Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 99: 99




Edit: Bàn
Khúc Liệu Nguyên giả vờ ngủ một lúc thì ngủ thật.

Nhưng Tống Dã không gọi cậu! Đến khi cậu tự tỉnh lại thì nhìn đồng hồ một cái, sắp 12 giờ rồi!
Mặc dù Tống Dã liên tục giải thích với cậu là khách sạn sẽ không vì quá thời gian một lúc mà trừ tiền luôn, nhưng cậu vẫn rất lo lắng, mặc quần áo, rửa mặt thật nhanh như đánh trận, kéo Tống Dã vọt xuống quầy lễ tân dưới tầng để trả phòng...!Người trẻ tuổi ngủ đủ là tinh thần tốt ngay, thể lực cũng khôi phục.
Trả phòng thuận lợi xong, quá thời gian gần 10 phút cũng không bị trừ tiền, Khúc Liệu Nguyên mới an tâm, lấy một viên kẹo bạc hà trong khay tiếp đãi đặt trên quầy lễ tân, lại hỏi Tống Dã: "Cậu muốn không?"
"Không." Nhưng Tống Dã không vội đi, lại hỏi nhân viên quầy lễ tân, "Xin hỏi, vé tàu em đặt lấy ở đâu ạ?"
Nhân viên đó nói: "Vé hôm nay à? Mấy giờ?"
Tống Dã nói: "2 giờ 20 chiều hôm nay ạ."
Nhân viên nói: "Đối diện ga tàu có một đại lý của bọn chị, đến quầy lễ tân báo họ tên và số điện thoại là được, mỗi vé sẽ thu 5 tệ tiền phí thủ tục."
Vé tàu năm này chưa triển khai hệ thống dùng tên thật, cũng chưa có kênh đặt vé chính thức như website 12306.
"Vâng, em cảm ơn." Tống Dã rất ra dáng anh trai mà gọi Khúc Liệu Nguyên, "Em trai, đi nào, đi ăn cơm trước."
Khúc Liệu Nguyên vội đuổi theo hắn, hỏi một loạt: "Cậu đặt vé tàu rồi à? Đặt lúc nào? Bọn mình không đi xe bus hả? Tàu chậm hơn xe bus mà?"
"Sáng nay lúc cậu ngủ thì đặt, tàu không chậm lắm đâu, thoải mái hơn xe bus một chút," Tống Dã chủ trương đi tàu là vì sợ Khúc Liệu Nguyên ngồi kẹt trên xe bus 2 giờ sẽ khó chịu, cũng lo cậu sẽ tiêu chảy, nói, "Muốn đi nhà vệ sinh cũng tiện."
Cơm trưa xong thì tới ga tàu, thuận lợi lấy vé, đợi một lát ở sảnh chờ rồi lên đường về nhà.
Trên tàu, Khúc Liệu Nguyên cẩn thận lục lọi điện thoại Tống Dã, không tìm được cái gọi là "ghi âm" nào mới biết là lại mắc bẫy, nhưng để dự phòng tình huống không hay, cậu giao hẹn với Tống Dã: "Sau này không được ghi âm, không được chụp ảnh, càng không được quay phim."
Tống Dã đồng ý.
Hai người mua đồ uống và đồ ăn vặt trước khi lên tàu, đều ở trong ba lô của Tống Dã.

Lúc Khúc Liệu Nguyên mở ba lô ra lấy, thấy hai Chibi Maruko hôm qua gắp, lại hỏi Tống Dã: "Rốt cuộc là gắp lên kiểu gì? Đừng nói là may, tớ không tin."
Tống Dã liền nói phương pháp tổng kết được sau khi quan sát cho cậu: "Đầu tiên là đừng cố đi gắp những con búp bê không có cổ.

Ví dụ như SpongeBob SquarePants và Patrick Star cậu muốn gắp, cả hai chúng nó đều không có cổ, móng vuốt của máy gắp thú chắc chắn là đã chỉnh lỏng ra, độ chặt đó không gắp được kiểu thân kia, Maruko dễ gắp hơn nhiều.


Với cả đừng gắp búp bê quá xa cửa ra, cho dù gắp lên được, chưa đến cửa ra có khi đã rơi rồi.

