Thu một ngày lúa, Thẩm Việt ăn xong cơm chiều, sớm tắm rửa trở về phòng. Châm ngọn đèn dầu, hắn ngồi ở trước án thư đọc sách. Tháng sau cần phải đi tỉnh thành tham gia khảo thí, tuy nói rằng những quyển sách này hắn sớm đã thuộc làu, nhưng hắn vẫn quen xem lại một lần như cũ
Chỉ là nhìn nhìn, Thẩm Việt đã lật sách đến chính giữa, lại lật về trang đầu tiên
Trang giấy lót đều là trang trắng, dùng để viết tên. Thẩm Việt tự nhiên sẽ viết tên của mình ở chỗ này. Chỉ là ở bên cạnh hai chữ “Thẩm Việt”, dùng mực nhạt vẽ một đóa hoa lê.
Nam tử đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, phảng phất như ngọc mài, đặt trên trang giấy lót, lòng bàn tay mềm nhẹ vỗ về đóa hoa lê mực nhạt màu kia
Ngọn đèn dầu leo lét, hắn hơi rũ đôi mắt, ảnh ngược của lông mi chiếu vào dưới mí mắt, phóng ra một mảnh âm u ẩn nhẫn
Cứ thất thần như vậy, không biết từ khi nào đã hình thành thói quen này, dường như mỗi khi đọc sách hai khắc, cảm thấy đôi mắt mệt mỏi, là lúc, hắn sẽ theo bản năng lật trở lại trang giấy lót, nhìn đóa hoa lê kia. Chờ khi tiếp tục đọc sách, dường như lại có động lực tiếp tục đọc.
Hắn biết mình không đúng, nhưng trên trang giấy lót mỗi một quyển sách, hắn đều sẽ vẽ lên một đóa hoa lê giống nhau, vẽ bên cạnh tên của mình. Nép thật sự rất gần.
Không đúng, không có gì không tốt đẹp hết. Thẩm Việt cảm thấy, không đúng chỉ là mình, không hề liên quan đến đóa hoa lê mang đến cho hắn hết thảy rung động này
Mỗi khi nhớ lại, tâm như được đủ đầy cảm xúc
Thẩm Việt đang phát ngốc, cửa phòng bị đẩy ra. Hắn chờ lát nữa còn muốn đi nhà xí trong viện, nên vừa rồi mới không khóa cửa. Ngày thường tới buổi tối, người trong nhà đều biết hắn muốn đọc sách, đều sẽ không dễ dàng tới phòng hắn. Bởi vậy đến khoảng thời gian này hắn đều sẽ không khóa cửa.
Chỉ là tối nay, đột nhiên có người đẩy cửa ra
Thẩm Việt khép sách, nghiêng đầu nhìn lại. Ngưu Nhân Nhân ôm một bộ xiêm y được xếp chỉnh chỉnh tề tề đi vào tới.
“Biểu ca, đang đọc sách sao, ban ngày không có thời gian, đây là xiêm y lúc trước bị hỏng của huynh, ta giúp huynh sửa lại rồi.”
Thẩm Việt đứng dậy, tiếp nhận: “Đa tạ biểu muội, biểu muội vất vả.”
Ngưu Nhân Nhân thẹn thùng gục đầu xuống: “Không vất vả, tay nghề Nhân Nhân yếu, biểu ca huynh nhìn xem, ta sửa như vậy được chưa?”
Thẩm Việt kỳ thật có chút mệt mỏi, nhưng lại không thể xem thường ý tốt của biểu muội, liền mở xiêm y nhìn nhìn, thấy chỗ hư trên cổ áo trước đây, đã được may vá thỏa đáng, người may còn cẩn thận thêu ở mặt trên một chút hoa văn.
Thẩm Việt âm thầm nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Ngưu Nhân Mhân ngượng ngùng liếc nhìn hắn một cái: “Đây là cỏ xuyến a.”
