Không biết từ lúc nào, nhiệt độ ở Hải Thành đã giảm xuống còn một con số.
Theo cách nhận biết ở vùng này, đây được xem là chính thức bước vào mùa đông.
Mùa thu lặng lẽ rời đi.
Nhưng Ân Tư Thu lại mãi mãi ở lại trong mùa thu của tuổi 18.
Dù Thẩm Phong có hát một vạn lần bài hát của Châu Kiệt Luân, hay nói một vạn lần rằng cậu yêu cô, thì cô cũng không bao giờ mở mắt và cười nữa.
Ba mẹ Ân Tư Thu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn đến tận cùng nhưng vẫn phải gắng gượng tinh thần lo liệu hậu sự cho con gái.
Thẩm Phong bỏ học suốt một tuần, nhốt mình trong nhà.
Mãi đến ngày tang lễ, cậu mới lặng lẽ xuất hiện.
Cậu không đủ can đảm để nhìn cô lần cuối… cô gái nhỏ của cậu đã mãi mãi rời xa, không bao giờ trở lại.
Cũng giống như ba mẹ cậu.
Không bao giờ trở lại.
Tất cả mọi thứ, giống như một giấc mơ.
Ai có mặt hôm đó cũng khóc, chỉ có Thẩm Phong như thể đã mất đi khả năng khóc, khuôn mặt không biểu cảm, không rơi một giọt nước mắt.
Tang lễ kết thúc.
Cậu lặng lẽ ra về mà không nói lời nào.
Thời gian trôi qua, đã đến sau Tết Nguyên Đán.
Ba của Ân Tư Thu gọi điện cho Thẩm Phong.
“Thẩm Phong à, hai bác sắp chuyển nhà, đang dọn dẹp đồ của Thu Thu… Con bé có một cái hộp, cháu có muốn đến xem không? Nếu cháu muốn, có thể lấy… Haizz.”
Nhận được điện thoại, Thẩm Phong lập tức đến nhà Ân Tư Thu.
Vẫn là khu chung cư cũ kỹ đó.
Vẫn là tòa nhà ấy.
Căn hộ của nhà họ Ân ở vùng ngoại ô, đầu tháng Mười Một đã bán đi với giá rẻ.
Nhưng cuối cùng, dù còn lại chút tiền chưa kịp tiêu thì người đã không còn nữa.
Ba mẹ Ân không còn cách nào khác, không tiếp tục sống trong căn nhà trọ mà con gái từng ở, họ định chuyển đi nơi khác.
Thẩm Phong đứng dưới tòa nhà.
Cậu nhìn lên ô cửa sổ quen thuộc, bước chân dừng lại rất lâu.
Rồi từ từ, cậu bước lên cầu thang.
“Cộc cộc…”
Mẹ Ân không có nhà, là ba Ân ra mở cửa.
“Đến rồi à. Đồ trong phòng, cháu vào xem đi.”
Ông chỉ tay về phía căn phòng.
Lúc này, phòng khách đã chất đầy các thùng giấy lớn nhỏ, trông có chút lộn xộn.
Thẩm Phong bước qua đống đồ, tiến đến cửa phòng ngủ của Ân Tư Thu.
Phòng ngủ trống trơn, mọi thứ đã được ba mẹ Ân dọn đi, chỉ còn lại một chiếc hộp giấy nhỏ, đặt trên tấm đệm.
Như chiếc hộp Pandora, đang chờ ai đó mở ra.
Thẩm Phong bỗng cảm thấy sợ hãi.
Cậu bất giác nắm chặt tay, hít một hơi sâu, bước về phía trước.
Thêm một bước nữa.
Chiếc hộp không dán băng keo.
Nắp hộp mở toang.
Thẩm Phong vươn tay, lần lượt lấy từng món đồ ra.
Có chiếc tai nghe đã được trả lại, có hai tấm thẻ đánh dấu, có một quả bi-da đen, có chiếc máy chụp hình Polaroid bị vỡ và một xấp ảnh…
Còn rất nhiều, rất nhiều món đồ nhỏ khác bên trong.
Đều là những món liên quan đến cậu.
Nhìn qua, chúng như những bảo vật quý giá, được chủ nhân cẩn thận lưu giữ, gom góp lại với nhau.
Ngón tay Thẩm Phong khựng lại.
Cậu lần mò đến đáy hộp.
Bên trong có một mẩu giấy.
Trên đó là nét chữ của Ân Tư Thu.
Nội dung viết cho cậu.
