“Yêu em mỗi khoảnh khắc, như chuyến tàu điện lao vút qua.” — Lão Lang: “Thoát hiểm từ miệng hổ”.
*
Hai người ở lại trấn Bạch Thuật một tuần.
Trước khi trở về Hải Thành, Ân Tư Thu đột nhiên nảy ra ý định muốn ghé thăm trường cũ.
Trấn nhỏ thiếu thốn về nguồn lực giáo dục, không có ngôi trường nào nổi tiếng. Thông thường, trẻ em ở các ngôi làng lân cận sẽ học tại cùng một trường từ tiểu học đến hết cấp hai, tên trường cũng đơn giản, tên là Trường Bạch Thuật.
Sau kỳ thi cuối cấp hai, học sinh sẽ được phân loại theo điểm số. Những ai đủ điểm đậu vào trường cấp ba trong thành phố sẽ lên đó học, còn những người còn lại chủ yếu vào các trường trung cấp hoặc học nghề, rồi mỗi người một ngả.
Ân Tư Thu nhẹ nhàng giới thiệu với Thẩm Phong: “Nhưng giờ thời gian trôi qua lâu rồi, cũng không biết bạn bè cũ đã đi đâu. Bạch Thuật khác với Hải Thành, khi đang đi học, có thể người ta theo bố mẹ đi nơi khác, hoặc sau khi tốt nghiệp thì đi thành phố khác làm việc, mấy năm không quay về. Mất liên lạc rồi thì rất khó gặp lại.”
Thẩm Phong gật đầu, cậu đưa tay kéo cô gái nhỏ lại gần mình hơn.
“Lại gần một chút, đừng để bị ướt.”
Thời tiết không thuận lợi.
Mấy ngày trước trời còn nắng nóng mùa hè, nhưng đến cuối chuyến đi, thời tiết đột ngột thay đổi. Từ đêm qua đến giờ bên ngoài bắt đầu mưa lất phất mãi chưa ngừng.
Lúc này, bầu trời u ám, không khí ẩm ướt, tạo cảm giác nặng nề.
Ân Tư Thu chỉ mang theo một chiếc ô nhỏ dùng để che nắng, nên cần phải mua thêm một chiếc ô cho Thẩm Phong.
Chiếc ô che nắng không đủ lớn, không che được cả hai người, hai người phải đứng sát nhau để không bị ướt mưa và tránh cảm lạnh. Từ xa nhìn lại, chàng trai cao ráo và cô gái nhỏ nhắn, trông rất tình tứ, gợi nhớ về những khoảnh khắc thời học sinh.
Siêu thị cũng không xa lắm, chỉ cần băng qua một con đường nữa là tới.
Thẩm Phong nhanh chóng chạy vào siêu thị mua một chiếc ô lớn, đủ để che kín cả hai người.
Cậu thu chiếc ô che nắng lại, bỏ vào túi nilon rồi nhét vào balo.
“Để tớ cầm ô.”
Trong tay Ân Tư Thu vẫn đang cầm chiếc máy ảnh polaroid, không tiện cầm ô lắm.
Cô cười, chỉ tay về một hướng và nói: “Trường ở ngay kia.”
Thẩm Phong ngẩng đầu, nhìn theo hướng cô chỉ.
Trước mắt cậu là cánh cổng sắt cao lớn của trường học, bên cạnh là bảng tên bằng kim loại ghi “Trường trung học Bạch Thuật”. Dù bị che mờ bởi mưa, bảng tên vẫn sáng bóng.
“Đây là cổng trung học, còn cổng tiểu học ở đầu bên kia. Thực ra hai tòa nhà nằm cạnh nhau, giống như trường trung học Thực nghiệm Hải Thành, nhưng nhỏ hơn nhiều… không thể so sánh được.”
