Quả Đào Trong Tâm

Chương 37: 37




“Chúng ta đi vào thôi.” Tư Hành hướng ánh mặt xuống, ôn nhu mà nhìn Nhan An An một cái.
Hai người ở cửa gõ gõ vài cái, người bên trong lập tức dừng đề tài nói chuyện, Sầm Bội nhanh chóng lấy thêm hai cái ghế cho cô cùng Tư Hành ngồi xuống.
Nhan Tiềm nhìn hai người bọn họ tay trong tay, trong mắt sự áy náy đột nhiên biến mất không ít.
Đắc biết là khi ánh mắt Tư Hành nhìn An An, là một người đàn ông, ông cũng hiểu rõ ánh mắt kia là như nào.
“Ba, con có việc muốn cùng ba nói.” Nhan An An bình tĩnh nói.
Sầm bội vừa nghe, xấu hổ mà cười nói: “Các người cứ tự nhiên, tôi đi ra ngoài một lúc.”
Nhan An An vốn định nói không cần, nhưng là vẫn chậm vài giây, Sầm Bội đã đi ra ngoài hơn nữa cũng đóng cửa lại.
“An An, làm sao vậy?” Nhan Tiềm trong mắt hiện lên một chút kích động, An An đã thật lâu không có gọi ông như vậy.
“Con muốn đến công ty.”
Dứt lời, không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên đều an tĩnh hẳn.
Nhan Tiềm biểu tình ngưng đọng, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn con gái của chính mình, tựa hồ đang suy nghĩ xem rớt cuộc lời nói của cô là thật hay là giả.
Nhan Tiềm lúc trước vẫn luôn muốn cho An An đến công ty nhưng cô đều không chịu, một lòng muốn mở phòng vẽ tranh, ông cũng không ngăn cản, hiện tại đột nhiên nói ra những lời này, làm ông không khỏi có chút kinh hoàng.
Tư Hành đánh vỡ sự trầm mặc, anh bình tĩnh mà nói.

“Ba, An An biết bệnh tình của người.

Trước mắt tình huống của ba không tính là nghiêm trọng, kịp thời giải phẫu, cần thời gian để khôi phục.

Còn về chuyện công ty, An An có thể tạm thời nhận tiếp quản, chờ ba đã khỏe hẳn cô lại tiếp tục làm chuyện mà bản thân mình thích.”
Nhan Tiềm vẫn có chút nghi ngờ, “Chính là An An lúc trước đều chưa có tiếp xúc qua những chuyện như vậy.”
Tư Hành lại đem những tính toàn của bản thân về công ty cùng Nhan Tiềm nói một lúc lâu, Nhan Tiềm liền gật gù mà khen ngợi.
Thấy Nhan Tiềm vẫn còn một chút rối rắm, Nhan An An lãnh đạm hỏi.
“Ba lúc trước vì sự nghiệp mà xin lỗi mẹ con, hiện tại còn vì công ty, mà muốn xin lỗi một người phụ nữ nữa sao?”
Nhan Tiềm mặt lộ vẻ áy náy, muốn giải thích, lại phát hiện chính mình cái gì cũng không tìm thấy lý do.

Cuối cùng, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Ông nói: “An An, thực xin lỗi con.”
Trong lòng Nhan An An có chút bực bội, Tư Hành đột nhiên dùng sức gãi gãi tay cô, lại dùng ánh mắt trấn an cô thêm một lần nữa.
Tư Hàn ôn hòa đối với Nhan Tiềm nói: “An An là lo lắng cho ba, không có ý gì khác.