[Thẩm Phong, cuộc đời ngắn ngủi của tớ vì có cậu mà đã vô cùng vô cùng hạnh phúc. Được ở bên cậu, dù chỉ một ngày, tớ cũng thấy cuộc sống thật đáng giá.
Cậu chính là mùa thu tuyệt vời nhất trong thế giới của tớ.
Hy vọng đời này cậu cũng có thể vui vẻ như tớ, dù ở đâu, dù ở bên ai.
Chặng đường tiếp theo, cậu nhất định phải hạnh phúc hơn nữa.
Ân Tư Thu.]
Mẩu giấy mỏng nằm trong tay Thẩm Phong, nhưng dường như nặng đến nghìn cân.
Cậu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đó rất lâu, rất lâu.
Nhìn đến cuối cùng, khóe miệng cậu cũng khẽ cong lên.
Cô gái nhỏ này.
Thật là…
Một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy.
Đến lúc này, Thẩm Phong mới đột ngột nhận ra, cảm giác đau đớn nhất chính là cười trong lúc khóc.
…
Hai mươi phút sau.
Thẩm Phong bình tĩnh bước ra khỏi phòng ngủ của Ân Tư Thu.
Cậu trịnh trọng cảm ơn ba của cô, mang theo chiếc hộp giấy và lặng lẽ để lại một chiếc thẻ ngân hàng không có mật khẩu trên tủ giày ở cửa ra vào.
Bên ngoài, ánh nắng chiếu rực rỡ.
Chút hơi ấm ấy xua tan phần nào cái lạnh giá của mùa đông.
Thẩm Phong đứng trên khoảng đất trống, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Mùa thu tiếp theo còn rất lâu, rất lâu nữa mới tới.
Liệu Ân Tư Thu có đợi kịp không?
*
Đó là mùa thu.
Dường như trấn Bạch Thuật vẫn chưa thoát khỏi mùa hè.
Nhưng người dân quen thuộc nơi đây đều biết, không lâu nữa, trấn sẽ bị bao phủ bởi băng tuyết và cái lạnh khắc nghiệt, biến thành một màu trắng tinh khôi.
“Hôm nay cậu lại đi đến tiệm tạp hóa đó à?”
“Đi chứ.”
“Nhưng ông chủ tiệm có đẹp trai đến mấy thì trông cũng lạnh lùng quá. Hơn nữa, tuổi này thì chắc chắn phải kết hôn rồi. Mẹ tớ nói, dù anh ấy là người từ nơi khác đến, nhưng có vẻ Bạch Thuật là quê của người nhà anh ấy. Mẹ tớ đoán anh ấy cũng ngoài ba mươi rồi, chắc chắn đây là quê vợ anh ấy, nếu không thì sao lại đến đây chứ. Cậu chỉ nhìn ngắm thì được, nhưng đừng sa vào quá sâu đó!”
“Aiya, cậu đang nói nhảm gì thế! Tớ chỉ đi mua nước giải khát thôi mà!”
“Có ai mua chai nước mà phải đi vòng qua ba con phố, chạy đến tận trường cấp hai của chúng ta để mua đâu chứ! Chậc!”
“…”
Ba cô gái mặc đồng phục học sinh, trông chẳng khác gì học sinh trung học, vô tư và trong sáng.
Đinh Tình không nhịn được mà mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô ấy lững thững bước theo sau vài bước.
Dù sao, họ cũng có cùng điểm đến.
Chỉ sau vài phút, cả nhóm đã rẽ vào một tiệm tạp hóa.
Những năm gần đây, trấn Bạch Thuật phát triển thành một thành phố du lịch mới nổi, tất cả các tòa nhà cũ trong trấn đều được tân trang và gia cố lại, bao gồm cả dãy cửa hàng đối diện trường Bạch Thuật cũng được tu sửa hoàn toàn.
Gọi đây là tiệm tạp hóa có vẻ không đúng.
Nó lớn hơn một cửa hàng tiện lợi La Sâm bình thường, chiếm gần ba mặt tiền cửa hàng. Khi bước vào, người ta lập tức bị thu hút bởi những dãy kệ đầy ắp các loại đồ ăn vặt.
Đồ đạc đa dạng, bày biện gọn gàng, như một chợ đồ ăn vặt thu nhỏ.
Ba nữ sinh len lỏi giữa các kệ hàng, lựa chọn đồ một lúc lâu.
Họ thì thầm với nhau, mắt không ngừng liếc về phía quầy thu ngân.