“Khi học tiểu học, đôi lúc tan học, tớ và bạn bè thường cố tình đi vòng sang cổng này để xem các anh chị cấp hai tan học. Bọn tớ hâm mộ bọn họ lắm, vì họ có nhiều tiền tiêu vặt hơn, đồng phục cũng đẹp hơn. Khi đó, ở đây còn có một tiệm tạp hóa nhỏ. Các anh chị lớp lớn thường ghé mua đồ ăn vặt, nước uống, như là khoai tây chiên hay gì đó. Đắt hơn những món bọn tớ ăn giá chỉ năm xu một gói, nhìn thấy thật là cao cấp.”
“Tớ từng viết trong bài tập làm văn rằng nghề mơ ước của mình là mở một tiệm tạp hóa, có thật nhiều kẹo và đồ ăn vặt. Ban ngày tự ăn, đến giờ tan học thì bán cho các bạn học sinh…”
Nói đến đây, Ân Tư Thu tự bật cười.
Bên ngoài, mưa rơi nghiêng nghiêng như một tấm màn trong suốt, chia cắt thế giới thành những vệt sáng tối chập chờn, gột rửa cái nóng của mùa hè.
Dưới chiếc ô lớn, Thẩm Phong cúi đầu, thong thả lắng nghe cô nói.
Trong đôi mắt cậu thoáng hiện lên một tia sáng dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Có lẽ, đó là những tình cảm ấm áp mà chàng trai chẳng thể nào diễn tả hết bằng lời.
…
Lúc này đang là kỳ nghỉ hè, không có ai lên lớp.
Trường học vắng lặng, không một tiếng động.
Hai người đứng ở góc đường đối diện nhìn qua, không thấy một bóng người nào trong sân trường, cả phòng bảo vệ dường như cũng không có ánh đèn.
Trường học ở trấn nhỏ không như ở thành phố lớn, chẳng có nhiều trang thiết bị giá trị, do đó, an ninh cũng không nghiêm ngặt, khá là thoải mái.
Dù sao cũng không vào được, Ân Tư Thu cũng không định tiến lại gần hơn. Cô chỉ giơ máy ảnh lên, bấm chụp cổng trường một tấm ảnh từ xa.
Một lúc sau, Ân Tư Thu nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cô cầm tấm ảnh từ máy ảnh lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy trước mặt cậu như ra hiệu.
Thẩm Phong bật cười: “Cũng đẹp đấy.”
Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đặt xe và gọi xe.
Khoảng bốn, năm phút sau, cuối cùng cũng có tài xế nhận chuyến.
Chiếc xe còn khá xa, ước chừng phải mất tầm 10 phút nữa mới đến nơi.
Hai người quyết định cùng đứng dưới mái hiên của một cửa hàng ven đường để chờ, vừa tránh mưa, vừa nói chuyện phiếm để giết thời gian.
Chẳng bao lâu sau, ứng dụng hiển thị xe còn cách 800 mét, vẫn còn ba đèn giao thông nữa.
Thẩm Phong ghi nhớ biển số xe, sau đó thoát khỏi giao diện, chỉ về phía cửa hàng tiện lợi phía sau, nói với giọng trầm: “Tớ đi mua hai chai nước.”
Nơi này cách nhà ga khá xa, thêm nữa trời lại mưa nên việc di chuyển chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn. Sau một quãng đường dài, cả hai cũng thấy hơi khát.
“Được.” Ân Tư Thu gật đầu đồng ý.
Thẩm Phong quay người, nhanh chóng bước đi.
Ân Tư Thu chần chừ một lát, mím môi rồi tháo balo khỏi vai, chuẩn bị cất máy ảnh và tấm ảnh vào trong túi.
Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ trong chớp mắt, sự cố đã xảy ra.
Một chiếc xe hơi phóng nhanh qua, bánh xe cán lên vũng nước, nước bắn tung tóe ra mọi hướng, lan ra khắp lề đường.
Ân Tư Thu đứng ngay sau vũng nước đó, cô phản xạ tự nhiên lùi lại một bước lớn.
“Bốp!”
Một tiếng va đập vang lên. Chiếc máy chụp ảnh tuột khỏi tay cô, rơi xuống nền gạch của vỉa hè.
Ân Tư Thu sững sờ.
