Quả Tim Nhỏ Của Vương Gia Bệnh Kiều

Chương 1



Ngày hôm trước đã lập thu, nhưng nắng nóng vẫn chưa biến mất, mặt trời như cũ nóng rát mà chiếu xuống đất bằng, khiến nhánh cây uể oải gục xuống lá xanh, từng nhóm chim chóc đều tránh nóng dưới cây cối, trong lúc nhất thời cả viện an tĩnh không ít.

Nhạc Sanh Viện là chỗ ở của tam tiểu thư Thẩm Hinh Dung phủ Ngụy Quốc Công, bốn phía trong sân trồng trọt rất nhiều cây hoa, ngày xuân hoa tươi đầy đất, ngày mùa hè cây xanh thành bóng râm, đợi đến ngày mùa thu kim quế toả hương, vào đông còn có thể vây lò thưởng tuyết, là nơi có phong cảnh tốt nhất nhất, thích ý nhất trong toàn bộ phủ Ngụy Quốc Công.

Có thể thấy được phủ Ngụy Quốc Công đối đãi tam tiểu thư Thẩm Hinh Dung sủng ái cỡ nào.

Trong phòng như cũ đặt bồn băng, để tiêu giảm nắng nóng trong phòng, so với bên ngoài thì mát mẻ không ít.

Có gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào phòng, màn lụa hồng nhạt nhẹ nhàng đong đưa.

Thẩm Hinh Dung dựa vào trên giường, dần dần mà chìm vào mộng.

Trong mơ, Ninh Vương Tiêu Sở Hiên người mặc cẩm y, eo mang đai ngọc, trường thân ngọc lập (*) mà đứng ở trước mặt Thẩm Hinh Dung, phảng phất như một giai công tử đạp trăng bước đến.

(*)  长身玉立 trường thân ngọc lập: Chỉ thân dài thẳng như ngọc. 

Hắn vẫn nghiêm túc lãnh đạm như cũ, trên khuôn mặt tuấn tú vô cảm bỗng nhiên nở một nụ cười, tươi cười xán lạn, cực kỳ mê người, giống như làm ra sự tình gì mà cực kỳ đắc ý.

Vào lúc Thẩm Hinh Dung kinh ngạc vì thấy người nổi tiếng là lãnh khốc tàn nhẫn như Tiêu Sở Hiên cũng sẽ có thời điểm tươi cười đẹp như vậy, bỗng nhiên Tiêu Sở Hiên vừa động, bay nhanh mà ra tay, hướng phía dưới cổ nàng nhoáng lên, liền đem chiếc khoá như ý mà nàng mang từ nhỏ trên người cướp đi.

Thẩm Hinh Dung dị thường kinh ngạc, giương mắt nhìn tay Tiêu Sở Hiên, liền thấy trên tay hắn đang cầm chiếc khoá như ý của nàng, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Đồ vật của nữ nhi gia làm sao có thể tùy tiện cho hắn lấy đi, mặt trên chiếc khoá còn khắc tên nàng, đây là trăm triệu lần cũng không được, Thẩm Hinh Dung sốt ruột mà kêu lên: “Ngươi mau trả lại cho ta!”

Ai ngờ Tiêu Sở Hiên chẳng những không trả, con ngươi đen bóng hiện lên một tia ánh sáng giảo hoạt, bàn tay to đem khóa như ý chặt chẽ nắm ở trong lòng bàn tay, trở tay giấu ở sau lưng, khoé môi mỏng hướng lên hiện ra một nụ cười hình cung đẹp đẽ: “Ngươi vừa mới kém chút bị người xấu bắt đi, là ta cứu ngươi, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, khóa như ý này coi như là tín vật đính ước.”

“Ngươi, ngươi……” Thẩm Hinh Dung gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa bực, dưới tình thế cấp bách thốt lên, “Ngươi thấy sắc nảy lòng tham, vô sỉ tiểu nhân, đăng đồ tử!”

Tiêu Sở Hiên nhẹ bước, khóe miệng đang ngậm ý cười dần dần hạ xuống, ánh mắt tối tăm sâu thẳm hiện lên một tia đau xót.

Thẩm Hinh Dung giờ phút này đúng là vừa tức vừa bực, căn bản không phát hiện Tiêu Sở Hiên khác thường, nàng đầy bụng ủy khuất cùng lửa giận, căm tức nói: “Ngươi tuy là hoàng tử, sinh ra cao quý, lại có chiến công hiển hách, được bá tánh Đại Chu tôn là chiến thần, ta tưởng rằng ngươi nên là một người quân tử đỉnh thiên lập địa, quang minh lỗi lạc, không nghĩ tới ngươi cùng với hạng người như bọn đạo chích có ý đồ gây rối không có gì bất đồng. Ngươi đã cứu ta, có ân với ta, ta vốn dĩ có thể có rất nhiều biện pháp cảm tạ ngươi, nhà ta cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Ngươi lại vì trả ơn, muốn ta lấy thân báo đáp, hành vi của ngươi như thế, có thể coi là chiến thần sao? Đúng là có tiếng mà không có miếng!”

Nghe được một phen chỉ trích đầy ngập phẫn nộ của nàng, Tiêu Sở Hiên hoàn toàn đen mặt, bàn tay ở sau người nắm chặt khóa như ý, cơ hồ muốn đem khóa như ý đâm vào da thịt, lòng bàn tay truyền đến đau đớn mới có thể làm hắn bảo trì lý trí thanh tỉnh cuối cùng, trên gương mặt thanh tuấn hiện lên thần sắc đau đớn kịch liệt cùng ưu thương.

“Ngươi xem ta là người như vậy?” Hắn cứng họng hỏi ra, bước lên một bước tới gần Thẩm Hinh Dung, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng.