Máy gắp thú càng đầy càng dễ gắp, búp bê lót ở dưới sẽ độn cao búp bê ở mặt trên, khoảng cách móng vuốt hạ xuống càng ngắn thì càng dễ gắp...!Em trai, mời em dùng kiến thức cơ học để giải thích, đây là vì sao?"
"..." Khúc Liệu Nguyên nói với hành khách bên cạnh, "Cháu không quen người này, hắn giả mạo anh cháu."
Hành khách kia đã nghe hai người họ nói chuyện cả buổi cách gắp búp bê thế nào từ lâu, biết là hai anh em, cười lên ha ha.
Trong lần "hẹn hò" thư gian cuối cùng trước khi lên lớp 12 này, Khúc Liệu Nguyên đã nói kiểu câu "tớ không bao giờ muốn..." hai lần liên tiếp, một lần là nói vào rạp chiếu phim xem phim, một lần là nói thuê phòng với Tống Dã.
Sau này, cả hai câu, cậu đều nói không giữ lời.
Giữa tháng 7, dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè nóng bức, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên về trường học thêm, khi viết tên lên sách bài tập và vở, đã biến thành "Lớp 12-1," chính thức mở ra hành trình lớp tốt nghiệp.
Lớp thực nghiệm 1 của hai người bọn họ, và lớp thực nghiệm 2 ở cách vách, cả lớp thực nghiệm xã hội 9 và 10 đều học ở toà nhà thực nghiệm của trường.
Toà nhà dạy học của Nhất Trung xây từ mấy năm trước.

Học sinh hai khoá gần đây đều tăng, dẫn đến không đủ phòng học.

Toà nhà dạy học mới đang được xây dựng, nhưng học sinh khoá này chắc chắn là không kịp dùng.

Vì thế hai lớp thực nghiệm tự nhiên và hai lớp thực nghiệm xã hội lớp 12 đều không thể không chuyển tới toà nhà thực nghiệm, trường đặc biệt dọn ra 4 căn phòng thí nghiệm này để học sinh 4 lớp này dùng làm phòng học.
Đây cũng là biện pháp tạm thời, chủ yếu vẫn là học sinh lớp thực nghiệm ít.

Diện tích phòng thí nghiệm nhỏ, nếu đổi sang lớp thường thì học sinh đều không ngồi được.
Cảm giác căng thẳng của học sinh lớp thường vẫn chưa quá rõ ràng, bọn họ từ giờ mới bắt đầu học sách giáo khoa lớp 12 mới.

Còn lớp thực nghiệm đã học xong toàn bộ chương trình học cấp 3 từ lâu, ngay tiết học bù đầu tiên đã không hề trì hoãn, nhanh chóng tiến vào giai đoạn ôn tập hệ thống, rung đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi đại học.

Khang Minh vẫn chưa thoát khỏi không khí ngày lễ vui vẻ, ngay giờ nghỉ giải lao tiết tự học tối hôm trở lại trường báo danh liền hào hứng chạy tới toà nhà thực nghiệm tìm bạn tốt Khúc Liệu Nguyên chơi.

Vừa bước vào đã bị bầu không khí ôn tập im lặng "kinh khủng" của học sinh các lớp làm cho sợ hãi không dám thở mạnh, đến cửa lớp 1, nói khẽ thở nhẹ với bạn học hàng đầu tiên: "Gọi Khúc Liệu Nguyên."
Toà nhà thực nghiệm khác toà nhà dạy học, là hành lang khép kín.

Hành lang trong giờ nghỉ giải lao cũng không có ai, nói chuyện trước cửa phòng học cũng có tiếng vọng.
Khúc Liệu Nguyên đã nửa tháng không gặp cậu ta, vui vẻ nói: "Tiểu Minh! Ngày nghỉ ông làm gì thế? Phơi nắng đen vậy, đen hơn cả tôi."
"Ông nói nhỏ thôi, toà nhà này của bọn ông...!Đến thăm ông như đi thăm tù." Khang Minh tự hạ giọng xuống, nói, "Tôi đăng ký thi đấu bóng rổ 3 đấu 3 của KFC, chơi được mấy trận."
Khúc Liệu Nguyên ngạc nhiên nói: "Thật à?! Vào vòng trong không?"
Khang Minh nói: "Không, tôi không biết chơi 3 đấu 3 lắm, bị loại rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Nhưng mà, được tặng một đống phiếu giảm giá!" Khang Minh hớn hở móc ra một quyển giấy tráng phủ đủ mọi màu sắc từ trong túi ra, nói, "Tôi còn mấy chục phiếu, 10 phiếu này cho ông, chờ ngày nghỉ đi ăn cùng anh ông, phần được giảm thì coi như là tôi mời bọn ông rồi."
Khúc Liệu Nguyên nhận lấy, nói: "Nhưng mà thế này cũng nhiều quá, với cả có hạn sử dụng, hai bọn tôi chắc chắn không dùng hết được...!Tôi đưa cho người khác được không?"
Khang Minh nói: "Được, dù sao nếu không dùng cũng sẽ lãng phí."
Khúc Liệu Nguyên nhìn danh mục trên phiếu giảm giá, nói: "Hay quá, có cà phê kem [1], anh tôi thích uống cái này."
[1]: Là món này này các bác.
Hai người trò chuyện đôi câu về chuyện của mình trong kỳ nghỉ hè.

