Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 38: Chúa Quên Tặng Dũng Khí



Chỉ tiếc là dung mạo của anh quá bắt mắt, thế nên năm đó mới không dám làm phiền tới thời thanh xuân rực rỡ của em. Thịnh Quân Hải liếc mắt lên nhìn kính chiếu hậu, bị đoán trúng điểm yếu nằm sâu trong tim khiến anh không hề vui vẻ cho mấy. Giống hệt cảm giác cái hôm tên thủ thành mặc áo số một miệt thị anh vậy, nhưng anh không muốn giấu đi đoạn tình này thêm một giây phút nào nữa, thế là cứ như đang thú tội, phóng khoáng trả lời: "Ừ cô ấy chính là phép màu mà Chúa đã ban cho cuộc đời tôi, nhưng người lại quên tặng cho tôi một chút dũng khí, tới tận bây giờ tôi vẫn hèn nhát tới nỗi không thể nói thẳng với người ta, thật là mẹ nó phiền lòng!"

Mọi nỗ lực không phải để người khác thấy anh giỏi, mà để bản thân có đủ bản lĩnh đứng cạnh cô. Bác tài xế nghe lời anh nói mà cứ ồ ồ ạc ạc không hiểu gì, đảo mắt ông đoán chắc vị cầu thủ trẻ này, đang buồn về vấn đề tình cảm rồi. Im lặng cho tới khi đến nơi, xe vừa dừng lại ông nhận tiền rất mau lẹ, cúi đầu thành khẩn nhanh chóng mạnh dạn ngỏ lời xin chữ ký của Thịnh Quân Hải quạo quọ kia. Tất nhiên anh vẫn sẽ tặng cho bác ấy, nhưng gương mặt vẫn như cũ lạnh tanh không có một nét cười. Đôi mắt đan phượng vô thức khiến người nhìn nổi da gà thấu tận xương, cầm được thứ mình muốn trong tay bác tài nhanh nhẹn đạp ga mà phóng đi mất.

Thịnh Quân Hải bước ra khỏi thang máy, anh chần chừ đứng trước nhà cô lấy ra điếu thuốc ngậm trên miệng rất lâu, bất bình với quy tắc bản thân đặt ra, trầm ngâm mãi vẫn không hề hút anh thuận tay vò nát nó, cất bước về nhà mình. Vừa bước vào nhà, việc đầu tiên anh làm là bật đèn nhìn ngó xung quanh xem có gì khác biệt hay không? Cái cảm giác lâng lâng, biết rõ cô gái anh yêu từng đến nơi đây... Tuy anh không có cơ hội nhìn thấy, ấy vẫn là một khởi đầu rất tốt.

Cánh cửa ban công bị đóng chặt, thậm chí còn cẩn thận khóa trái lại. Thịnh Quân Hải không có thói quen này anh vẫn thích hít bầu không khí trong lành cơ, mỉm cười đứ bàn tay sờ vào cánh cửa lạnh lẽo cảm nhận nhiệt độ. Bấy giờ mới nhớ ra con trai mình, anh thử đi tìm A Quả xem nó đang nơi nào, yên lặng đến kỳ lạ, bất giác mở lời gọi: "Quả ơi bố mày về rồi đây, hôm nay tâm trạng bố không tốt ra cho bố sờ một chút nào!!"

Qua một lúc cẩn thận xem xét, trong phòng bếp không có, phòng ngủ cũng không, nhà vệ sinh lại càng không có. Thịnh Quân Hải đột nhiên chạy ra ban công anh sợ hãi mà nhìn xuống dưới, A Quả không thích chạy nhảy nên anh ỷ y không hề quan tâm tới vấn đề mèo hay ngồi mấy chỗ cao như này. Đột nhiên tìm mãi không thấy nó lòng anh bồn chồn không yên, nhớ tới Cố Vấn Như đang ở bên kia cách vách, vừa gạch bỏ suy nghĩ, cô ấy sẽ không dám để hai con mèo ở cạnh nhau đâu, vẫn lo trước lo sau sợ bọn nó đánh nhau bị thương.

Hết cách rồi, bí quá anh hóa liều, anh không nghĩ nhiều nữa chạy vội ra ngoài, xông thẳng qua nhà cô gõ cửa liên tục. Dạo này Cố Vấn Như tập ra thành quen cái tính thích nhìn mắt mèo, lúc trước vì nghĩ bản thân mình luôn trong trạng thái an toàn, ngoài trừ shipper ra sẽ không ai đến làm phiền. Ấy thế mà trải qua sinh tử gặp tận mắt biến thái một trận, thế là cô bắt đầu đề phòng tất cả thế giới luôn cho an toàn.

Hiện tại cô đang rất bận, cẩn thận nhìn ra cửa thì thấy là cái tên xấc xược nhà bên, cuối cùng cũng chịu trở về, lần trước cô đã dùng nước để thanh tẩy cậu ta vẫn chưa đã tay. Lần này cô tuyệt đối là muốn dùng muối trắng để đuổi tà luôn, nói là phải đi đôi với làm, vừa mở cửa Cố Vấn Như mạnh tay vung một nắm bột trắng tinh khiết vào người Thịnh Quân Hải, xong xuôi cô hả dạ mà ôm bụng cười: "Há Há cậu nhìn cậu xem, tà ma cũng bị đuổi rồi cậu còn mặt dày đứng đây làm gì, đi đi!!"

