Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 41: Món Quà Từ Anh



Bạn biết ý nghĩa của hoa hướng dương không? Tựa như tình yêu đơn phương, là bản thân luôn hướng về một ai đó không thuộc về mình. Anh tự hào vì mình đã vượt qua được nó, cao vút kiên nhẫn mà với tới mặt trời ở một nơi rất xa, dù thừa biết bản thân sẽ đau đớn hóa thành tro tàn vẫn hy vọng một lần được chạm đến. Trước cơn bão lớn luôn là những giờ phút trời quang mây tạnh, sáng sớm Thịnh Quân Hải như thường lệ thức dậy đi tập thể dục về nhà, vừa mới tắm xong ra mở pc lên thì nhận liên tục mười sáu hộp thư đến từ vị trí các đàn em, quan trọng hơn hết thảy đội trưởng Cao Thịnh Luân cũng góp mặt.

"Về ngay, cậu gây chuyện lớn dám bỏ trốn còn để camera quay lại hết là sao?"

Thịnh Quân Hải đọc tin nhắn bị làm cho hết hồn, từ khi về nhà tâm trạng anh hưng phấn tới nỗi quên luôn cái vấn đề quan trọng này. Thật ra việc chịu phạt và kỷ luật trong quá trình luyện tập ai mà chẳng trải qua, chỉ là hôm đó ở lại câu lạc bộ một mình còn nghe đám trợ lý huấn luyện viên. Bọn ăn ở không cứ thích luyên thuyên mãi nói ra những lời đồn thất thiệt về vấn đề tình cảm, mới khiến anh lần này tuột mất phong độ trên sân. Bình thường thì chả sao, cứ thua một trận là lại kiếm người đổ trách nhiệm, không phải đội trưởng Cao không nắm bắt được tình hình, thì cũng là tuyến giữa không phòng thủ tốt.

Kèm thêm bọn họ thấy mỗi anh bị phạt riêng, thế là quy trách nhiệm thành đây toàn bộ lỗi lầm đều xuất phát từ anh. Vò nát cái đầu cắt mohican, quyết định chính xác của hiện tại là trở về nhanh, trước khi mọi chuyện rồi sẽ tồi tệ hơn. Não anh liên tục nhảy số, chạy vào phòng vừa cởi đại quần áo vứt trên sopha. Căn hộ này vô cùng sạch sẽ được thế này, đều là nhờ vào một tay người chị gái nhị đẳng karate đã đến đây mỗi tuần dọn dẹp giúp. Thường lệ thì một người sẽ bày bừa ra, một người nhận tiền dọn dẹp, gia đình anh khá vui vẻ trong những chuyện này.

Mặc xong quần áo Thịnh Quân Hải chỉ kịp xịt tí nước hoa nam tính rồi ôm vội con A Quả đang ưỡn ẹo đi trên sopha. Con mèo bị hương của anh làm cho khó chịu, nó liên tục vùng vẫy muốn chạy thoát, đau đớn thay đã được anh ôm chặt thì nó có chạy bằng trời. Lúc đi ngang qua cái kệ giày trước cửa anh đột nhiên thấy một cái hộp đựng đồng hồ, lần trước nói sẽ đem quà về cho cô ấy anh làm sao dám quên. Điện thoại có thể cam lòng bị tịch thu, bản thân anh cũng có thể chịu khổ quét sàn dọn rác, riêng quà này anh đã lén lút giấu rất kỹ mới cầm được về đây.

Hôm ấy thời tiết buổi sáng rất đẹp, khi vừa xuống sân bay, tranh thủ chưa tới giờ nên anh đã rủ bọn trẻ của đội dự bị ghé trung tâm thương mại ngắm vài thứ. Thời gian vốn có hạn mà anh lại xem tới xem lui chẳng có cái nào vừa mắt cả, Thịnh Quân Hải có thể tùy ý chọn đại đồ dùng cho mình, nhưng khi là thứ đã hứa dành tặng riêng cho ngoại lệ, thì tất nhiên anh không dám khinh xuất. Đang đi tới đi lui ở khu vực cửa hàng giày, vắt óc nghĩ cô ấy mê nhất cũng chỉ có cái loại này, lia mắt qua hướng ngược lại anh vô tình nhìn thấy Tần Trì và Hứa Hàn Minh, đang tay khoác tay nhau, đứng song song nghe cô nhân viên giới thiệu đồng hồ.

Não Thịnh Quân Hải nhảy số ngay lập tức, anh nhớ tới có một lần Cố Vấn Như quay một vilog, nhưng cô rất não lòng không biết bây giờ là mấy giờ. Thật phiền phức lúc nào đi đâu cũng phải lấy điện thoại ra mà nhìn ngó, khóe miệng anh bất giác cong lên, trái tim trong lòng ngực không nói gì cũng thấy vững vàng. Thế là anh quay người 180 độ cũng bước vào cửa hàng ấy, và được một cô nhân viên nhiệt tình hướng dẫn mẫu mã nào mới nhất, đẹp nhất đang được trưng bày.

Nhìn hoài anh cũng chả thấy loại nào, hay thương hiệu nào hợp mắt cả. Cái đôi bạn trẻ bên kia cũng đã phát hiện ra Thịnh Quân Hải bên đây thế là hí hửng chạy đến hóng hớt.

