"Táo" bắt đầu bằng "T""Gà" bắt đầu bằng "G""Chuối" bắt đầu bằng "C"Nhưng hạnh phúc của anh lại bắt đầu bằng "Em"
Không thể nói thành lời, mà dù có nói ra chỉ sợ chẳng mấy ai có hiểu được. Tại đây ngay lúc này Thịnh Quân Hải thấy mình xong đời rồi tim anh đập tới nổi muốn rơi ra ngoài luôn, anh dặn lòng phải bình tĩnh không được để lộ ra sơ hở gì.
Anh trả lại quyển sổ ghi chép trước mặt quản lý Ninh rồi chỉ tay vào số phòng 509 kế bên mà nói: "Phòng này đi ạ, vị trí đắc địa tầm nhìn thoáng đãng hợp ý cháu."
Ninh Hòa hơi bối rối nhìn số tầng mà Thịnh Quân Hải đã chọn, thường mọi người sẽ quyết định sống ở nơi thấp để tiện cho việc di chuyển, và cảm thấy gần mặt đất sẽ an toàn hơn. Tầng bảy này tuy không phải là tầng cao nhất nhưng lại không có quá nhiều người thuê, tính đi tính lại ngoại trừ một cô gái thuê nhà theo năm và đã cọc sẵn một số tiền lớn, thì hầu như mọi người đều tránh né. Ông định nói gì đó khuyên nhủ nhưng rồi lại thôi, khách hàng vốn là thượng đế mình mà tọc mạch lại khiến người ta bất mãn thì toang.
Thế là ông gọi điện thoại cho một người nào đó chuẩn bị giấy tờ thủ tục, còn bản thân ông đích thân dẫn đường cho vị cao phú soái trẻ tuổi mà có bệnh này thăm quan. Trên đường đi Thịnh Quân Hải phấn khích như sắp phát điên vậy, anh cố ý đi chậm quan sát cái số phòng mà cô gái anh yêu sắp chuyển tới, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy căn hộ trông cũng có vẻ thuận tiện cho người lười giống hệt một con mèo như cô lắm.
Đang suy nghĩ miên man thì bị giọng nói trầm trầm của quản lý Ninh làm cho giật mình mà kéo hồn trở lại. Những căn hộ ở đây đều là dùng mật mã để mở cửa và phía trong còn có cả khóa chốt rất an toàn.
Bước vào trong nhà anh lúc này mới đánh giá phòng ốc nơi mình sẽ sống sau này. Có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một lối đi, trang hoàng cực kỳ đơn giản, gia cụ tất nhiên sẽ là tự mua sắm, thực sự là chỗ ở dành cho một người sống. Thịnh Quân Hải thấy nó có vẻ hơi chật chội nhưng không sao anh ưng rồi, nơi đây dù có là cái phòng mười mét vuông thì anh vẫn thấy nó hợp tình hợp lý. Vì yêu mà đâm đầu vì, vì yêu mà mù quáng hai câu này chắc viết ra dành riêng cho anh.
Thịnh Quân Hải đột nhiên nhớ tới thú cưng, thường thì những khu căn hộ như thế này sẽ không cho nuôi. Vừa định lên tiếng hỏi, lời cũng đã ra khỏi miệng, chợt nhớ tới cái cặp mắt dịu dàng ngọt ngào khi ấy cô dành cho A Quả ở nhà kia, thì miệng anh ngậm chặt không thèm hỏi nữa. Khẳng định tại đây luôn, nơi này cho nuôi thú cưng nên cô ấy mới chọn, còn cái căn to như cao ốc bên cạnh không cho nuôi nên mới bị cô loại trừ.
Xem xong phòng thì quản lý Ninh lại đưa anh trở về nơi quan sát, vốn định dẫn anh dạo một vòng luôn cơ. Nhưng già cả rồi sức lực có hạn nên ông đành lực bất tòng tâm. Hai người vừa trở lại, thì anh phát hiện có thêm một người con trai tầm hai mươi mốt đến hai mươi hai tuổi đã ngồi sẵn trên sopha ở đó, gương mặt tươi sáng nụ cười thì thuần túy. Thịnh Quân Hải cảm thấy cứ như cậu ta vừa trúng số độc đắc vậy.
