Quả Nhân Có Bệnh

Chương 24: Thôi đáo



Mấy ngày gần đây, người khắp đế đô đều tung tin đồn nhảm về quả nhân, quả nhân nghe xong, không biết nên mừng hay lo, nhưng tên đương sự kia nghe lại thấy say sưa, hứng thú.

Bùi Tranh còn chưa vào cửa đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện nhà của quả nhân, trước kia là nắm toàn quyền nội chính, ngoại giao, quân sự chính trị, bây giờ là quét sạch hậu cung, bài trừ kẻ đối lập, ngăn ngừa đấu đá trong hậu cung. Kỳ thật hậu cung của quả nhân cũng chả có ai có thể đấu với hắn, bên người không phải là nữ nhân thì chính là kẻ bất nữ bất nam, thị vệ canh cửa thì đúng là nam nhân, nhưng đến bây giờ quả nhân cũng không thể nhớ nổi hình dạng bọn họ.

Ba ngày sau vụ hỏa hoạn, Dị Đạo Lâm đã điều tra ra chân tướng.

Tên tiểu tốt bị chết trong vụ cháy là người của Hồng Lư tự, theo lời những người ở Hồng Lư tự, tên này tay chân không sạch sẽ, bởi vậy ngọc bội của Tô Quân không rõ là tự mình đánh mất hay bị trộm cũng chưa biết chừng. Bên ngoài nơi chứa pháo hoa cấm lửa tuyệt đối, noãn ngọc là thủ phạm dẫn lửa có khả năng nhất. Nhìn qua, đây chẳng qua chỉ là một vụ ngoài ý muốn vớ vẩn, nhưng Dị Đạo Lâm là người cẩn thận chặt chẽ, điều tra ra không chỉ như vậy.

“Tất cả pháo hoa sử dụng trong hôn lễ lần này là do Hồng Lư tự khanh chỉ định chọn mua, nhưng vi thần phát hiện, một lượng đáng kể pháo hoa có hình thức và chất lượng không phù hợp với tiêu chuẩn trong cung đặt ra, rất dễ bắt lửa, gây cháy nổ. Vi thần ngầm điều tra nơi sản xuất pháo kia, phát hiện ra chủ nơi đó là bạn cũ của Hồng Lư tự khanh, hai người giao tình thâm hậu, hôn lễ lần này sử dụng pháo hoa với số lượng lớn vốn là nên lấy từ ba tiêu cục sản xuất pháo lớn nhất đế đô, nhưng Hồng Lư tự khanh dựa quyền mà mưu tư lợi, để cho bạn cũ đảm nhận tất cả lượng pháo, mới dẫn đến việc làm ra hàng thứ phẩm, gây nên thảm kịch mấy ngày trước.” Dị Đạo Lâm vừa nói, vừa mang hết tội chứng trình lên trước mặt ta.

Sổ sách, pháo hoa chất lượng thấp, thậm chí nhân chứng, đều đầy đủ ....

Ta lật lật sổ sách, lòng hơi chùng xuống. Hồng Lư tự khanh, coi như là người bên phía Tô Quân. Không lâu trước đây, Bùi Tranh mới vì A Tự mà giáo huấn nghiêm khắc mấy tên khốn kiếp của Hồng Lư tự (mình nhớ lúc đầu là Quang Lộc tự chứ nhỉ :-?) Chuyện này đến đây cũng coi như tra ra manh mối, cuối cùng vẫn là người Tô đảng phạm lỗi, nhưng chung quy cũng không liên quan đến Tô Quân, ta thở phào nhẹ nhõm.

“Dị khanh gia, đi cùng quả nhân một chút.” Ta đẩy vật chứng ra, chắp tay đi ra ngoài.

Trời cũng đã vào hè, trên cây đã có ve kêu râm ran.

Ve sầu không biết xuân thu, mấy loài sinh vật vòng đời ngắn ngủi (triêu sinh mộ tử) này, có thể có loại phiền não này như quả nhân không?

“Tô Quân đề cử khanh nhậm chức Đại Lý tự khanh, khanh làm như vậy, không sợ bị người ta nói lấy oán trả ơn sao?” Ta nhìn liễu cạnh hồ, nhẹ giọng hỏi.