Sắp vào tiết, Khang Minh phải đi, trước khi đi thì chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Liệu Nguyên, ông còn liên lạc với Diêu Vọng không? Nghe nói nó chuyển trường rồi à?"
Khúc Liệu Nguyên bật cười nói: "Vớ vẩn cái gì thế? Nó đi Bắc Kinh xem thế vận hội Olympic rồi."
"Thế vận hội Olympic tháng sau mới bắt đầu mà? Nó đi sớm thế làm gì?" Khang Minh nói.
"Tháng sau, người và xe cộ từ tỉnh khác vào Bắc Kinh đều phải kiểm tra chặt, đi vào rất khó, nó nói thế với tôi." Khúc Liệu Nguyên nói, "Có phải lại đồn lung tung ở đâu ra không? Nó không hoà đồng lắm, nên người khác toàn bịa ra chuyện vớ vẩn sau lưng nó."

Khang Minh nghi ngờ nói: "Thế thì tôi cũng không biết, tôi nghe người lớp 7 của nó nói, nói Diêu Vọng hộ khẩu Bắc Kinh, vừa lên lớp 11 là đã chuyển sổ học sinh đi rồi, bây giờ đến Bắc Kinh học lớp 12, cũng thi đại học ở Bắc Kinh.

Nó chỉ nói với ông là đi xem Olympic à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đúng, chỉ nói là đi xem Olympic thôi."
"Cũng có thể chuyện dự thính này không hợp quy định lắm, sợ ảnh hưởng không tốt, không muốn bị người khác biết." Khang Minh suy đoán, rồi nói, "Ôi không ổn, sắp vào tiết rồi, tôi đi đây, rảnh rỗi tôi lại...!Rảnh rỗi ông tìm tôi chơi, tôi không đến nữa, toà nhà này của bọn ông ghê quá."
Khúc Liệu Nguyên nghe thấy "lời đồn" này có căn cứ hẳn hoi, cũng bị ngơ người.

Lúc về chỗ ngồi, cậu vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Trước kỳ nghỉ một ngày, Diêu Vọng đưa cậu về nhà.

Lúc cậu và Diêu Vọng chào tạm biệt, Diêu Vọng hình như có chuyện muốn nói với cậu, chẳng lẽ là chuyện chuyển trường sao? Diêu Vọng đến Bắc Kinh học lớp 12, thi đại học thật à? Nhưng nhà Diêu Vọng còn ở đây, cho dù là xem Olympic hay là đi học thì vẫn sẽ quay về, chờ gặp lại là biết tình hình thế nào.
"Nghĩ gì thế?" Tống Dã nhắc nhở cậu, "Hai quyển sách tiếng Anh lớp 10, vẫn chưa tìm thấy à?"
Cậu vội tìm sách trong ngăn bàn.
Đã qua giờ học vài phút, giáo viên tiếng Anh vẫn chưa tới, lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên gọi đại diện tiếng Anh: "Hách Diễm, bà đến văn phòng tìm giáo viên thử xem."
Hách Diễm đến văn phòng.

Trong phòng học bắt đầu xì xào bàn tán, dù sao cũng vừa khai giảng, bạn cùng bàn đã lâu không gặp đều có chuyện vui muốn chia sẻ.