Quản lý Ninh cầm lấy tập giấy từ trên tay cậu ta, rồi bản thân ông gật đầu gài lòng với tác phong làm việc nhanh nhẹn gọn lẹ này. Ninh Hòa sau đó nhanh chóng đi lấy bút ký vào bên A. Rồi ông mỉm cười cung cung kính kính đưa tập giấy bằng hai tay cho Thịnh Quân Hải. Anh xem sơ qua điều khoản bên A thì đúng là thấy có cho bên B nuôi thú cưng thật. Thế là liền ký ngay không một giây chần chừ nào. Xong hết thảy mọi việc hai người một già một trẻ kia định tiễn phật tiễn tới tây thiên, nhưng anh đã từ chối khéo rồi tự mình ung dung kiêu ngạo bước đến bên cái xe đậu tít bên ngoài, mà lái đi.
Cậu con có nụ cười như trúng số kia chính là con trai của quản lý Ninh, cậu ấy nói với bố: "Ôi người có tiền thở thôi cũng thấy đẹp trai nữa."
Vừa nói cậu vừa nhìn vào tập giấy vừa mới ký chuẩn bị đem công chứng, thì bị dọa cho hết cả hồn khi thấy cái tên Thịnh Quân Hải trên đấy, cùng với một cái chữ ký như rồng như phượng của anh ta. Bấy giờ cậu mới ngờ ngợ nhận ra người đối diện thân hình cao lớn, ánh mắt tạo cảm giác áp bách mười phần kia. Chính là siêu sao bóng đá đầy tài năng và triển vọng của nước nhà, người mà bất kỳ cô gái nào gặp mặt cũng phải gọi một chữ "Chồng."
Con trai nhà họ Ninh phấn khích nói với bố mình: "Trời ơi anh ta chính là cầu thủ chuyên nghiệp của Thân Hoa đó bố ơi, cái chữ ký này mà đem đi bán là có khối tiền luôn ấy chứ... Nhìn xem tuyệt vờiiiii."
Quản lý Ninh nãy giờ bị con trai hét vào cái tai già, ông cũng đoán ra vì sao khi đó lại thấy vừa lạ vừa quen lúc nhìn thấy Thịnh Quân Hải rồi. Nhưng hiện tại thứ làm ông sợ hơn là đứa con trai không có tiền đồ đang ủ mưu bán đi cái chữ ký trên tập giấy hợp đồng của ông.
-------
Thịnh Quân Hải bây giờ có hai vấn đề cần giải quyết nhanh trong ngày, anh dừng xe vào một cửa hàng tiện lợi mua vài cái bánh ngọt, thì một ý tưởng chạy ngang qua trong đầu. Thế là anh nhanh chóng ra ngoài mở điện thoại lên gọi cho người chị gái có đai đen nhị đẳng karate, nhưng lại rảnh rỗi tới mức nằm không ở nhà kia.
Thịnh Nhã Uy hiện tại đang chơi game thì bị tiếng điện thoại làm cho giật mình, cô đành không vui mà phải tạm dừng rồi ấn nghe máy: "Sao muốn gì? Đánh nhau không?"
Thịnh Quân Hải quen rồi, cái người chị này của anh rất yanglake luôn. Ai đụng là chị ấy liền chạm hồi còn bé anh toàn bị chị ấy đánh cho ra bã. Thậm chí đám bạn bè hồi sơ trung rủ rê anh làm người xấu khi ấy cũng bị đánh cho chuyển trường, nên có dại lắm mới đụng vào trình độ này của chị ta. Nên bây giờ anh mới dùng giọng điệu thánh thiện mà cầu xin: "Giúp em chuyển nhà, rồi mua luôn cả nội thất giúp em. Chị cứ ra con số đi em chuyển luôn cho nóng, không thì muốn xe hãng nào em đặt luôn cho kịp!!!"