“Ơn đề cử của Tô ngự sử, vi thần mang cảm kích trong long, nhưng vi thần chỉ trung với bệ hạ, trung với xã tắc, chân tướng như thế nào, là như thế đó.” Dị Đạo Lâm chém đinh chặt sắt nói.

Ta cười cười, quay đầu nhìn hắn. Người này mũi thẳng, ánh mắt kiên nghị, so với thiếu niên ngây ngô 5 năm trước, thêm ba phần phong sương, nhưng rõ ràng là kiên quyết, mạnh mẽ hơn nhiều.

“Khanh làm tốt lắm.” Ta gật đầu tán thưởng, “Người của Đại Lý tự có làm khó dễ khanh không?”

“Chưa từng.” Dị Đạo Lâm trả lời.

Lời này của hắn cũng không biết có nên coi là khi quân không, Tiểu Lộ Tử hồi báo là, đám người Đại Lý tự kia cả ngày lười nhác, cố ý chây lười, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng đến Dị Đạo Lâm, hắn tự mình làm, có việc cần thì sai người đi làm, nếu làm không được trực tiếp xử lý theo quân pháp. Lần đầu, còn có người đến tố cáo với quả nhân và Bùi Tranh; lúc đó quả nhân đang bị Bùi Tranh đặt trước gương trang điểm, hắn cầm lược ngà giúp ta chải tóc, bên kia bình phong, mấy tên lão thần của Đại Lý tự nước mắt tung tóe, buộc tội Dị Đạo Lâm làm nhục bọn họ.

Đầu ngón tay Bùi Tranh như có như không chạm tới vành tai ta, lược nhẹ nhàng lướt qua da đầu, khiến ta tê dại từng đợt.

“Bệ hạ, bọn họ còn đang chờ người trả lời…” Bùi Tranh cúi người đến bên tai ta nhắc nhở một câu, ta rụt cổ xuống, run run nói: “Tuy, tuy là nói có sai phải chịu phạt, nhưng Dị Đạo Lâm làm như vậy cũng thật không đúng!”

“Bệ hạ anh minh a ....” Bên kia bình phong, mấy vị lão thần hô to 3 lần vạn tuế.

Ta ho nhẹ hai tiếng, đẩy mặt Bùi Tranh ra, trấn định tâm thần nói: “Qủa nhân sẽ giáng chức quở trách Dị Đạo Lâm, lần sau kẻ nào còn phạm sai nữa, không thể dùng quân pháp mà đánh, trực tiếp cho hắn về nhà trồng khoai lang đi!”

Bên ngoài nhất thời một mảnh tĩnh mịch.

Bị đánh, hay là về nhà, tự mình lựa chọn đi.

Kết quả đám người kia hô thiên thương địa địa xong, xám xịt đi luôn, vốn trông cậy vào Bùi Tranh có thể nói giúp bọn chúng vài câu, kết quả Bùi Tranh từ đầu tới cuối chỉ nói giúp mỗi một câu: “Mấy vị đồng nghiệp quỳ mệt rồi, hay là ngồi xuống nghỉ ngơi một chút uống chén trà?”

Thời gian còn lại, hắn tập trung vào làm rối tóc ta. Bùi Tranh nói tóc của ta quá mức mềm mượt, tay sờ thì dễ chịu, chứ búi tóc thì không dễ. Ta sờ sờ tóc hắn, đối lập một chút, quả nhiên hắn vẫn là đầu quạ đen bóng loáng.

Lúc ở trên giường, Bùi Tranh mang đống tóc dài của ta và hắn cùng dây dưa kết lại, cười nói đây là có ý “kết tóc làm phu thê”, ta ngửa đầu nhìn ý cười trong vắt trong mắt hắn, nhất thời không nói lên lời.

Lúc ta còn nhỏ hay quấn người, hơn nữa thích quấn quýt lấy Tam cha, Tứ cha chơi với ta. Mẫu thân nói, Tam cha giống ta tính trẻ con, thích chơi với ta, Tứ cha kiên nhẫn lại nhân ái, thích bị ta trêu, chỉ có mình bà là vô lương tâm, chỉ thích trêu chọc ta, mặc dù có chút vô sỉ, nhưng cũng coi là thẳng thắn….