Khi kịp phản ứng, cô lập tức cúi xuống nhặt nó lên. Nhưng tiếc thay, vỏ ngoài của máy đã nứt ra vài vết, kính ngắm và ống kính cũng vỡ thành nhiều mảnh, trông không còn khả năng sửa chữa được nữa.
“…”
Khi Thẩm Phong quay lại, cậu thấy cảnh tượng này: Cô gái nhỏ đang ngồi xổm trên vỉa hè, vai rũ xuống, từ đằng sau cũng có thể thấy rõ vẻ ủ rũ.
Cậu hơi ngạc nhiên, vội vàng bước nhanh lại gần.
“Có chuyện gì thế?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Ân Tư Thu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Phong. Đôi mắt to tròn của cô đã ngấn nước, biểu cảm tràn đầy sự hối lỗi.
Cô nói nhỏ, giọng mang theo chút nghẹn ngào: “Tớ vừa định cất máy chụp ảnh vào túi, nhưng có xe đi qua, tớ lơ đãng một chút nên làm rơi, máy bị hỏng rồi.”
Giọng cô như sắp khóc.
Thẩm Phong vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao, cậu đưa tay ra, dứt khoát kéo cô đứng dậy.
“Không sao đâu, tớ sẽ mua cho cậu cái mới. Ân Tư Thu, đừng khóc.”
“…”
Ân Tư Thu khẽ hít mũi, cúi đầu, siết chặt chiếc máy chụp ảnh trong tay.
Nhưng mua cái mới làm sao có thể giống được?
Đó là món quà Thẩm Phong tặng cô nhân dịp sinh nhật 18 tuổi. Hơn nữa, đó là món quà đầu tiên của cậu tặng, mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Đều tại cô.
Nếu như lúc nãy cô không định cất đồ vào túi thì máy đã không bị rơi. Hoặc nếu cô không đề nghị đi thăm lại trường trong trời mưa, thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng Ân Tư Thu.
Cho đến khi họ lên xe, Thẩm Phong lấy ra một thanh kẹo Mentos từ túi, nhét một viên vào miệng cô. Nhưng dù vậy, tâm trạng của cô vẫn không khá hơn, vẫn ủ dột.
Trời mưa, quyết tâm quay lại trường cũ, rồi chiếc máy chụp ảnh bị vỡ.
Tất cả như thể là một điềm báo trước điều không may.
Giữa tháng Tám, Hải Thành vẫn chìm trong đợt nắng nóng gay gắt.
Ngoài kia, trời nắng rực rỡ.
Ngày đầu tiên trở về Hải Thành, Ân Tư Thu đã bị Thẩm Phong giục đi bệnh viện kiểm tra.
Cô không thể cãi lại bạn trai, đành đồng ý.
“Biết rồi mà, mai tớ sẽ đi.”
Qua điện thoại, giọng của Thẩm Phong nghiêm túc đến mức cô có thể nghe thấy rõ.
Cậu “ừ” một tiếng, rồi nói: “Ngày mai tớ sẽ đến đón cậu.”
Ân Tư Thu dựa vào đầu giường, nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tớ tự đi cũng được…”
“8 giờ 30 sáng, nói xong rồi.”
“…”
Sáng hôm sau, cả hai dậy sớm để đến bệnh viện Nhân Tế đăng ký khám.
Theo phỏng đoán, tình trạng của Ân Tư Thu có khả năng là viêm dạ dày gây ra bệnh mãn tính. Theo lời Thẩm Phong – người dân địa phương, bệnh viện Nhân Tế nổi tiếng với chuyên khoa tiêu hóa, đứng đầu các bệnh viện ở Hải Thành.
Muốn khám bác sĩ chuyên khoa thì phải đặt lịch trước. Vì không chờ được, họ đành khám phòng khám thường.
Bác sĩ là một người đàn ông trẻ, trông chỉ khoảng ngoài 30, gương mặt nghiêm túc, ra hiệu cho Ân Tư Thu mô tả kỹ hơn về các triệu chứng.
“Chỉ là chán ăn, buồn nôn? Có triệu chứng nào khác không? Như đau dạ dày chẳng hạn?”
