Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 20: Là không dám hay không thể?



Duật Hạo lái xe lên cầu, khu vực đâm xe đã bị cảnh sát rào chắn lại, đội cứu thương đang tìm cách cứu người ra. Từ Viễn Hàn dùng thân phận người thân cùng với mối quan hệ của mình để vào được hiện trường, chiếc xe bị đè ép dưới thùng xe tải dường như đã không nhìn ra hình dạng.

Đội cứu hộ đang nâng thùng xe tải lên bằng tốc độ nhanh nhất. Sau khi thùng xe được nâng lên mới phát hiện ra cánh cửa xe ghế sau đã bị đè bẹp, không thể mở ra được.

Đội cứu hộ lo lắng bảo rằng: “Hiện tại không xác định được người bên trong nằm ở vị trí và hình dạng thế nào, không thể tuỳ tiện dùng cưa để mơ cửa xe. Nhưng nếu kéo dài, sợ rằng người bên trong không thể đợi lâu.”

Từ Viễn Hàn hỏi bọn họ còn cách nào không, đội cứu hộ nói rằng lúc này chỉ có thể cầu trời cửa trước còn mở được. Dưới xe có một khe hở nhỏ đủ để một người chui qua nên mong muốn một người chui qua đó nhìn thử vào bên trong xem người trong xe đang ở trạng thái nào.

Từ Viễn Hàn thuyết phục bọn họ, cuối cùng để cho Duật Hạo chui qua thử. Duật Hạo từng có một đoạn thời gian huấn luyện trong quân đội đặc chủng, những việc này anh ta làm tốt hơn người khác.

Sau khi xác định Dương Mộc An vẫn còn sống và trạng thái cơ thể, đội cứu hộ mới quyết định phải dùng cưa để mở cửa. Gần nửa tiếng sau Dương Mộc An mới được cứu ra khỏi xe, trên đầu bị va chạm, máu chảy ướt một bên, mảnh kính đâm vào vai trái hình như rất sâu. Sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, bởi vì mất máu quá nhiều mà cả người đều lạnh toát. Tài xế đã chết ngay tại chỗ, vụ đâm xe chỉ có một mình Dương Mộc An may mắn sống sót.

Đội cứu hộ lập tức đưa Dương Mộc An lên xe cấp cứu đến bệnh viện, Từ Viễn Hàn đi theo sau, cảm giác sợ hãi cứ vây lấy anh. Anh ngày hôm đó đột nhiên lại nhớ đến một ký ức đã lâu quên đi.

Ngày hôm sau, mẹ của anh cũng được đẩy vào phòng cấp cứu, kết quả được đẩy ra chỉ còn một thi thể lạnh ngắt. Lúc Từ Viễn Hàn nhìn Dương Mộc An được đẩy vào phòng cấp cứu, cái cảm giác ngày hôm đó lại xuất hiện.

Dương Mộc Nhiên nằm viện nhưng là nằm ở một toà nhà phụ sau bệnh viện, cảm giác cách biệt nên không giống với bệnh viện, vì thế mà Từ Viễn Hàn mới không có cảm giác bài xích. Nhiều năm như vậy, Từ Viễn Hàn lần đầu tiên bước đến trước phòng cấp cứu lần nữa, người bên trọng lại chính là vì Dương Mộc An.

“Duật Hạo, dốc hết nhân lực của chúng ta, phải điều tra cho ra thân phận của người lái xe và chủ xe tải.”

Cá nhân anh cảm giác được vụ tai nạn này chính là sắp đặt của Từ Chính. Người lái xe tải đó có khả năng là người được thuê, chỉ cần điều tra rõ danh tính thì sẽ có cơ hội để tìm ra người phía sau.

Duật Hạo gật đầu. Từ Viễn Hàn mân mê hai bàn tay dính đầy máu đã khô, anh trầm giọng: “Là cô ấy chịu tội thay tôi.”

Nếu hôm nay anh là người ngồi trên chiếc xe đó, anh mới là người nằm trong căn phòng kia. Nhưng mà bởi vì cô ngồi trên xe của anh, nên mới lâm vào tình cảnh này.

Duật Hạo ở bên cạnh nhìn anh, không nhịn được mà hỏi một câu: “Anh đối với phu nhân thật sự không có tình cảm sao?”

Từ Viễn Hàn ngồi trên băng ghế, tựa đầu vào tường, thở dài.

“Đã lúc nào rồi còn hỏi những câu vô nghĩa như vậy. Tôi và cô ấy sao có thể có tình cảm được?"

Duật Hạo ngước mắt nhìn lên dòng chữ “đang cấp cứu” trên cửa, lại nhìn qua Từ Viễn Hàn.

“Thứ cho tôi nói thẳng. Anh đặt tay lên trái tim mình, nói lại những lời đó một lần nữa. Anh có thể nói ra được không?”

Duật Hạo lại tiếp lời: “Nhiều năm như vậy, lần đầu anh lo lắng cho một người nhiều đến vậy, cũng là lần đầu phá bỏ rào cản tâm lý mà đứng ở chỗ này. Anh rốt cuộc đối với cô ấy thật sự là vô tình không?”

Câu hỏi hôm đó không hề có câu trả lời. Từ Viễn Hàn không trả lời được, cũng không thể trả lời.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Dương Mộc An được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Theo chẩn đoán, do mất máu quá nhiều và vết thương nặng nên sẽ phải dành nhiều thời gian để điều trị. Bác sĩ nói rằng do chấn động não nên không biết được khi nào cô sẽ tỉnh lại.

Từ Viễn Hàn ngồi bên cạnh giường Dương Mộc An, khoảng trống im lặng này đột nhiên khiến anh nhận ra rất nhiều điều. Vào những ngày mà Dương Mộc An nằm viện một mình, có phải cũng có cảm giác thế này hay không?

Từ Viễn Hàn lấy trong túi ra sợi dây chuyền có treo nhẫn của cô, là lúc đội cứu hộ cứu cô ra dây chuyền bị đứt rơi xuống, anh đã nhặt lại được.

Nhìn sợi dây chuyền trong tay, đột nhiên trầm mặc, sau một lúc, anh thở dài, siết chặt sợi dây chuyền trong tay. Hoàng hôn buông xuống sau núi, hôm nay là một ngày thật dài đối với Từ Viễn Hàn.