Quả Bưởi Ngọt Ngào

Chương 29: "Đó là do em may mắn."



Editor: Lemon

Rõ ràng là trời nắng, chỗ sâu trong hẻm nhỏ thành phố vẫn vô cùng ẩm ướt.

“Anh đừng tới đây.” Trên mặt cô gái mang nước mắt đã bị buộc tới góc tường.

Trên mặt tên tóc vàng mang theo nụ cười đáng khinh “Em gái đừng sợ, vừa rồi anh chỉ muốn làm bạn với em thôi.”

Nói rồi tay hắn ta đặt lên vai cô gái.

Cô gái trước mặt thét càng to hơn, trong lòng cô có một tia hy vọng, hy vọng có qua đường người có thể thấy việc nghĩa mà giúp đỡ.

Đến lúc trên vai truyền đến cảm giác dính nhớp, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

“Binh.”

“Ối……”

Hai cái tiếng vang cơ hồ đồng thời vang lên, đồng thời cảm giác dính nhớp trên vai cũng đã biến mất, trong không khí đầy mùi cá tanh.

Cô gái mở mắt ra, chỉ thấy một cô gái trạc tuổi mình đang đánh tên đàn ông đáng khinh kia, động tác cứng đờ, tay giống như cũng đang run.

Nhưng mà, cô ấy thật soái. Cố Nhã Lục nghĩ.

“Mẹ nó.” Tên đàn ông đáng khinh nóng nảy, quay đầu liền nhìn thấy người đánh hắn cũng là một cô gái nhỏ, hắn ta liền cười như nở hoa, đây không phải là mua một tặng một sao?

“Ồ, em gái còn rất dũng cảm đấy.” lúc tóc vàng nói chuyện phát ra mùi hôi, Hứa Dữu lui về phía sau một bước.

Cố Nhã Lục thấy thế lập tức nói với Hứa Dữu: “Chị gái, cảm ơn cô, cô chạy nhanh đi.”

Hứa Dữu nắm chặt lòng bàn tay, giọng nói lại bất giác có chút run rẩy.

“Tôi…tôi báo cảnh sát rồi.”

Hứa Dữu vừa dứt lời, tiếng còi liền hợp với tình hình vang lên.

Tóc vàng không màng vết thương trên người bị Hứa Dữu đánh xoay người liền chạy, chờ tóc vàng chạy khỏi tầm tắt Hứa Dữu, cô tựa như mất hết sức lực cứ như vậy ngồi liệt dưới đất.

-

“Chào ngài, chúng tôi này là đồn công an trên đường xx, xin hỏi ngài là người nhà của Hứa Dữu phải không?”

Trái tim Trình Uyên đột nhiên nhảy dựng.

“Đúng vậy, là tôi.” Trình Uyên nắm chặt di động trong tay, không biết vì sao liền nhớ tới Hứa Dữu cho tới bây giờ còn chưa trả lời tin nhắn của anh.

“Xin hỏi ngài có quan hệ gì với cô ấy?”

“Tôi là chồng cô ấy.” Trình Uyên nhíu mày, “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

Lúc Trình Uyên hỏi câu này, người đã ra khỏi phòng, đang đợi thang máy.

“Hứa Dữu …… Đánh người.”

-

Đợi Trình Uyên nhìn thấy Hứa Dữu đã là một tiếng sau, Hứa Dữu có hơi dại ra ngồi trên ghế trong cục cảnh sát.

“Đi thôi.” Anh nhẹ giọng nói.

“Trình Uyên.” Hứa Dữu kéo lấy góc tay áo anh không buông, “Chân tôi tê quá.”

Trình Uyên ngồi xổm xuống, “Có cần tôi ôm em không?”

Hứa Dữu lén nhìn thoáng qua xung quanh, rất nhiều người, hơn nữa cơ hồ tầm mắt họ đều tập trung trên người Trình Uyên.

“Không cần đâu.” Giọng nói mềm mại nhỏ xíu.

Trình Uyên không để ý cô từ chối, dùng kiểu ôm trẻ con ôm cô lên, Hứa Dữu tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặt cô đỏ rần, đặc biệt là cô gái vừa được cô giúp cũng đang đứng bên cạnh nhìn.

Miệng cô còn lẩm bẩm nói: “Mất mặt chết đi được.”

“Vậy sao lúc đánh người không thấy em nghĩ tới hậu quả.”

Hứa Dữu không ngừng giãy giụa, “Anh… anh thả tôi xuống đi.”

“Được.”

Cảnh sát đi tới còn trêu chọc nói: “Không ngờ nha, cô gái nhỏ nhìn yếu ớt mềm mại vậy mà còn rất dũng cảm đó.”

Trình Uyên biểu tình lạnh nhạt đáp một tiếng liền dẫn người rời khỏi.

“Không nghĩ tới em còn rất dũng cảm, nhưng mà xin em lần sau trước khi thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ thì phải nghĩ tới bản thân mình đã.”

Hứa Dữu cho dù trì độn tới mức nào đi nữa cũng nhận ra Trình Uyên đang tức giận. Chỉ là cô không hiểu, Trình Uyên giận gì chứ.