“Ngươi thêu cỏ xuyến ở chỗ này làm cái gì?” Thẩm Việt là một đại nam tử, làm sao thích ở chỗ dễ nhìn thấy như cổ áo, lại thêu hoa hoa cỏ cỏ
Ngưu nhân nhân quay người sang một bên: “Chính cái gọi là thảo như nhân, tùng như cái*. Nệm chính là Nhân, Nhân chính là nệm”
*Thảo như nhân, tùng như cái: Cỏ như nệm, tùng như lọng
Thẩm Việt hiểu rõ, nhưng hắn không thể đáp lại bất kỳ hứa hẹn gì cùng biểu muội. Đây vẫn là lần đầu tiên biểu muội nói này nói nọ với hắn
Tối nay nếu biểu muội đã chủ động mở miệng, không bằng hắn mượn cơ hội này nói với biểu muội rõ ràng, cũng đỡ chậm trễ biểu muội.
“Biểu muội thật là tâm tư khéo léo, huệ chất lan tâm, thật là một cô nương cực tốt, tương lai nếu gặp được nam tử yêu thích, nhất định phải nói cùng biểu ca, biểu ca sẽ giúp ngươi trấn cửa ải.”
Lời vừa nói ra, Ngưu Nhân Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu: “Biểu ca……”
Thẩm Việt hơi hơi mỉm cười: “Biểu muội là cô nương thông minh như vậy, tin tưởng nhất định hiểu rõ ý biểu ca. Biểu ca tài hèn học mọn, một bàn tay trắng, chưa lập nghiệp, tạm thời không tính thành gia, biểu muội đang độ xuân xanh, một thời gian nữa, nhất định có thể tìm được giai lang.”
Ngưu Nhân Nhân nghe xong, lập tức đỏ mắt, nàng nhìn về phía sách ở bàn dài sau lưng Thẩm Việt, đột nhiên cười một chút: “Biểu ca tối nay, là muốn chính thức cự tuyệt ta sao?”
Thẩm Việt mím môi, không nói chuyện, dù sao cũng biểu muội ruột của mình, không thể nói quá nặng lời, miễn cho nàng quá thương tâm, cũng không thể trả lời với mẫu thân
Ngưu Nhân Nhân không ngu ngốc, từ ánh mắt trầm mặt của Thẩm Việt đã nhìn ra đáp án.
Nói không bực là không thể. Nàng nhéo nắm tay cắn môi đứng một hồi lâu, đột nhiên nhìn thẳng về phía Thẩm Việt: “Biểu ca, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Thẩm Việt nói: “Biểu muội cứ nói đừng ngại.”
Ai ngờ, Ngưu Nhân Nhân cũng không gấp nói ra vấn đề, mà nhanh nhẹn vòng qua phía sau hắn, giơ quyển sách trên bàn kia lên, sau đó mở ra bìa mặt: “Biểu ca, có phải bởi vì nó không?” Nàng chỉ vào đóa hoa lê trên trang giấy lót nói.
Thẩm Việt giật mình: “Biểu muội, trả sách cho ta.”
Thẩm Việt đi lấy sách, Ngưu Nhân Nhân lại nhanh chóng né tránh. Nàng lắc lắc sách: “Huynh còn chưa trả lời ta, có phải bởi vì nó hay không”
Thẩm Việt trầm giọng: “Biểu muội!”
Ngưu Nhân Nhân nhìn Thẩm Việt đột nhiên lạnh mặt, trong lòng sợ hãi. Biểu ca trước nay đều ôn tồn lễ độ, có khi nào hắn nói nặng lời một câu, hay làm mặt lạnh qua lần nào.
Cái này làm cho nàng càng thêm xác định phỏng đoán trong lòng mình. Chỉ là lấy tính cách biểu ca như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Ngưu Nhân Nhân méo miệng, ném sách trả cho Thẩm Việt, chỉ là vành mắt càng đỏ.
“Biểu ca, ta hiểu ý huynh. Kỳ thật ta tới nhà huynh, cũng là ý cha mẹ ta cùng cô dượng. Tối nay biểu ca biểu đạt cõi lòng với ta, ta vốn nên sớm trở về, không quấy rầy biểu ca, chỉ là cha mẹ từng nói, giữa tháng 8 sẽ đến đón ta. Cho nên còn xin biểu ca thông cảm, ta đại khái còn phải ở nhà huynh thêm chút thời gian.”
Thẩm Việt thả sách lại lên trên án thư: “Không sao.”
Ngưu Nhân Nhân thấy biểu ca không tính nhiều lời, liền cắn răng cáo từ đi ra ngoài.