Lớn lên một chút, ta bắt đầu ngủ một mình, tẩm cung lớn như vậy, giường lớn như vậy, chỉ có mình ta, lăn như thế nào cũng không tới cạnh giường, nhưng lại thường xuyên mơ thấy mình ngã từ trên giường xuống, tim khẽ rung lên, chân run lên một chút, bừng tỉnh từ trong mộng. Từ từ cũng quen ngủ một mình, về sau cả đế đô chỉ còn lại mình ta, đôi khi nửa đêm bừng tỉnh giấc, liền ngồi xếp bằng dậy, túm chăn bọc chặt lấy người, nhìn vầng trăng sáng treo cao bên ngoài Sùng Đức cung.

Dường như mất bao nhiêu năm mới quen việc ngủ một mình, nhưng nay không quá hai ba ngày, lại thành quen ngủ nhiều hơn một người, để hắn vào phòng, để hắn ôm ta hôn ta ….

Ngay từ đầu chỉ là muốn để hắn ở càng xa càng tốt, kết quả hắn vào tẩm cung của ta; muốn để hắn nằm đất, kết quả hắn chiếm giường của ta; muốn để hắn nằm một bên, kết quả hắn nghiêng người ôm chặt ta; ôm thì ôm đi, hắn còn vỗ về lưng ta – hắn chẳng lẽ không biết ta thích nhất người khác vỗ lưng dỗ ta ngủ sao! (cái này bé mình cũng thích này :”>)

Người thật không thể có ngưỡng giới hạn, nếu không sẽ bị kẻ khác lập cho ngươi một ngưỡng mới.

Aizz, Bùi Tranh a .... Qủa nhân nên làm gì bây giờ ….

“Bệ hạ, có tâm sự.” Giọng Dị Đạo Lâm khiến ta bừng tỉnh, miễn cưỡng nhếch khóe môi, cười nói: “Khanh đã nhìn ra rồi”

Dị Đạo Lâm trầm mặc một lát, hỏi: “Bệ hạ bảo vi thần đi cùng, là muốn nói cho vi thần, hay là để vi thần đoán.”

Ta nhíu mi, đột nhiên có hứng thú.”Khanh đoán xem.”

Dị Đạo Lâm cũng không thoái thác, mở miệng nói: “Bệ hạ có nhớ rõ câu nói của thần năm đó không?”

Llòng ta khẽ động, nghi hoặc nói: “giáng tử đoạt châu, phi y chi họa dã?”

“Hôm nay, vẫn là những lời này.” Dị Đạo Lâm nhẹ giọng nói, “Bệ hạ, vì lo lắng Bùi Tranh mà trong mắt đầy vẻ khó xử.”

Ta sờ sờ hai má, cười khổ: “Rõ ràng như vậy sao? Vì sao ngươi không đoán là Tô Quân?”

“Hai người đều có, nhưng vừa rồi, người bệ hạ nghĩ đến là Bùi Tranh.”

“?” Ta cười hỏi, “Khanh dựa vào đâu mà khẳng định như thế?”

“Khi bệ hạ nghĩ tới hai người này, vẻ mặt không giống nhau.” Dị Đạo Lâm giải thích, “người ngoài sáng suốt, người trong cuộc u mê, là do bệ hạ không nhìn thấy vẻ mặt của mình thôi.”

Lòng ta chấn động, đồng tử co rụt, hồi lâu sau mới cười gượng nói: “Qủa nhân còn tưởng Dị khanh gia chỉ biết công vụ khó hiểu phong tình, nhưng ngược lại đã nhìn lầm khanh rồi. Vậy khanh nói, khi quả nhân nhớ tới Bùi Tranh, vẻ mặt ra sao?”

Dị Đạo Lâm nghĩ nghĩ rồi cho ta một cái so sánh thực sinh động.

“Heo nuôi 10 năm cuối cùng cũng béo, đáng chết, lại có tình cảm, không nỡ; không giết thì phí phạm nỗ lực và tiền của nuôi trong 10 năm, cũng không thể tha được.