“Sao tôi không nghĩ tới bản thân chứ, tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi cũng tính toán thời gian cảnh sát đến rồi mới xông lên chứ bộ.”

“Em còn rất kiêu ngạo nhỉ?” Trình Uyên cắn răng, “Tuy rằng lần này may mắn, cảnh sát bắt được tên kia, lỡ như không bắt được thì sao? Sau đó tên đó muốn trả thù thì sao?”

Nghe Trình Uyên nói xong, Hứa Dữu cũng hơi sửng sốt.

“Cái đó…lỡ như thôi”

Trình Uyên không nói lời nào.

Hứa Dữu có lẽ là cảm giác bầu không khí quá mức xấu hổ, lại bổ sung nói: “Lúc tôi học cấp ba đã cứu một bạn nữ, căn bản không có ai tìm tôi trả thà, anh… anh xem không phải hiện tại tôi đang rất tốt sao?”

“À.”

Trình Uyên cười nhạt một tiếng, “Đó là do …em may mắn.”

Hứa Dữu: “?”

Sao cô cảm giác mình nghe không hiểu.

Trình Uyên không giải thích chỉ nói với cô: “Lên xe.”

Hứa Dữu lập tức lắc đầu, “Tôi không cần.”

Trình Uyên:?

“Tự tôi đi bộ về.” Hứa Dữu quật cường nói, “Dù sao chỗ này cũng cách nhà tôi không xa.”

Trình Uyên tức giận, Hứa Dữu biết chứ, trong lòng nhớ lại ngày bọn họ đi lãnh chứng Trình Uyên cũng tức giận y như vậy, sau đó cô bị anh nửa đường ném xuống xe.

“Tôi cũng biết chỗ này cách nhà em rất gần, nhưng vừa rồi xảy ra chuyện như vậy tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, nơi này ngư long hỗn tạp, bằng không em dọn sang chỗ tôi ở đi.”

Hứa Dữu lắc đầu, “Tôi cũng không bước ra khỏi cửa, không cần thiết.”

Trình Uyên lúc này là tức giận thật rồi, “Em không có khả năng lần nào cũng may mắn như vậy.”

“Ồ.” Hứa Dữu nói xong liền xoay người đi.

Trình Uyên đứng tại chỗ sửng sốt một phút mới đuổi theo, “Em muốn đi đâu?”

“Tôi muốn đi mua đồ ăn.” Hứa Dữu nói rồi duỗi tay đưa lên trước mũi ngửi ngửi, có chút ghét bỏ nhíu mày, thật tiếc con cá cô lựa lâu như vậy.

Trình Uyên: “Như vậy đi, bậy giờ tôi chỡ em qua bên kia, em muốn ăn cái gì cứ nói với tôi, tôi kêu dì giúp việc đưa tới, được không?”

Hứa Dữu nghĩ nghĩ lắc đầu, “Tôi không đi qua nhà anh.”

Trình Uyên cảm giác mình đã không còn kiên nhẫn nữa, “Được được được, em muốn sao thì vậy đi, lần đầu tiên tôi gặp được người bướng bỉnh như em đó, tùy em tùy em, đều tùy em.”

Hứa Dữu không nói lời nào chỉ nhìn anh.

Giọng Trình Uyên lạnh băng, giống như gió lạnh đến xương, “Ai về nhà nấy, cứ như vậy đi.”

“Chúng ta nếu không có chuyện gì cần thiết thì không cần thường xuyên gặp mặt, tôi nghĩ nếu có chuyện gì cần tôi phối hợp thì anh nói trước với tôi một tiếng, tôi sang chỗ anh là được.”

Trình Uyên: “?”

“Em… Có ý gì?”

Gió nhẹ thổi bay góc áo hai người, lại không ai để ý.

“Chính là… ý trên mặt chữ.”

Hứa Dữu chậm rãi thốt ra mấy chữ này, cô nghĩ nhất định là vừa rồi cô đánh người quá dùng sức, bằng không sao tới bây giờ tay vẫn không có sức lực chứ?

Trình Uyên đột nhiên liền cười, biểu tình trên mặt lạnh nhạt lại xa lạ, “Em nói đúng, chúng ta lúc trước kết hôn cũng chỉ là giao dịch, em đã giúp tôi ứng phó được người nhà, nhiệm vụ của em cũng đã hoàn thành, em đối với tôi mà nói cũng đã vô dụng rồi.”

Hứa Dữu không nói lời nào, vừa rồi chân cô tê rần, qua một lúc đã tốt hơn một chút rồi, hiện tại lại đứng như vậy cô cảm giác nó lại tái phát.

Trình Uyên một mình lên xe, giọng lãnh đạm, “Đúng rồi, mấy thứ tôi để ở nhà em đều vứt hết đi, những thứ rác rưởi đó tôi không cần.”

“Được.”

Trình Uyên đi rồi, Hứa Dữu lúc này mới xác định chân mình thật sự đã tê rần, cô nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai lúc này mới lén lút ngồi liệt dưới đất.