Nàng đã nhiều ngày đều ngủ cùng phòng với Trầm Ngư, khi nàng trở về phòng, Trầm Ngư đã dựa vào cạnh giường ngủ rồi. Ngưu Nhân Nhân lên giường đắp chăn đàng hoàng, yên lặng khóc một hồi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chu Lê dưỡng thương đã nhiều ngày, Lý thị mỗi ngày đi sớm về trễ cùng một nhà Thẩm Việt thu lúa ngoài đồng. Trong lúc đó, Vương Hứa nghe nói nàng bị thương, chạy tới thăm nàng hai lần, mỗi lần tới, đều mang theo cho nàng chút điểm tâm, nàng lại không thể cự tuyệt, đến lần sau, liền tặng hắn một ít dưa muối tự nàng ngâm cho hắn.
Sáu bảy ngày qua đi, hạt thóc cũng thu xong, khi nàng đi đường miệng vết thương đã không còn đau, nghĩ đã bỏ vài ngày bán đậu hoa, Chu Lê một khắc cũng ngồi không yên, sáng sớm ngày thứ tám ra cửa.
Khi đi ngang qua cửa thôn, mấy phụ nhân đang ngồi ở dưới góc cây đa lớn hóng mát nói chuyện phiếm. Nàng lễ phép chào hỏi bọn họ, cũng không tính dừng lại, lập tức đi ngay
Chỉ là chờ nàng đi được mấy bước, lời những phụ nhân đó nói chuyện theo gió thổi vào lỗ tai nàng
Thế nhưng đều là thảo luận về nàng. Nói nàng cùng Vương Hứa đã sớm làm chuyện đó rồi, lại chậm chạp không thành thân, cũng không biết do bà bà không chịu thả nàng, hay là chính nàng chỉ muốn ngủ cùng nam nhân, chứ không muốn thành thân.
Chu Lê vừa nghe, tức khắc siết chặt nắm tay đi vòng trở về. Ngày thường một ít tin đồn nhảm nhí cũng cho qua, nàng từ trước đến nay đều mặc kệ, vào tai trái ra tai phải, chuyện hôm nay, thật là quá đáng, không chỉ quá đáng, mà còn tổn hại danh dự của cả ba người
“Những lời này đều là ai nói với các người?”
Chúng phụ nhân vẫn là lần đầu thấy Chu Lê xụ mặt nói chuyệm cùng bọn họ, không khỏi kinh ngạc một phen.
Nói lén còn nói bậy, bị đương sự bắt tại trận, tóm lại đuối lý, ấp úng nửa ngày, mấy người kia liền nói ra người truyền ra lời này đầu tiên, cư nhiên là Ngô tiểu nương tử trong thôn
Chu Lê còn muốn đi trấn trên, nàng quyết định buổi chiều trở về lại đi tìm Ngô tiểu nương tử.
Mấy ngày không mở cửa hàng, không ngờ hôm nay vừa mở cửa tiệm, buôn bán cũng không bị đứt đoạn, những người khách quen đều nói bảy tám ngày không ăn đậu hoa A Lê làm, rất thèm, còn hỏi nàng gần đây sao không mở cửa bán
Chu Lê cười nói trong nhà gần đây thu hoạch thóc, đi về thôn hỗ trợ
Đến buổi chiều, Chu Lê đóng cửa trước hai khắc (30p), sớm trở về thôn.
Ở cửa thôn, những phụ nhân khua môi múa mép vốn đang nói chuyện phiếm đến khá khoái nhạc, vừa thấy Chu Lê, nháo nhào im lặng
Chu Lê cũng không chào hỏi, từ trước nàng còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, hôm nay không giống, bọn họ truyền ra chính là nàng cùng Vương Hứa đã sớm……, từ trước bọn họ nói sau lưng nàng, bất quá luôn là cái gì khắc phu a, quả phụ a, rất khó tái giá, đại loại như vậy, nàng đều không để bụng, nhưng lần này chân chính quan hệ đến danh tiết, hơn nữa còn liên lụy đến Vương Hứa cùng nương
Cũng không biết trong thôn còn có người nào nghe nói, nương có nghe không, Vương Hứa có nghe không, còn có tam thúc, tam thúc có phải cũng nghe nói không
Chu Lê nắm chặt nắm tay, mắt lạnh liếc những phụ nhân đó một cái, rời đi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đi về nhà nhất định phải đi qua một ngõ nhỏ, vừa nhấc đầu, liền thấy trong ngõ nhỏ đứng hai người, một người là biểu muội Thẩm Việt, Ngưu Nhân Nhân, một người khác là Ngô tiểu nương tử.
