“Chúng ta khi còn trẻ không biết rằng, có những giai điệu, một khi cất lên thì chỉ có thể là sự chia ly.”— “Ngang qua thế giới của em” – Trương Gia Giai.
*
Ngày cuối cùng của tháng Bảy, đợt nắng nóng lại một lần nữa tấn công Hải Thành.
Trên con đường nhựa, hơi nóng như đang bốc lên từ các kẽ nứt, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và tuyệt vọng, nhưng dường như Ân Tư Thu không bị ảnh hưởng, tâm trạng của cô rất tốt.
Mẹ Ân đang nấu ăn trong bếp, thấy cô đi ra đi vào mấy lần liền, bà tắt máy hút mùi và gọi lớn ra ngoài: “Ân Tư Thu!”
Ân Tư Thu dừng lại, ngơ ngác quay đầu.
“Sao vậy mẹ?”
Mẹ Ân nói: “Con định chuyển nhà à? Nhà bà nội ở quê vẫn chưa bán mà, không phải con ở đó sao? Mọi thứ đều có sẵn, chỉ cần mang theo vài bộ quần áo là đủ rồi! Đừng bới đồ nữa, rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
Ân Tư Thu lúng túng, “Dạ” một tiếng.
Cô nghĩ một lúc, vẫn lấy mấy món ăn vặt ở trong tủ nhét vào túi. Mặc dù ở trấn Bạch Thuật cái gì cũng có, nhưng… ít nhất trên đường cô có thể ăn chút gì đó.
Ân Tư Thu cảm thấy phấn khởi giống như hồi nhỏ khi chuẩn bị hành lý trước mỗi chuyến dã ngoại. Nhưng lần này, có Thẩm Phong đi cùng khiến mọi việc dường như thú vị hơn hẳn, khó mà kìm nén được sự vui vẻ.
Cô gần như không thể kiềm chế mà bật cười trong bữa ăn.
May là ba mẹ cô đều không phải người quá chú ý chi tiết. Họ bận rộn với công việc, thêm vào đó kỳ thi đại học của Ân Tư Thu đã kết thúc nên sự quan tâm dành cho cô cũng ít đi, cũng không nhìn ra được gì. Họ chỉ nghĩ rằng cô quá lâu không về quê nên cảm thấy phấn khích.
“Đừng để tâm hồn bay đi quá sớm, tập trung ăn cơm đi.”
“Dạ, con biết rồi.”
…
Sáng thứ Năm.
Bên ngoài, mặt trời đang lên cao.
Hiếm khi Ân Tư Thu dậy sớm, cô mở mắt, không chần chừ mà bật dậy khỏi giường ngay lập tức.
Lúc này, ba mẹ cô vẫn chưa đi làm.
Thấy cô bước ra, mẹ Ân vội vàng nhắc lại một lần nữa các vấn đề an toàn. Bà ngừng lại một chút rồi hỏi: “Lát nữa con tính đi ra sân bay thế nào?”
Ân Tư Thu đang đóng vali, nghe vậy, cô hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút lo lắng: “Chắc con sẽ gọi taxi…”
Hình như chuyện đi cùng Thẩm Phong bây giờ vẫn tạm thời chưa thể nói với ba mẹ.
Từ trước đến nay Ân Tư Thu luôn là cô gái ngoan trong mắt mọi người. Mặc dù cô đã 18 tuổi và tốt nghiệp cấp ba, được xem như người trưởng thành, nhưng nếu nói với ba mẹ rằng cô đi du lịch một mình cùng bạn trai… thì hơi không phù hợp, khó mà mở lời.
Hơn nữa, cô cũng không muốn để mọi người biết chuyện này quá sớm, sợ rằng sẽ làm hỏng mất chút tình cảm vừa nảy mầm.
Mẹ Ân không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu rồi cầm túi xách, vừa thay giày vừa dặn dò thêm: “Khi nào máy bay hạ cánh nhớ nhắn tin báo cho mẹ, tiền không đủ thì cứ nhắn, đừng có mà một mình ở đó ngơ ngác không biết xoay xở thế nào.”
“Dạ, mẹ yên tâm.”
Ân Tư Thu gật đầu thật mạnh.
“Vậy ba mẹ đi làm trước, con chơi vui vẻ nhé.”
Sau khi ba mẹ ra khỏi nhà một lúc, Ân Tư Thu cũng khóa cửa, kéo vali xuống lầu.
Ra khỏi hành lang, cô nheo mắt, nhìn về phía xa.
Thẩm Phong đang đứng dưới bóng cây không xa.
Một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt cô, Ân Tư Thu giơ tay lên vẫy về phía cậu, rồi kéo vali nhanh chóng bước đến.
Đi được nửa đường, vali đã được Thẩm Phong đón lấy, cậu tự mình cầm nó.
“Nóng không? Không cần chạy đâu, tớ sẽ đến mà.”
Ân Tư Thu lắc đầu, ngước lên nhìn cậu.