Ta vỗ lan can cười ha ha, thưởng cho hắn một chữ :”Tuyệt!”

Thật ra không ổn, chỉ sợ về sau ta nhìn thấy Bùi Tranh là sẽ liên tưởng đến heo. Dị Đạo Lâm, thực thâm hiểm a ....

Dị Đạo Lâm vẫn không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi nhìn ta cung kính, hỏi một câu: “Vậy bệ hạ cuối cùng là tha hay không tha? Kế hoạch kia, còn tiếp tục không?”

Tiếng cười của ta ngừng lại.

Một cơn gió lướt qua ao xuân.

“Tiếp tục đi.” Ta khàn giọng nói.

Khi ta trở lại Sùng Đức cung, nhìn thấy Bùi Tranh đang chơi cờ, đối thủ là Hạ Lan, có chút không thể tin vào hai mắt mình ....

Hạ Lan đứng dậy hành lễ với ta, Bùi Tranh chỉ cười gật gật đầu.

Ta tự dưng nghĩ đến lời Dị Đạo Lâm, muốn cười, lại phải nhịn, không khỏi có chút rối rắm.

Ho khan hai tiếng điều chỉnh trạng thái, ta hỏi: “Hạ Lan, gần đây thân thể ngươi tốt lên nhiều chưa?”

Mấy ngày trước hắn có chút mệt mỏi không phấn chấn, hơn nữa lại bị kinh sợ, điều dưỡng 3-4 ngày sắc mặt mới tốt lên một chút.

Nghe xong câu hỏi của ta, hắn mỉm cười trả lời: “Tạ bệ hạ quan tâm, thảo dân đã không sao rồi.”

Ta ừ một tiếng, nghi hoặc quét mắt liếc Bùi Tranh một cái, hắn tự giác đáp: “Vi thần thấy Hạ Lan suốt ngày ngồi buồn trong phòng, nên nhiều chuyện mời hắn lại đây đánh cờ, xin bệ hạ đừng trách.”

Nhìn nụ cười có vài phần hài lòng, vài phần đắc ý kia của hắn, ta bỗng nhiên cảm thấy mình giống đứa ngốc bị xoay mòng mòng, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Hạ Lan nhận thấy sự bất mãn của ta, vội cáo từ rời đi.

Ta đi vào liếc qua ván cờ, đã đến giai đoạn thu quan (bắt quan) , nhìn thấy quân đen chiếm ưu thế áp đảo, không hề nương tay. Ta đang suy tư, bỗng nhiên bị Bùi Tranh nắm lấy thắt lưng, ôm vào lòng.

“Ai lại chọc nàng tức giận rồi?” Tay phải hắn để trên lưng ta, cằm gác trên vai ta, khi nói chuyện hơi thở ẩm ướt khẽ lướt qua cổ.

Ta hừ lạnh một tiếng, muốn tránh ra, lại luyến tiếc cái tay trên lưng kia, vì thế đẩy mặt hắn ra nói : “Người tìm Hạ Lan tới làm gì? Có rắp tâm gì?”

Hắn kéo tay ta, nắm lại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ta nói cho hắn, cha hắn không phải do ta giết.”

Ta khinh ngạc chớp mắt, “Hắn tin sao?”

Bùi Tranh cười gật đầu: “Hắn tin. Hắn nói người không phải ta giết, là ta phái người đi giết.”

Ta nghẹn một chút. “Vậy mà hắn vẫn còn chơi cờ với ngươi?”

“Kẻ này không phải tầm thường a ….” Bùi Tranh than nhẹ một tiếng, “ta bị hắn giết đến quân binh tan rã…”

“Cái gì?” Ta quay ngoắt về phía hộp cờ của hai người, bây giờ mới phát hiện, kẻ giữ quân đen là Hạ Lan. “Ngươi thế mà thua?”

Bùi Tranh nghe câu này còn không ủ rũ mà ngược lại còn cao hứng, hứng thú dào dạt nhìn ta: “Đậu Đậu, nàng cảm thấy ta nên thắng sao?”

Ách.... Ai bảo hắn luôn tỏ ra không gì không làm được …

“Ta nói rồi, ban ngày không được gọi ta là Đậu Đậu!” Ta tức giận đẩy khuôn mặt đang tới gần của hắn.