Khi thấy Ngô tiểu nương tử, Chu Lê dừng một chút. Đang muốn tìm nàng đây
Nhưng nhìn hai nữ tử kia, sôi nổi lộ gương mặt tươi cười ân cần nhìn nàng
Chu Lê nhíu mày, sao nàng lại có một loại ảo giác, hai người bọn họ là ở chỗ này đặc biệt chờ nàng
Nếu chờ chế nhạo nàng, thì biểu tình trên mặt hai người bọn họ không khỏi quá mức thân thiện
Quả nhiên quái dị. Chu Lê đi qua, không đợi nàng mở miệng chất vấn, Ngô tiểu nương tử liền giữ lại tay nàng, vẻ mặt cười cười: “A Lê tỷ tỷ, đều là ta không đúng, ta không nên nghe Nhân Nhân muội tử nói xong lại đi chỗ khác nói, hôm nay ta cố ý xin lỗi ngươi, đều là ta sai, ngươi đại nhân không trách tiểu nhân nhá”
Chu Lê sửng sốt một chút, có chút không hiểu được tình hình này. Nhắc tới Ngưu Nhân Nhân, Chu Lê dời ánh mắt về một bên.
Ngưu Nhân Nhân thấy Chu Lê nhìn nàng, co rúm lại một chút, tiến tới cười làm lành nói: “A Lê tỷ tỷ, đều là ta không tốt, lần trước khi ta đi ngang qua cửa nhà ngươi, thấy Vương Hứa đại ca ở trong viện nhà ngươi, ước chừng là khi đó ngươi hành động không tiện, Vương Hứa đại ca đỡ ngươi một chút, ta nhìn nhầm, cho rằng hai người các ngươi đang ôm……” Nàng không dám nói tiếp, “Tóm lại là ta sai, còn xin A Lê tỷ tỷ tha thứ.”
Chu Lê đại để đoán được ngọn nguồn. Chỉ là Ngô tiểu nương tử và nàng có hiềm khích, nàng ta nói bậy có thể lý giải, tỷ tỷ của nàng ta, Ngô nương tử, từng có chút hiềm khích với nàng trong chuyện bán đậu hoa. Mà Ngưu Nhân Nhân vì sao muốn nói xấu nàng sau lưng?
Ngô tiểu nương tử một vòng tay bạch ngọc trên cổ tay ra: “A Lê tỷ tỷ, cái này là ca ca của ta đang làm việc ở phủ nha trên huyện thành, mua tại Cẩm Ngọc lâu cho ta, ngươi cầm đi, xem như ta chính thức xin lỗi tỷ tỷ.”
Chu Lê nhìn vòng tay bạch ngọc đang đưa qua, không nhận, nàng có chút kỳ quái, nhìn biểu tình hai người bọn họ, hình như là sợ hãi cái gì, dường như sau lưng có cái gì uy hiếp, làm cho bọn họ không thể không tới xin lỗi nàng
Lúc này nàng cũng không thể xiu lòng, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Vật quý trọng như vậy, ngươi vẫn nên tự mình giữ đi, các ngươi cũng không cần xin lỗi ta, ta chỉ có một việc gấp, muốn nhờ các ngươi giúp một chút.”
Ngô tiểu nương tử vội vàng gật đầu: “Tỷ tỷ nói, có thể giúp ta nhất định giúp.”