Nếu a cảm thấy có thể, con máu chóng giúp người sắp xếp một cuộc phẫu thuật.”
Nhan Tiềm còn có thể nói cái gì, cả đời này, ông có lỗi nhất chính là An An với mẹ con bé.
Nhan Tiềm cuối cùng gật gật đầu.
Thời điểm hai người từ phòng bệnh bước ra ngoài, Sầm Bội liền đang đứng ở bên ngoài hành lang, thân hình gầy ốm, thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, Sầm Bội cười nói: “Đi trên đường cẩn thận một chút.”
Nhan An An nhấp nhấp miệng, cũng là không có lên tiếng, vẫn là Tư Hành nói: “Cảm ơn, vất vả nhiều rồi dì Bội.”
Nhan An An thấy trên mặt Sầm Bội hiện lên một biểu cảm xúc động.

Từ khi đi vào cho đến khi ra ngoài, Tư Hành vẫn luôn gắt gao mà nắm tay cô, một giây cũng đều chưa có bỏ qua.
Tư Hành nghiêng đầu tới bên cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngậm một tia ôn nhu mà cười.

truyen bac chien
Anh nói: “Đừng sợ, anh vẫn luôn bồi ở bên cạnh em.”
Nhan An An chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, người đàn ông này, luôn có thể dễ dàng nhìn ra cô đang suy nghĩ điều gì, lại có thể đem những lời cô không thể nói thành lời mà nói ra bên ngoài.
Ngực Nhan An An bỗng chốc run lên, theo sau chính là cảm giác lại bị Tư Hành đùa giỡn nữa rồi.
Liền cuộn lấy bàn tay thành nắm đấm nhỏ chuẩn bị hướng đến ngực anh, bị Tư Hành dùng sức nắm lại, anh đè thấp âm thanh nói: “Tư phu nhân, nếu lại nháo, chờ ra khỏi bệnh viện, cũng đừng trách anh.”
Bị dọa như vậy, nháy mắt Nhan An An liền biến thành một con mèo ngoan ngoãn.
Hai người trên đường trở về, nhan An An mở miệng hỏi anh.
“Anh vì sao không hỏi em về chuyện của dì Bội?” Cô biết anh chắc chắn đã nhìn ra điểm khác thường của bản thân.
Tư Hành ngữ khí ôn hòa, “Không sao anh đời ngày em tự nguyên nói cho anh nghe, lỡ như anh hỏi lại đúng lúc em không muốn nói, chẳng phải sẽ chọc cho Tư phu nhân tức giận sao, anh không hy vọng khiến em không vui.”
Nhan An An cảm thấy “Tư phu nhân” ba chữ này hôm nay xuất hiện rất nhiều, Tư Hành giống như luôn tìm cơ hội mà nói ra.
Cô hơi dựa người vào ghế như muốn nằm nghỉ, thần sắc có vẻ nói có chút đạm bạc, môi mỏng khẽ mở, bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác.
“Dì Bội là thư ký của ba, bà ấy đã ở bên cạnh ông ấy đã rất nhiều năm, trước kia em còn thực thích bà ấy.


Trước kia mỗi lần em đến công ty tìm ba, đều là bà ấy chăm sóc em.”
Một người nói, một người nghe cứ an an tĩnh tĩnh như vậy, đôi lúc anh cũng sẽ xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.
“Em nghe ba nói, trước khi mẹ em qua, ông ấy cùng dì Bội vẫn luôn trong sạch không có mối quan hệ mờ ám nào.

Thẳng đến lúc mẹ em qua đời, ông ấy mới bắt đầu nhìn thẳng vào trong nội tâm của bản thân.

Hai người không bao lâu liền ở bên nhau, sau đó kết hôn, sinh Nhạc Nhạc, dì Bội liền không quá xen vào chuyện của công ty nữa.”
“Kỳ thật mẹ và ông ấy không mấy hòa thuận, mỗi lần ba trở về đều cùng bà ấy cãi nhau, bà ấy hận ông ấy không yêu bà, sau đó vấn đề càng thêm trầm trọng.

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà giống như trước nay đều không có sự yên lặng.

Thẳng đến khi bà ấy qua đời, cái nhà này liền giống như trở thành một ngôi nhà mới, nhưng đã không phải nhà của em.”.