Tần Trì thấy anh đang chăm chú nhìn vào khu vực đồ nữ nên hỏi: "Hải caca anh muốn mua để tặng cho ai sao?"

Hứa Hàn Minh, là một người khá khéo léo cậu nhìn thấu được nhiều việc từ lâu, dùng tay đánh vào đầu thằng nhãi bên cạnh một cái rõ to: "Chứ cậu nghĩ anh ấy rủ chúng ta đến đây là chơi thật à, mà cậu cũng dẹp đi cái suy nghĩ Lục ca ca thích nam đi nhé!!"

Thịnh Quân Hải không quan tâm hai đứa đàn em đứng sau lưng mình ồ ồ ạc ạc cái gì, mắt anh bận quan sát một chiếc đồng hồ nữ tính, hình dáng không quá to, giống như các vì sao trên đài cao vậy phát sáng trước mắt anh. Cô nhân viên tinh ý hiểu chuyện, mở tủ trưng bày lấy ra để trên mặt kính trước mặt, chuyên nghiệp mà giới thiệu.

"Dạ thưa anh đây là dòng Gianni Versace S.r.l (viết tắt là Versace) là thương hiệu thời trang cao cấp của Ý, được thành lập bởi Gianni Versace vào năm 1978. mang đậm chất phong cách Ý thơ mộng kết hợp với tiêu chuẩn Thụy Sĩ tạo nên những sản phẩm đồng hồ nghệ thuật khó có thể rời mắt được. Đồng hồ Versace sử dụng bộ máy mang tính chính xác và bền bỉ cao đến từ Thụy Sĩ."

Cô ấy cười rất tươi giải thích không một lời thừa nào, Thịnh Quân Hải nhìn ngắm rất lâu cuối cùng vẫn bảo cô ấy thanh toán, cẩn thận gói ghém vào hộp đựng quà tặng. Cô nhân viên này đúng là chuyên nghiệp, không quên bỏ thêm vào đó một tời giấy cảm ơn kèm thêm một lời chúc do nhà thiết kế đã chuẩn bị sẵn. Tối hôm qua anh đã mang nó về, nhưng lại quên mất thứ cô nhân viên kia cẩn thận chuẩn bị ở nơi nào đó rồi, cũng không quan trọng gì cho mấy.

Bảy giờ bốn mươi phút sáng Cố Vấn Như vẫn còn say giấc nòng như bao ngày, đột nhiên lại bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Cô bật dậy giữa mộng mị, chán nản nghĩ bằng cái đầu gối cũng biết kẻ đang đứng ngoài kia là ai, cô nhìn qua mắt mèo, mà máu toàn thân đã dồn hết lên não. Một tên cô hồn đang bế một em mèo xinh đẹp thật sự đang ở đó, còn phiền phức hơn cái mặt cậu ta cứ như chờ đợi đón cô đi xuống âm tào địa phủ vậy, vô cùng đáng sợ.

Cả người cô cứ như đã lập trình sẵn, dùng hết sức mở cửa mà hét vào mặt anh: "Cậu muốn ăn gì ngày mai đi chợ tôi mua về cúng cho, tôi buồn ngủ muốn chết làm ơn tha cho tôi đi!!"

Thịnh Quân Hải chớp đôi mắt đan phượng đăm chiêu nhìn cô như thể động vật mới lạ, anh cứ như thể chả nghe thấy cô nói gì thản nhiên trả lời: "Giúp tôi trông A Quả với, còn đây là quà tặng cậu thay lời cảm ơn!"

Cố Vấn Như thấy cái hộp có in nhãn hiệu trên tay anh có hơi cau mày, tuy cô không hiểu biết về đồng hồ, nhìn gói ghém đẹp đẽ như vậy chỉ có thể là hàng xịn thôi: "Ây da vị đại gia này cũng quá tự nhiên đi, chúng ta là bạn bè sao, cậu lại tặng tôi món quà thế này chắc không phải bây giờ đưa ra, buổi chiều lại báo mất đồ làm tôi vào tù xé lịch chứ?"

Thịnh Quân Hải nghe cô nói thì mỉm cười trào phúng đáp trả: "Aiz, tôi nói này, cậu như vậy rất không lịch sự, người khác có ý tốt tặng quà cho cậu, tốt xấu gì cậu cũng phải liếc mắt một cái chứ!"

Cố Vấn Như thẳng thừng gật đầu chắc nịch: "Cậu thì rộng lượng, chắc tôi chỉ là quỷ hẹp hòi thôi.."

Hướng nội nhưng mà nói rất nhiều, Thịnh Quân Hải mới nhớ mình đứng ở đây với cô gái này mất vài phút rồi. Phải đi nhanh kẻo không còn kịp, anh rất vội vàng không có tâm trạng nghe cô đôi co nữa, đưa con A Quả đang cực lực chống đối vào tay cô, không quên dúi luôn cái hộp vào chung. Anh tựa như vũ bão nhanh chóng chạy thật như bay đến ấn thang máy rồi rời đi mất, bỏ lại một Cố Vấn Như vẫn đang còn lơ ngác lời còn không kịp chửi cho hết, người đã mất lịch sự mà rời đi.