Dù thời tiết nóng bức, khuôn mặt cậu vẫn không có dấu hiệu đổ mồ hôi, trông vẫn rất đẹp trai, sáng sủa.
Ánh nắng chiếu xuống gò má trắng của cậu, tạo thành một cái bóng nhẹ, trông rất trẻ trung.
Giờ đây, cậu là chàng trai của cô, sắp sửa cùng cô trở về nơi mà cô đã lớn lên.
Cảm giác này khó mà diễn tả bằng lời.
Ân Tư Thu hít sâu một hơi, hai tay cô như dây leo từ từ di chuyển, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Thẩm Phong.
Ngay lập tức, tư thế của hai người trở nên rất thân mật.
Thẩm Phong cười khẽ, để yên cho cô dựa vào.
Họ nhanh chóng bước ra khỏi khu chung cư.
Chiếc xe đã lặng lẽ đỗ bên lề đường, vẫn ở chỗ lần trước.
Thẩm Phong mở cửa xe cho Ân Tư Thu, ra hiệu cho cô lên trước. Sau đó, cậu vòng ra phía sau, cất hành lý của cô vào cốp xe, rồi đóng nắp cốp lại.
Cậu trở lại xe.
Cậu khẽ chạm vào tóc của Ân Tư Thu, động tác vô cùng thân mật, nhưng không quá mức.
“Đi thôi.”
…
Sân bay Hải Thành nằm ở vùng ngoại ô, cách nhà Ân Tư Thu khá xa. Nhưng vì có thể đi đường cao tốc, nếu thuận lợi, chỉ mất khoảng 45 phút lái xe là tới.
Đường đi thông thoáng.
Giữa trưa.
Cả hai làm xong thủ tục ký gửi hành lý và qua cửa an ninh, tay trong tay bước vào phòng chờ.
Còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu lên máy bay.
Ân Tư Thu lấy từ túi áo ra một cuộn kẹo, đưa cho Thẩm Phong: “Ăn kẹo không?”
Thẩm Phong rất hợp tác, lấy một viên cho vào miệng.
Cậu gọi cô: “Ân Tư Thu.”
Ân Tư Thu quay đầu lại: “Hử?”
“Tại sao cậu lại thích loại kẹo này?”
Câu hỏi này, Thẩm Phong đã muốn hỏi từ rất lâu.
Từ lúc mà cậu vẫn chưa có ý tưởng gì với Ân Tư Thu.
Chỉ đơn thuần là tò mò.
Khi đó hai người còn là bạn cùng bàn. Có lẽ để thể hiện lòng biết ơn và sự thân thiện, Ân Tư Thu thỉnh thoảng đặt một cuộn kẹo lên bàn cậu.
Lúc đầu, Thẩm Phong không để ý lắm.
Nhưng dần dần, cậu phát hiện ra rằng dường như mỗi lần đưa đều là cùng một nhãn hiệu, cùng một vị.
Khi ấy, tinh thần Thẩm Phong không được tốt, đầu óc cậu thường xuyên đầy ắp những suy nghĩ hỗn loạn, buồn bực và nặng nề, càng cần phải nghĩ đến những điều đơn giản để chuyển hướng sự chú ý.
Chẳng hạn như Ân Tư Thu.
Chẳng hạn như cuộn kẹo mà cô lấy từ túi ra.
Kẹo Mentos vị nho… Tại sao nhỉ?
Có ý nghĩa đặc biệt nào không?
Hay chỉ đơn giản là cô cảm thấy vị này quá ngon, đến nỗi không muốn thử vị khác trong nhiều năm?
Thỉnh thoảng trong những lúc mất tập trung, Thẩm Phong sẽ suy nghĩ về câu hỏi vô thưởng vô phạt này.
Năm tháng trôi qua, cuối cùng cậu cũng có cơ hội hỏi ra.
Nghĩ lại cũng thấy vừa buồn cười, vừa cảm thán.
“…”
Ân Tư Thu hơi sững sờ khi bị hỏi, cô chớp chớp mắt, trầm ngâm một lúc.
Sau một hồi, cô khẽ mở lời: “Cuộn kẹo này, lần đầu tiên tớ ăn là do bà nội tớ mua cho.”
“Khi đó tớ còn nhỏ lắm, có lẽ chỉ mới bắt đầu có ký ức thôi, nên những chi tiết cụ thể đã mờ nhạt rồi. Tớ chỉ nhớ, có một hôm, ba mẹ tớ kết thúc kỳ nghỉ và phải quay lại Hải Thành để tiếp tục làm việc. Mặc dù còn bé, nhưng tớ đã biết một khi ba mẹ đi, sẽ phải rất lâu rất lâu sau mới có thể gặp lại họ.”
“Tớ cứ khóc mãi, khóc mãi, không chịu để họ đi. Chắc là tớ đã khóc mấy tiếng đồng hồ rồi, nếu còn tiếp tục thì sẽ lỡ chuyến xe, ba mẹ tớ đành nhờ bà giữ tớ lại, họ vẫn cứ đi.”