“Được, nàng chỉ thích ta gọi nàng là Đậu Đâu trên giường thôi sao?” Bùi Tranh cố ý xuyên tạc lời ta, cười đến ý vị sâu xa.

Mặt ta nóng lên, giãy khỏi vòng tay hắn, đứng ra xa trừng mắt hắn, cắn cắn môi dưới, hừ nhẹ một tiếng, nói một câu cũng ý vị sâu xa không kém.

“Bùi Tranh, ngươi là đồ con heo!”

“Có ý gì?” Bùi Tranh nheo mắt lại.

Ta thè lưỡi, hừ hừ cười hai tiếng, đang xoay người tránh ra, lại bị cánh tay dài của hắn bắt được, kéo về. Ta ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi dám ức hiếp ta, hai ngày nữa, phụ quân, Nhị cha, Tam cha, Tứ cha, Ngũ cha đến đây, để cho bọn họ đem ngươi đi thiến!”

Bùi Tranh nhếch mi cười nói: “Nàng nỡ bỏ sao?”

“Phi!” Ta giãy dụa không được, đành bỏ cuộc, để yên cho hắn ôm, “Bỏ được, đương nhiên bỏ được!”

Bùi Tranh gật đầu đã hiểu, mỉm cười: “Nữ nhân các nàng luôn khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo), ta biết nàng không nỡ, ngoan, nói cho ta biết, tại sao vừa rồi lại nói như vậy?”

Ta đương nhiên sẽ không bán đứng Dị Đạo Lâm, vì thế cười hắc hắc, nói: “Bởi vì ngươi lớn lên giống heo….”

“Ta giống sao?” Bùi Tranh vui vẻ, “Nàng không cảm thấy chính nàng nhìn càng giống sao?” Nói xong, tay phải nhéo nhéo mặt ta, “khuôn mặt tròn tròn.” Tay trái không thành thật sờ sờ thắt lưng của ta, nhẹ nhéo một cái, “Lưng cuồn cuộn thịt.” Lại trượt xuống mông, nhẹ nhàng nâng lên, mập mờ hỏi: “Muốn ta nói tiếp không?”

Ta xấu hổ buồn bực, cả người run lên, đột nhiên phát hiện, phóng mắt khắp đế đô, hình như tìm không ra người thứ hai có thể chọc ta tức giận, ngoài tên trước mắt này!

Ta cực ghét cái khuôn mặt tươi cười đắc ý của hắn, cắn răng một cái, hai tay đặt lên vai hắn, ngửa cổ cắn lên môi dưới của hắn.

Bùi Tranh, đồ con heo này! Nuôi béo rồi thì mổ thịt! Qủa nhân muốn ăn thịt ngươi!

Ta ôm chặt cổ hắn, sức mạnh không biết từ đâu bộc phát, đẩy hắn đổ nhào trên trường tháp (giường hẹp mà dài) Bàn cờ trên tháp bị hắn một tay đẩy xuống, quân cờ đen trắng đổ tung tóe cả xuống đất. Ta cưỡi trên bụng hắn, cúi người cắn môi hắn, đầu lưỡi nếm thấy vị máu tươi, thú tính nổi lên, hận không thể một miếng ngoạm hắn nuốt luôn vào bụng.

Tay Bùi Tranh ở trên lưng ta tự do hoạt động, một bàn tay giữ chặt gáy ta, gần như tham lam mà tước đoạt hơi thở trong miệng ta, tiếng quần áo ma sát lẫn trong tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập dồn dập.

Cánh tay Bùi Tranh xiết chặt eo ta, khí lực mạnh mẽ như muốn đem ta nhập vào xương thịt trong người hắn, ta bị đau thét lớn một tiếng, sức lực cuối cùng đã dùng hết, đành buông quyền chủ động, trong nháy mắt lúc sắp bị hắn đẩy ngược lại, cửa truyền tới một giọng nói.

“Ai nha, Đậu Đậu thật là hung mãnh mà ...” Người nọ cười hắc hắc hết sức dung tục, còn nói, “Nhị ca, chúng ta tới không đúng lúc rồi a.”