Thịnh Nhã Uy bên này uể oải nói: "Gấp gấp thế à, chuyện hôm qua vừa nói mà hôm nay đã thành công rồi sao? Muốn chị giúp cũng được ngoài tiền công ra cậu còn phải chăm Hiểu Hiểu cho chị lúc chị cần, nếu Ok thì chúng ta chốt."
Đứa cháu tên Hiểu Hiểu của anh rất chi là khó hầu hạ, vừa cứng đầu lại nghịch ngợm. Bất trị tới mức chẳng sợ trời chẳng sợ đất mà từng đít đá đít Lão Đại một cái, nó còn đánh luôn cả A Quả dám đi ngang qua chỗ nó chơi kia kìa. Nhưng bây giờ anh đâu có lựa chọn nào khác, thế là đành cắn răng mà chấp nhận cái yêu cầu đáng sợ của chị gái mình. Còn về chuyện anh phân vân thứ hai thì chắc cũng sẽ làm trong hôm nay luôn thời gian thật sự quá gấp gáp mà.
Đến buổi chiều ở nhà họ Thịnh, mùi thức ăn do mẹ anh nấu rất thơm đang lan tỏa ra khắp căn nhà. Thịnh Quân Hải lúc này đang chống đẩy luyện cơ bụng cũng phải cảm thán một câu:" Sau này phải đưa cô ấy về ra mắt, dùng thức ăn mẹ mình nấu mà tán đổ cô ấy mới được."
Bên ngoài xe oto dừng trước hiên nhà, ắt hẳn là bố Thịnh đã về rồi, ông ấy đang dạy sơ trung nên chẳng cần dạy bù hay ở lại kiểm tra bài cũ. Vừa bước vào cửa hai bố con nhà họ Thịnh đã trừng mắt nhìn nhau, thật ra cả Thịnh Quân Hải và Thịnh Nhã Uy đều giống hệt tính cách bà Thịnh. Chỉ có cái chiều cao như siêu mẫu của hai người là thừa hưởng của ông bố thôi, nên ông Thịnh luôn nói với đồng nghiệp: "Về nhà liền thấy vợ tôi phân thân thành ba luôn, mắt ai mắt nấy điều như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, thật đáng sợ lắm các anh không hiểu được đâu!!!"
Bố Thịnh nhìn anh ở trần mà thấy chướng hết cả mắt,ông đẩy mạnh kêu anh tránh đường ra để bản thân mình vào bếp chào người vợ thân yêu. Gần sáu giờ kém cả nhà ba người cùng quây quần bên một bàn ăn thanh đạm như bình thường. Thịnh Quân Hải bấy giờ mới nói ra ý định của mình: "Con vừa mua một căn hộ, thật ra là có ý định chuyển ra riêng lâu rồi. Để lại không gian yên tĩnh cho hai người và cái đứa con ruột ngoài vườn kia."
Ông Bà Thịnh nghe mà xem như không nghe, vẫn điềm đạm gắp thức ăn cho nhau. Xem đứa con phía đối diện thành vô hình luôn, cứ như vậy kế hoạch ra riêng của Thịnh Quân Hải đã đạt tám mươi phần trăm thành công rực rỡ. Thực ra làm bố mẹ ai mà chẳng quan tâm tới con mình cơ chứ, nhưng suốt thời gian qua chưa từng thấy con trai mình dẫn bạn gái về nhà. À cả bạn trai cũng không có nốt, ông bà cũng gấp muốn chết rồi, họ nghĩ chắc do ở cạnh ông bà già này có cảm giác an tâm quá nên nó mới không có ý định thành gia lập thất. Biết đâu ra tự lập bên ngoài, sẽ thoải mái mà nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề kết hôn dù là con trai hay con gái ông bà đều sẽ vui vẻ mà đón nhận.