Ngưu Nhân Nhân cũng phụ họa như thế
Chu Lê nói: “Nếu lời nói là do các ngươi truyền ra, vậy các ngươi lại đi đến chỗ các phụ nhân ở đầu thôn, làm sáng tỏ những lời này, cũng không cần ngày ngày đều đi nói, ngày sau phàm là còn có người nói ta, nói Vương đại ca, nói nương ta như vậy, các ngươi cứ đến trước mặt những người đó làm sáng tỏ một lần, nói trước đây là các ngươi nhìn nhầm, hiểu lầm. Cho đến khi trong thôn không còn ai nói lời nhàn thoại như vậy nữa.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Ngô tiểu nương tử cùng Ngưu Nhân Nhân đều biến đổi. Lúc trước bọn họ nói được chắc chắn như vậy, rất thật như vậy, hiện tại lại muốn bọn họ tự miệng đi làm sáng tỏ, đây thật là cũng quá vả mặt.
Ngưu Nhân Nhân nhăn mi lại: “A Lê tỷ tỷ, không cần như vậy chứ, về sau chúng ta không nói không phải được rồi sao, những lời đồn đãi đó qua một thời gian, mọi người đều sẽ quên, làm gì cần phải giáp mặt làm sáng tỏ.”
Chu Lê lắc đầu: “Không được.”
Hai người cũng chưa nghĩ đến, nữ tử ngày thường nhìn qua tính tình ôn hòa, tại loại việc này thế nhưng kiên trì như thế
Ngưu Nhân Nhân còn muốn nói cái gì nữa, khuỷu tay lại bị Ngô tiểu nương tử đụng một chút, ý bảo nàng nhìn phía sau Chu Lê. Hai người nhìn về phía sau Chu Lê, đều là cả kinh.
Ngô tiểu nương tử vội đáp ứng: “Được được, hiện tại ta liền đi cửa thôn làm sáng tỏ.” Nói xong, đi ngang qua Chu Lê, đi theo đường tắt ra ngoài
Chu Lê có chút không hiểu được, ánh mắt dõi theo nàng xoay người sang chỗ khác, lại thấy không biết khi nào, ngõ nhỏ hẹp hẹp này, lại có thêm một người.
Thẩm Việt khoanh tay đi tới bên này, khi Ngô tiểu nương tử đi ngang qua hắn, còn mang vẻ mặt kinh hoảng nhìn Thẩm Việt nói: “Ta đi làm sáng tỏ liền.” Sau đó chạy như bay ra khỏi đầu hẻm.
Chu Lê ngơ ngẩn nhìn Thẩm Việt đến gần, Ngưu Nhân Nhân chạy đến bên cạnh Thẩm Việt, túm chặt ống tay áo hắn nói: “Biểu ca, nếu Ngô tỷ tỷ đã đi làm sáng tỏ, ta không cần đi đi, ta đã xin lỗi A Lê tỷ tỷ.”
Thẩm Việt cùng Chu Lê liếc nhau, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngưu Nhân Nhân: “Nhân Nhân, chúng ta làm việc không thể qua loa như vậy, một người muốn xin lỗi người khác, cũng không phải chỉ nói với người ta một tiếng thực xin lỗi liền kết thúc, được người khác chân chính tha thứ cho ngươi, đó mới gọi là xin lỗi”
Ngưu Nhân Nhân nhìn về phía Chu Lê, do dự một chút, cuối cùng là không muốn ăn nói khép nép cầu Chu Lê tha thứ.
Chỉ là một lòng biểu ca đều giúp quả phụ này, hắn không cưới mình thì thôi đi, dựa vào cái gì một nữ tử tuổi lớn, đã gả cho người khác, có thể được biểu ca thích.
Biểu ca quá bất công!
Ngưu Nhân Nhân không nhịn được, ô ô khóc lên, cảm xúc đột nhiên kích động nói: “Biểu ca huynh bất công, mặc dù huynh thích chính là A Lê tỷ tỷ không phải ta, nhưng ta vẫn là biểu muội huynh a, biểu muội ruột thịt a, huynh bất công!”
Nói lời này xong, chạy nhanh ra đầu hẻm.
Ngõ nhỏ chỉ còn lại Thẩm Việt cùng Chu Lê, không khí nhất thời đình trệ
Mặc dù huynh thích chính là A Lê tỷ tỷ……
Tim đập ai đang tăng nhịp đập
Thật lâu sau, hai người ngước mắt, khó khăn nhìn nhau
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Việt: A a a a a a a a a a a má ơi.. làm sao bây giờ làm sao bây giờ, có phải ta bị vạch trần hay không, mặt mũi của ta, a a a a a a a a, a a a a a