Thịnh Quân Hải cam lòng quan sát cô gái trước mặt cười tới trái đất đều trở thành màu hồng, đột nhiên anh lại thấy lòng an tâm đến kỳ lạ, miệng vừa khéo trả lời cô: "Tôi vừa về, đang tìm không thấy A Quả đâu!"

Cố Vấn Như thấy giọng anh hơi lạ, trầm ngâm ngó ánh mắt kia, cũng không còn mang tia giễu cợt bình thường. Cô gạt bỏ đi vẻ bỡn cợt nãy giờ, đánh giá anh từ trên xuống dưới, phần má có một vết bầm cố gắng lắm mới thấy được qua nước da ngâm ngâm. Thế là cô nhướn mày, tránh ra một bên như thể nhường lối: "Vào trong đi, cậu không nói tôi còn quên mất cậu là chủ của nó đó!"

Cuộc đời này là của mình, cứ vẽ sao miễn bản thân anh thấy đẹp. Khóe miệng Thịnh Quân Hải cong lên thành một ý cười khó phát giác, anh đợi cô đi trước rồi mình mới lẳng lặng ở phía sau. Không biết mái tóc hime của cô chỗ khô chỗ ướt  kia là cố ý hay là vô tình, còn cả cái bộ đồ hồng ngắn dạ quang cũng ướt mèm không kém, xem ra đang bận việc gì đó vẫn chạy ra mở cửa cho anh. Cẩn thận quan tâm, ngắm nhìn mấy chỗ xanh tím trên tay chân cô, trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều, may mắn vết thương trên người đã đóng vẩy khô lại hết. Anh đáp trả như một thói quen, không lựa lời vẫn như cũ mà đôi coi với cô: "Mấy thứ cậu làm khiến tôi đau lòng quá đi mất, tôi không phải chủ của nó thì là cậu à?"

Cố Vấn Như cảm thấy IQ của mình dạo này kém đi hẳn, chắc là do rảnh rỗi nói chuyện với cậu ta quá một trăm tám mươi phút, thế mà cô vẫn không vừa lòng đáp trả: "Câu nào câu nấy, cũng như mấy bà cô ngoài chợ. Cậu đúng chuẩn dạng, âm hiểm giả dối, miệng lưỡi con nhà buôn luôn!"

Thịnh Quân Hải cười ha hả, anh tự nhiên như ở nhà mà ngồi xuống ghế, vừa vào cửa anh đã nghe thấy tiếng mèo gào "Nghèo nghéo" vô cùng đau đầu. Đoán chừng A Quả thực sự đang ở đây, nhiều khi là Cố Vấn Như kiềm lòng không nổi mà bắt cóc con trai anh về nhà nuôi, đang nghĩ vu vơ, ấy thế mắt anh lại chạm phải cái gương mặt một con... Thịnh Quân Hải ngơ ngác không biết đây là giống loài gì, nó ướt nhẹp bộ lông ba cái màu tam thể lẫn lộn vào càng khó nhìn, nó đang đu trên cái lồng nhe nanh quơ chân trong không khí, trông rất chi là này nọ.

Thịnh Quân Hải nhướn ánh mắt tinh ranh, thích thú mà chọc quê chủ nhân của nó: "Ối cậu định đi triển lãm động vật mới lạ à? Nhìn nó sắp tiến hóa thành khủng long luôn rồi kìa!!"

Cố Vấn Như không vui khi mèo điên nhà mình bị nói tránh nói lẩn, chủ ý là chê xấu xí, đúng là nó có hơi buồn cười thật nhưng cũng chỉ có mình cô được chê thôi. Tặc lưỡi khó chịu nghe câu nào phát ra từ miệng tên này cũng toàn lời lẽ buồn bực, tức chết cô đi được: "Cậu nên kiềm hãm lại cái tính chống đối xã hội đi, vào đây mà xem A Quả này!"

Thịnh Quân Hải tường tận A Quả vẫn đang khỏe mạnh, không có như anh nghĩ mà bay xuống lan can ban công, là nhẹ lòng rồi. Nên anh là anh ung dung điềm nhiên, thư thả tiến tới chỗ bể cá vàng Cố Vấn Như đặt cạnh tivi. Có lẽ lần đó hai con mèo đã cho cô một bài học, mới rút kinh nghiệm mà để ở vị trí khác tầm với chúng nó. Anh nhìn thấy bịch thức ăn bên cạnh, thích thú tiện tay lấy lên đọc hướng dẫn sử dụng rồi thả vào nước vài hạt. Hai con cá này cũng rất dạng người, vừa thấy mồi ngon đã bơi lên đớp ngay, ngắm cá chán rồi anh mới vào hướng phát ra tiếng nước đang chảy.