Mãi sau, họ mới mãn nguyện, mỗi người cầm một chai nước và vài gói sôcôla, rồi cùng tiến về phía quầy thanh toán.
Ngày nay, siêu thị và cửa hàng hầu như đều sử dụng hệ thống thanh toán tự động, phía trước có một màn hình điện tử, tự quét mã vạch và thanh toán.
Ba cô gái loay hoay thanh toán một lúc lâu, nhưng vẫn không thể khiến người đàn ông đứng sau quầy thu ngân bước ra, đành tiếc nuối ra về.
Sau khi họ rời đi, Đinh Tình bước lên phía trước.
Tay cô ấy không cầm bất kỳ món hàng nào, chỉ mỉm cười và gọi to: “Thẩm Phong, lâu rồi không gặp.”
“…”
Một lúc sau, một gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ xuất hiện trước mắt Đinh Tình.
Thẩm Phong kéo ghế ra một chút, nhìn thấy Đinh Tình, anh mới khép cuốn sách lại, không biểu cảm đứng dậy, gật đầu với cô ấy.
“Lâu rồi không gặp.”
Đinh Tình nhướng mày.
Đúng là đã lâu không gặp.
Mọi người đều bận rộn với công việc, gia đình, con cái và những bộn bề của cuộc sống riêng, dường như không còn thời gian để gặp lại bạn cũ.
Nhưng Đinh Tình lại không ít lần nghe về cái tên Thẩm Phong.
Những năm gần đây, Thẩm Phong đã tham gia vào việc nghiên cứu phát triển một loại thuốc giảm đau đặc hiệu chống ung thư. Từ khi còn trong giai đoạn nghiên cứu, đến lúc thử nghiệm lâm sàng, cuối cùng thành công và được đưa ra thị trường, anh luôn thu hút sự chú ý trong ngành.
Chồng của Đinh Tình làm trong ngành dược phẩm, khi biết cô ấy là bạn học cũ với Thẩm Phong, anh ấy thường xuyên nhắc đến Thẩm Phong ở nhà, còn nhiều lần ngỏ ý nhờ cô ấy kết nối để mời Thẩm Phong ăn cơm.
Có thể thấy, có những người sinh ra đã định là để tỏa sáng.
Tuy nhiên, theo Đinh Tình, Thẩm Phong không thay đổi nhiều.
Anh vẫn lạnh lùng, vẫn không quá quan tâm đến người khác, và vẫn đẹp trai. Trong ánh mắt, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của chàng trai trẻ trung đầy sức hút năm xưa.
Có lẽ sau một khoảng thời gian dài, anh càng toát ra vẻ thanh tao, như thể sắp rời khỏi thế giới này.
Không có gì lạ khi anh thu hút sự chú ý của những nữ sinh trung học ban nãy.
Đinh Tình không tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, cô ấy dùng một lời chào hỏi quen thuộc, mỉm cười hỏi: “Dạo này cậu thế nào?”
Thẩm Phong lạnh nhạt nhìn cô ấy.
Một tiếng “Ừm” ngắn ngủi, xem như câu trả lời.
Đinh Tình nói: “Là bạn học cũ, tớ cũng không cần khách sáo với cậu. Lần này đến đây là vì viện nghiên cứu đang hợp tác với công ty của chồng tớ muốn mời cậu, họ nhờ tớ làm cầu nối. Tiện thể con gái tớ muốn đi du lịch nên tớ đưa con bé đến đây. Nếu cậu có hứng thú, tớ sẽ chuyển thông tin liên lạc của cậu cho họ.”
Cô ấy biết rằng, dù nói nhiều hay ít, dù có khách sáo đến đâu, với Thẩm Phong đều không có tác dụng.
Tốt hơn là nói thẳng ra.
Vì Thẩm Phong luôn như vậy.
Những người và những việc anh không quan tâm, anh sẽ không bao giờ để ý đến.
Nhiều năm trước, Đinh Tình đã chứng kiến điều đó.
Và đúng như cô ấy dự đoán.
Nghe vậy, Thẩm Phong ngả lưng vào ghế, cầm lại cuốn sách và dứt khoát từ chối: “Không hứng thú.”
Đinh Tình lặng lẽ nhìn anh chằm chằm một lúc.
Sau một hồi lâu, cô ấy khẽ thở dài: “Cậu định ở đây mãi sao?”
“…”
“Xin lỗi, tớ không có ý xúc phạm.”
Cuộc đời của người khác vốn dĩ không cần cô ấy can thiệp.
