới cô ấy vui vẻ như với được cọng rơm cứu mạng, liền mỉm cười thân thiện.

Hai người không quen biết, bước vào trong không gian kín Cố Vấn Như ấn tầng 7 xong, lại là một bầu không khí mang theo mùi vị lúng túng. Nếu kêu cô bắt chuyện với người lạ, thì còn dễ chứ để nói chuyện bình thường với người sẽ sống ở gần mình thì không. Tác hại của việc tránh né giao tiếp xã hội quá lâu, làm bản thân cô thụ động không còn tự tin như trước.

Đột nhiên cô gái kia cất lời ngọc phá vỡ bầu không khí lạnh ngắt như tờ này: "Tôi tên là Đường Tinh Nguyệt, mới chuyển tới chào cô."

Đã có người mở miệng, phép lịch sự của Cố Vấn Như cũng lộ rõ ra mà khách sáo trả lời: "Chúng ta là hàng xóm rồi, tôi họ Cố tên Vấn Như cũng vừa chuyển tới mới có hơn hai tuần!"

Ánh mắt dò xét hình viên đạn của cô gái họ Đường này khiến cô không lạnh mà run, chẳng hiểu tại sao cô ta lại nhìn mình chằm chằm kiểu ấy. Có đôi phần gợi nhớ tới một đôi mắt mà cô đã quên đi từ lâu, giống hệt một kẻ tham lam, muốn tranh đoạt thứ không thuộc về mình. Lùi về sau một bước cô hơi rụt người, Lục Hi Hòa năm đó cũng không thẳng thừng tỏ ý xấu xa tới như vậy khiến cô phiền não. Thấy rõ nét Cố Vấn Như bối rối muốn chạy, cô ta mới mỉm cười hài hòa như cũ : "À xin lỗi do tôi bị cận, phải quan sát kỹ để dễ nhận diện đấy mà!"

Thang máy "Ting" mở cửa ra, báo hiệu đã tới nơi, Cố Vấn Như đặc biệt lưu ý, đợi Đường Tinh Nguyệt bước ra trước. Còn bản thân cô cũng đầy nghi hoặc mà đi về hướng ngược lại nhanh chân bỏ trốn vào nhà, lúc này mới có cảm giác an toàn. Trong khi đổ thức ăn ra khay cho con Tiểu Ngư, cô cẩn thận suy xét mới biết rốt cuộc là sai ở đâu. Đúng thế rõ ràng lúc nãy cô ta đứng đợi mình ở cửa thang máy, khi ấy cái cô họ Đường kia chỉ ôm cái hộp bằng một tay, vậy rõ ràng là rất nhẹ.

Cảm giác cứ như thể đợi sẵn cô tới, rồi cô ta mới bắt đầu diễn vai người hàng xóm bắt đắc dĩ gặp khó khăn nhờ được giúp đỡ. Và thêm cả chi tiết bị cận thị đến mức phải nhìn không chớp mắt, tinh mắt tới có thể phân biệt được cô rồi đứng yên lặng như báo săn mà đợi. Cô chắc chắn suy luận của mình, khả năng của người cận thị, thứ nhất lúc nãy đôi co với Thịnh Quân Hải cô vẫn đang mặc đồ ngủ, và bây giờ thì thay ra bộ đồ mặc bình thường rồi, bôi thuốc thêm vào chân, cô cứ thấy vô lý, điểm nào cũng vô lý.

*Thịnh Quân Hải mặc áo số 6 nên gọi là Lục*