Ân Tư Thu suy nghĩ kỹ, rồi lắc đầu.
Bác sĩ nói: “Đặt lịch để làm nội soi dạ dày, kiểm tra xem sao. Dựa vào các triệu chứng hiện tại, có vẻ không giống viêm dạ dày. Viêm dạ dày cấp tính khiến bệnh nhân đau đớn không chịu nổi. Đợi kết quả rồi mới xem xét tiếp.”
Bác sĩ vừa nói vừa nhập thông tin bệnh án vào máy tính. Sau đó, bác sĩ nhanh chóng viết đơn, bảo Ân Tư Thu cầm giấy yêu cầu nội soi dạ dày đi thanh toán. Cuộc khám kết thúc khá nhanh.
Lúc này, bệnh viện đông nghịt người, hàng dài người xếp trước quầy thu ngân. Ân Tư Thu và Thẩm Phong từ từ đi đến cuối hàng, đứng yên chờ đến lượt.
Giữa dòng người tấp nập, hai người giống như một con thuyền nhỏ lẻ loi, đứng cạnh nhau như đồng đội cùng một chiến tuyến.
Ân Tư Thu cũng không hiểu sao trong đầu mình lại bất chợt nảy ra suy nghĩ như vậy. Cô lắc đầu, xua đi những ý nghĩ luẩn quẩn, rồi khẽ nói: “Lịch nội soi dạ dày là vào cuối tuần, chắc ba mẹ tớ sẽ đi cùng.”
Ý cô là không tiện để bạn trai đi cùng.
Nghe vậy, Thẩm Phong im lặng trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cậu nói: “Được, vậy khi tái khám, tớ sẽ đi cùng cậu.”
…
Chuyện đi khám bệnh khiến thời gian như trôi nhanh hơn, mỗi ngày như đang đếm ngược chờ đến ngày đến bệnh viện.
Sau khi biết chuyện, mẹ Ân trách cô không nói sớm và nhất quyết phải đi cùng cô, thậm chí nếu cần, bà sẽ xin nghỉ phép để đưa cô đi.
Vì thế, Thẩm Phong cũng không có cơ hội đi cùng, nhưng Ân Tư Thu thường nhắn tin hoặc gọi điện cho cậu để cập nhật tình hình.
“Tớ vừa có kết quả nội soi dạ dày, không có vấn đề gì cả. Mẹ tớ bảo sẽ hỏi thêm ý kiến bác sĩ.”
“Bác sĩ khuyên tớ nên làm kiểm tra toàn diện, bảo rằng có thể vấn đề không phải ở hệ tiêu hóa, mà có thể là ở chức năng khác. Dù sao cũng không nghiêm trọng đâu, cậu đừng lo.”
“À, cuối tuần tớ phải đi chụp CT.”
“…”
Còn hai ngày nữa mới có kết quả chụp CT thì Ân Tư Thu bất ngờ nhận được điện thoại từ bệnh viện, yêu cầu cô đến tái khám vào ngày hôm sau, tốt nhất là có người thân đi cùng.
Sau khi cúp máy, tim Ân Tư Thu bắt đầu đập thình thịch, không thể kiểm soát được.
Đúng lúc đó, Thẩm Phong gọi đến.
Ân Tư Thu không bắt máy ngay, cô đi lại vài vòng trong phòng, hít thở sâu mấy lần rồi mới nhấc điện thoại lên.
“…Thẩm Phong.”
Giọng nói của cô không khác gì so với thường ngày.
Cô cũng không rõ vì sao mình không muốn nói ngay với Thẩm Phong về cuộc điện thoại vừa rồi từ bệnh viện.
Có lẽ cô muốn chờ thêm một chút, đợi xem tình hình thế nào rồi mới nói, không cần làm Thẩm Phong lo lắng một cách không cần thiết.
Thẩm Phong hỏi: “Cậu mới ngủ dậy à? Sao lâu thế mới nghe máy?”
Ân Tư Thu cười nhẹ, cố ý trả lời một cách tự nhiên: “Ừ, đúng rồi.”