Chỉ là… chỉ là…
Đinh Tình nói: “Cô ấy sẽ muốn thấy kết quả như thế này sao?”
Bộp.
Một tiếng vang rõ ràng.
Là tiếng bìa cứng của cuốn sách đập xuống mặt bàn.
Thẩm Phong ngước mắt lên, hàng lông mi dài, che phủ đôi mắt sâu thẳm tựa mực.
Anh nói: “Cậu muốn mua gì?”
“…”
Đinh Tình không biết đáp lại thế nào.
Chuyện không có chuyển biến, có lẽ đã nằm trong dự đoán của cô ấy.
Cô ấy lùi lại nửa bước, ánh mắt lướt qua dãy kệ đầy kẹo.
Trên kệ, những cuộn kẹo Mentos được xếp ngay ngắn thành hàng.
Vị chanh xanh, vị dâu, vị bạc hà, vị cola… đủ các loại màu sắc.
Chỉ thiếu duy nhất vị nho tím.
Ngón tay của Đinh Tình dừng lại trên vỏ kẹo vài giây, không nhịn được hỏi: “Tại sao lại không có vị nho?”
“Hàng không bán.”
Thẩm Phong cụp mắt xuống.
Đinh Tình: “…Đã mười mấy năm rồi, cậu vẫn chưa thể bước ra sao?”
Chưa dứt lời.
Thẩm Phong bật cười nhẹ.
“Chưa từng bước vào, sao có thể nói đến chuyện bước ra?”
Khoảnh khắc đó, Đinh Tình biết chắc rằng, Thẩm Phong sẽ không nói thêm gì với cô ấy nữa. Hoặc có thể, việc anh vừa đáp lại vài câu, chỉ vì cô ấy từng là người bạn thân nhất của Ân Tư Thu mà thôi.
Nhưng cô ấy cũng không định thuyết phục thêm điều gì.
Trái tim cô đơn của mỗi người đều có một vùng đầm lầy, nơi mà người khác không thể đặt chân vào.
Dừng lại một lúc.
Đinh Tình lặng lẽ quay lưng bước đi.
…
Trong chớp mắt, tiệm tạp hóa trở lại với sự tĩnh lặng.
Giờ tan học đã qua, ngoài du khách đi ngang qua, có lẽ sẽ không còn khách hàng nào nữa.
Thẩm Phong đặt cuốn sách xuống, đứng dậy và khóa cửa tiệm.
Không gian rộng lớn, chỉ còn lại anh.
Cảm giác cô độc này, từ năm 13 tuổi, Thẩm Phong đã quen với nó.
Có lẽ, từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã thoát ra được.
Nhưng rồi, sự an ủi và đồng hành ấy cũng chẳng thể kéo dài mãi bên anh.
Với Thẩm Phong, Ân Tư Thu giống như một vệt sao băng, lướt qua bầu trời đêm, mang đến cho anh tình yêu và hy vọng, giúp anh không còn chìm đắm trong bóng tối vô tận.
Rồi cô biến mất khỏi vũ trụ này.
Từ đó, dù có bao nhiêu ngôi sao băng khác lướt qua, dù có rực rỡ, xinh đẹp và chói sáng đến đâu.
Nhưng không phải là cô.
Không ai bằng cô.
Thẩm Phong chỉ muốn có một Ân Tư Thu mà thôi.
Giữa muôn vạn người, với anh, chỉ có mình cô là duy nhất.
Nhưng cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.
…
Thẩm Phong nhấc điện thoại ở bên cạnh lên.
Anh mở ứng dụng Wechat.
Anh mở cuộc trò chuyện được ghim ở đầu.
Nhiều năm trước, Ân Tư Thu đã từng đọc cho anh nghe một bài viết.
Bài viết ấy nói rằng, trong lĩnh vực cơ học lượng tử, nếu một người đủ nhớ nhung bạn, thì người đó có thể xuất hiện trong giấc mơ của bạn.
Thẩm Phong mơ thấy Ân Tư Thu mỗi đêm.
Theo lý thuyết đó, nghĩa là cô cũng đang nhớ đến anh, phải không?
Thẩm Phong không tự chủ được mà khẽ cong môi.
Ngón tay anh dừng lại trong giây lát, rồi anh nhanh chóng gõ một dòng chữ và gửi đến tài khoản mà anh biết sẽ không bao giờ có hồi đáp.
Thẩm Phong: “Ân Tư Thu, mùa thu năm nay, em có nhớ anh không?”