“Sau khi họ đi, bà ôm tớ đến cửa hàng tạp hóa ở đầu làng… Thẩm Phong, cậu biết kiểu tạp hóa đó không? Là những cửa hàng nhỏ trong làng, do người dân địa phương mở, bình thường chỉ bán gạo, dầu và mấy đồ dùng sinh hoạt, thuốc lá cũng chỉ có hai loại, loại đắt nhất cũng chỉ mười đồng một bao.”
“Chính là kiểu cửa hàng như thế, trong đó chẳng có gì cả. Bà ôm tớ đi một vòng, cuối cùng tìm được hai cuộn Mentos ở góc cửa hàng.”
“Mười mấy năm trước, hai cuộn kẹo đó có thể mua được năm cân gạo. Bà tớ lúc nào cũng tiết kiệm, nhưng lần đó bà không ngần ngại mà mua ngay cho tớ.”
“Bà nói với tớ, ăn kẹo rồi thì không được khóc nữa.”
Nói đến chuyện cũ, giọng Ân Tư Thu khó tránh khỏi có chút buồn bã.
Thẩm Phong không đành lòng, đưa tay ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Hành động của cậu khiến Ân Tư Thu hơi ngại ngùng, cô vội vã xua tay, như muốn xóa tan bầu không khí trầm lắng.
“Không có gì đâu, hồi đó tớ chỉ là một đứa trẻ thôi, hiểu gì đâu, ăn kẹo là vui lên ngay thôi. Sau này lớn hơn chút, có tiền tiêu vặt rồi, tớ để dành tiền mua, ăn thành quen, rảnh rỗi lại muốn nhấm nháp một viên… Cậu không thấy ngon à?”
Thẩm Phong khẽ bật cười.
Vì hai người sát gần nhau, Ân Tư Thu gần như có thể cảm nhận được lồng ngực cậu rung lên.
Tiếng cười nhẹ, nhịp thở phập phồng.
Cả mùi hương nhè nhẹ, thanh mát dễ chịu từ cậu, như mùi hương từ nước xả vải có vị bạc hà, khiến con người cậu trở nên mềm mại hơn.
Trong lòng Ân Tư Thu bỗng dâng lên một cảm giác quyến luyến.
Ngón tay cô nắm chặt lấy vạt áo cậu.
Im lặng kéo dài.
Cuối cùng Thẩm Phong cũng trả lời: “Ngon. Tớ rất thích.”
*
Bạch Thuật là một trấn nhỏ.
Không có sân bay, cũng không có tàu cao tốc.
Sau khi đáp xuống sân bay của tỉnh lị, hai người chuyển sang đi tàu hỏa, rồi lên xe buýt, lắc lư khoảng hai mươi phút.
Cuối cùng, trước khi trời khuya, họ đến được ngôi làng nơi bà của Ân Tư Thu sống.
Lần cuối cùng Ân Tư Thu về đây là vào dịp Tết sau khi cô thi vào cấp ba.
Nhưng tuyến đường đã khắc sâu trong trí nhớ, cô sẽ không lạc đường.
Dưới ánh đèn đường, cô nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Phong, dáng vẻ lo lắng, như sợ sẽ để lạc mất cậu.
“Đi lối này. Sắp đến rồi, chỉ còn năm phút thôi.”
Giọng Thẩm Phong thoáng mang chút ý cười: “Ừ.”
Gió đêm nhè nhẹ.
Quả nhiên, Bạch Thuật không oi bức như Hải Thành. Đêm khuya, gió núi thổi từng đợt, nhanh chóng xua tan cái nóng ban ngày.
Ân Tư Thu: “Có phải rất dễ chịu không?”
Thẩm Phong: “Ừ.”
Ngay khi lời vừa dứt, hai người đồng loạt nhìn nhau.
Không nhịn được, cả hai cùng bật cười.
Đi thêm vài bước, rẽ một góc.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Nhà bà nội là một căn nhà ba tầng, tường ngoài màu trắng, nhìn chung không quá cũ, có thể thấy trên tường còn có một mảng lớn cây thường xuân leo lên.
“Cậu có thấy không giống như trong tưởng tượng không?”
Ân Tư Thu bỗng lên tiếng, cắt ngang ánh nhìn của Thẩm Phong.
Cậu không nhìn nhà nữa, cúi xuống nhìn cô.
Ân Tư Thu giải thích: “Trước đây không phải như vậy đâu. Khoảng năm tớ học lớp 5 thì làng bắt đầu giải tỏa, phá bỏ những ngôi nhà cũ, xây dựng cho mỗi gia đình một căn nhà mới.”
Đáng tiếc, bà cô không thể tận hưởng được căn nhà mới này bao lâu.
Ký ức về tuổi thơ cũng chấm dứt theo đó.
Cô mím môi, đẩy cánh cửa sắt, quay lại nhìn Thẩm Phong: “Thẩm Phong, mời vào.”
Chào mừng cậu, đến thế giới của tớ.
Thẩm Phong như thể nghe ra điều gì đó, bước chân hơi khựng lại, nghiêm túc đáp: “Ừ, cảm ơn.”