Khúc Liệu Nguyên không cản lại.
Cậu cũng nhỏ giọng nói với Tống Dã chuyện "Diêu Vọng chuyển trường đến Bắc Kinh," nói: "Không biết là thật hay giả."
"Có khi là thật." Tống Dã đánh giá, "Nhà nó chắc chắn vẫn rất quan tâm chuyện học của nó, có lẽ đã mời bao nhiêu giáo viên đặc biệt về gia sư cho nó rồi, làm cái hộ khẩu Bắc Kinh cho nó cũng không lạ, mấy năm trước ba tớ còn từng nghĩ đến việc kiếm cho tớ một cái."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Tớ còn lâu mới cần đi cái đường tắt đấy."
"Cậu thì không cần..." Nhưng sự chú ý của Khúc Liệu Nguyên không đặt vào hộ khẩu Bắc Kinh, lòng cậu tràn đầy sự nghi ngờ bản thân, nghi ngờ mình đã nói mớ hoặc lỡ miệng thế nào đó, nói, "Tớ chưa từng nói với cậu chuyện Diêu Vọng học gia sư tại nhà đúng không? Hay là cậu tự đoán mò ra được?"
"Đoán mò cái gì? Anh trai em rất có đầu óc suy luận đấy nhé?" Tống Dã nói, Thì cái bộ dạng kia của nó, đi học ngủ, tự học trốn, thế mà vẫn thi được vào Nhất Trung, nói nhà nó không mời gia sư, nó thi cấp 3 phát huy vượt xa ngày thường? Ai tin được?"
Đúng là không ai tin Diêu Vọng là thi cấp 3 phát huy vượt xa ngày thường.


Lúc vừa vào lớp 10, mấy người Giang Ba còn từng lén nói mấy lời kiểu "Diêu Vọng thi cấp 3 chắc chắn là gian lận," Khúc Liệu Nguyên vẫn nhớ rõ.

Quan điểm của Tống Dã về mọi việc vẫn khác những học sinh cấp 3 khác.
Tống Dã bỗng khó chịu nói: "À, cậu còn giữ bí mật giúp nó? Sao cái gì nó cũng nói cho cậu? Quan hệ hai người rất tốt à?"
"Lại nữa rồi lại nữa rồi," Khúc Liệu Nguyên vươn tay, dùng hai ngón tay đặt lên bàn, bắt chước hai chân của một người mini, "đi" về phía Tống Dã mấy bước, sau đó cong đốt ngón tay, giống như người mini đang "quỳ" với Tống Dã, trong miệng lồ ng tiếng cho người mini nói, "Anh Tiểu Dã, em biết lỗi rồi, anh xem, em cũng quỳ xuống cho anh rồi này."
Tống Dã: "..."
Hách Diễm trở về, đứng trên bục giảng, nói: "Mọi người lấy mấy tờ báo làm trong ngày nghỉ ra, bọn mình so đáp án."
Bạn học hàng đầu tiên hỏi: "Giáo viên tiếng Anh không đến à?"
"Tiết này cô không tới." Hách Diễm vẻ mặt vừa nhịn cười vừa thông cảm nói, "Mấy hôm trước cô ra biển chơi, mặt bị cháy nắng rồi.

Ngày mai đi học chắc chắn cô sẽ tới, sẽ không làm chậm trễ tiến độ ôn tập của chúng ta.

Đến lúc đó mong mọi người đừng trêu cô, cũng đừng chê cười cô, cảm ơn các bạn." Nhỏ còn làm động tác chắp tay nhờ cậy với các học sinh, mọi người đều cười lên.
Tiết tiếng Anh ngày hôm sau, giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi luôn thật xinh đẹp của bọn họ đeo khẩu trang và kính râm vào dạy.
Tối hôm qua Khúc Liệu Nguyên đã nghe Hách Diễm nói, thực ra là trên gò má bị cháy nắng đỏ hai mảng, hơi tróc da thôi.

Nhìn bộ dáng này của cô đúng là trông nghiêm trọng như bị hỏng mặt vậy.
Giáo viên tiếng Anh sợ khẩu trang sẽ ảnh hưởng đến âm lượng khiến học sinh hàng sau không nghe rõ, cổ còn dùng loa phóng thanh.

Thời tiết tháng 7 rất nóng, điều hoà ở toà nhà thực nghiệm sau khi lắp đặt rất ít khi được sử dụng, làm lạnh hơi có vấn đề.

Phần loa của loa phóng thanh được buộc lên eo bằng thắt lưng bản rộng, giáo viên tiếng Anh mặc bộ váy liền màu vàng, vải xung quanh thắt lưng ướt đẫm mồ hôi, khẩu trang và kính râm không thể che được mồ hôi đầy mặt đầy cổ.
Nữ giáo viên trẻ quá thích chưng diện...
Tống Dã nghĩ cô vừa khoa trương vừa buồn cười.

Còn Khúc Liệu Nguyên nghe giảng cực kỳ chăm chú, vì cảm động trước tinh thần chuyên nghiệp của giáo viên tiếng Anh nên quyết định dùng thái độ chăm chỉ hơn nữa để báo đáp cô giáo..