Cô rất muốn ăn cá, chờ lát nữa lại đi chợ bán thức ăn mua một con, nhưng mà ăn một mình cũng không cần chú ý nhiều như vậy, làm cá lại quá phiền phức, hơn nữa chỉ có một mình ăn cũng không hết.

Cô nghĩ.

Thôi, vẫn là tùy tiện ăn chút gì đó đi, dù sao cũng không có người quản cô.

-

Tống Khải Chi cùng Trình Uyên chạm cốc thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy Trình ca, sao hôm nay lại rảnh rỗi ra uống rượu với chúng tôi vậy? Giờ này không phải nên ở nhà với vợ sao?”

Trình Uyên không nói một lời, chỉ buồn đầu uống rượu.

“Cậu bớt lắm miệng đi, để cậu ta uống, trong lòng cậu ta hiểu rõ.” Lý Nghiên ở một bên lắc ly rượu nói.

Tống Khải Chi hòa thượng sờ không thấy tóc* “Các cậu cãi nhau…?”

* Hòa thượng sờ không thấy tóc: không hiểu được tình huống.

Tống Khải Chi vừa hỏi, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của Trình Uyên.

Tống Khải Chi: “……”

Cậu lại là làm sai chỗ nào, nhất định là hôm nay vào cửa bước chân trái vào trước.

“Tôi mời cậu một ly.” Lý Nghiên cầm lấy ly rượu cùng Trình Uyên chạm cốc, “Có chuyện gì từ từ nói chuyện với vị kia trong nhà.”

Trình Uyên tùy ý ừ một tiếng.

Chuyện của anh cùng Hứa Dữu không thể nói rõ, cái thứ tình cảm này chỉ có tự mình trải qua mới biết.

Anh nâng ly uống một hơi cạn sạch.

Rượu quá ba tuần, Tống Khải Chi cũng có chút say, cậu nhìn thoáng qua Trình Uyên bên cạnh, Trình ca uống đến còn nhiều hơn cậu, nhất định là say rồi.

Cậu đứng lên đi đến bên cạnh Trình Uyên hỏi, “Trình ca, anh… anh uống nhiều, đưa điện thoại cho em, em gọi điện thoại kêu chị dâu tới đón anh.”

Tống Khải Chi nói xong còn đắc chí nghĩ, cậu đúng là thiên tài, biết Trình ca cùng chị dâu cãi nhau, lập tức bày mưu tính kế, xúc tiến cuộc sống vợ chồng hài hòa của hai người.

“Không cần.” Trình Uyên lạnh lùng nói, “Cậu kêu người lái xe thuê giúp tôi là được.”

Tống Khải Chi: “Vâng.”

Trình Uyên đi ra vài bước lại quay đầu lại, “Sau này cậu đừng nhắc hai từ chị dâu trước mặt tôi nữa, tôi với cô ấy tan rồi.”

Tống Khải Chi sửng sốt, vấn đề còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cậu nữa.

“Vậy lỡ như……”

Trình Uyên nhìn chằm chằm Tống Khải Chi nhẹ nhàng nói: “Lỡ như hợp lại? Ha, không có khả năng, đời này cũng không có khả năng.”

Trình Uyên nói xong rất nhanh lại bổ sung một câu “Nếu cô ấy tới ôm ống quần tôi khóc lóc cầu xin hợp lại, tôi còn là có thể suy xét một chút.”

Tống Khải Chi: “???”

Tống Khải Chi không còn gì để nói, vừa rồi cậu rõ ràng muốn hỏi là: Vậy lỡ như cậu có chị dâu mới thì làm sao bây giờ?

Aizz, thôi đi, cậu không thèm so đo với tên đàn ông bị tình yêu tổn thương.

-

Thời gian từng ngày trôi qua.

Trình Uyên cảm giác một ngày quá lâu lại còn nhạt nhẽo.

Anh thường xuyên mở WeChat, nhìn xem Hứa Dữu có nhắn tin cho anh hay không.

Một lần hai lần, đều là không có.

Dần dần anh có cảm giác, thật ra không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, ít nhất cô an toàn không có xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà…… sao cô có thể nhịn được không tới tìm anh chứ, đều đã qua một tuần. Trình Uyên nắm lấy hoa hồng đặt trong phòng mình, hoa hồng tuy đã héo khô, nhưng gai nhọn thì vẫn còn đó, một khi không cẩn thận sẽ bị đâm vào tay.

Cảm giác đau nhói mới làm anh cảm giác được những chuyện xảy ra mấy ngày nay đều là thật.

Trình Uyên tìm kiếm trong danh bạ, suy nghĩ hồi lâu vẫn là gọi điện thoại qua.

“Tút tút tút.”

Đầu dây bên kia điện thoại vang lên ba tiếng cũng không có người bắt máy.

Trình Uyên nắm chặt tay, anh vốn định chờ Hứa Dữu nghe điện thoại anh sẽ lập tức nói mình gọi nhầm số, sau đó lập tức cúp máy.

Nhưng mà, cô không nhận.

“Tút tút tút.”

Điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.

Ngay lúc Trình Uyên sắp từ bỏ thì có người nghe máy.

“Em đang làm gì?”

Giọng Trình Uyên khô khốc.