Tiêu Sở Hiên vốn chính là người hàng năm chinh chiến sa trường, một thân khí thế sát phạt đều là từ thây sơn biển máu tôi luyện nên, một khi khí thế lộ ra ngoài, thì sẽ giống như từ trong địa ngục Tu La bước ra, khiến người ta không thể không sợ hãi.

Thẩm Hinh Dung đột nhiên bị doạ vì khí thế lộ ra của hắn, theo bản năng mà lùi ra sau một bước.

Chính vì lui về sau như vậy, nên nàng không nhìn thấy phía sau mặt đất chợt từ đất bằng biến thành vực sâu vạn trượng, nàng một chân sau dẫm vào hư không, khiến cả người thẳng tắp mà rơi xuống……

Thẩm Hinh Dung cả người chấn động, từ trong mộng bừng tỉnh.

Trong một chớp mê mang, Thẩm Hinh Dung giơ tay nhéo nhéo giữa mày, từ khi nàng trọng sinh đến giờ, đã liên tục mấy ngày đều mơ như vậy.

Đây vốn dĩ là sự tình phát sinh ở đời trước.

Ngày ấy là Tiết Thất Tịch, nàng mang theo nha hoàn Hồng Lăng ra cửa chơi đùa, trên đường gặp phải ăn trộm sấn loạn trộm túi tiền của mình, nàng phát hiện sau đó sốt ruột đuổi theo, giữa đám đông chen chúc, nàng cùng Hồng Lăng đã bị tách ra.

Một mình nàng đuổi theo tên trộm chạy vào ngõ nhỏ yên lặng, thời điểm phát hiện tình huống không đúng, muốn quay về, đã bị ba tên hắc y nhân bịt mặt ngăn cản đường đi, bọn họ có ý đồ muốn đem nàng trói đi.

Trong lúc nguy cấp vạn phần, chính Ninh Vương Tiêu Sở Hiên xuất hiện cứu nàng. Ninh Vương Tiêu Sở Hiên võ nghệ cao cường, với mấy chiêu đã đánh chạy ba tên hắc y nhân bịt mặt, nàng cũng thực cảm kích Tiêu Sở Hiên đã cứu giúp, vì thế đã nói muốn báo đáp hắn.

Ai ngờ Tiêu Sở Hiên lại không phải chính nhân quân tử như nàng tưởng, ngược lại trong lúc nàng chưa chuẩn bị đã cầm đi khóa như ý, còn muốn nàng lấy thân báo đáp ân cứu mạng của hắn.

Nàng vừa nghe loại yêu cầu này liền nổi nóng, vừa thẹn vừa bực, căm giận mà mắng hắn thấy sắc nảy lòng tham, là tên đăng đồ tử, cũng hung hăng mà trách cứ hắn một trận, đem Tiêu Sở Hiên mắng đến cả khuôn mặt tuấn tú đều đen……

Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Hinh Dung sâu kín thở dài một tiếng, từ lúc nàng trọng sinh đến nay, nàng đã liên tục mấy ngày đều mơ giấc mộng như vậy.

Mơ giấc mộng như thế một lần còn tốt, nhưng liên tục mấy ngày đều có cùng giấc mơ, làm Thẩm Hinh Dung không thể không nghĩ nhiều.

Tình huống trong mộng giống như là một điềm cảnh báo, nói rằng nếu nàng cự tuyệt lời cầu thân của Ninh Vương Tiêu Sở Hiên, phía sau nàng chính là vạn trượng vực sâu.

Mà trên thực tế, ở đời trước, nàng cự tuyệt lời cầu thân của Ninh Vương Tiêu Sở Hiên, được như ý nguyện gả làm phi cho Tấn Vương Tiêu Sở Đình, người sau này trở thành Hoàng đế, nàng cũng xác thật giống như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, thống khổ cả đời.

Hồi tưởng lại những sự tình đã trải qua đời trước, Thẩm Hinh Dung đầy bụng hối hận lại thống khổ tự trách, nếu nàng sớm biết những chuyện phát sinh sau này, sớm biết rằng những điều chính mình lựa chọn sẽ là quyết định sai lầm như thế, nàng có lẽ sẽ không mắng Tiêu Sở Hiên như vậy, sẽ không hiểu lầm hắn trách oan hắn, cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với hắn như vậy.

Mày đẹp của Thẩm Hinh Dung hơi hơi nhăn lại, nàng có điểm hối hận khi đời này trọng sinh về trễ một chút.

Nếu nàng có thể sớm mấy ngày trọng sinh trở về, nàng sẽ không ở lúc Tiêu Sở Hiên cứu mình mà nói khó nghe như vậy, cũng sẽ không vào thời điểm ngày thứ hai sau khi Tiêu Sở Hiên cứu mình mà tới cửa hướng phụ thân cầu thân đã cự tuyệt hắn, càng sẽ không thẹn quá thành giận mà nói cái gì mà “Tiêu Sở Hiên là đồ ngụy quân tử, chỉ là hạng người có tiếng mà không có miếng, nàng chết cũng sẽ không gả cho hắn!”.

Nhưng hiện tại khoảng cách lúc nàng cự tuyệt Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cầu thân đã qua vài ngày, cũng không biết là ai đã đem lời nàng nói lan truyền ra ngoài, khiến cả kinh thành đều biết, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối mà bố trí một phen, không lưu tình chút nào đem Ninh Vương Tiêu Sở Hiên hạ thấp, đem hắn nói thành tên không đáng một đồng, biến thành hạng người gà gáy cẩu trộm.

Bởi vậy, mọi người kinh thành đều đã biết sự tình nàng cự tuyệt Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cầu thân, cũng biết lời nàng nói làm hạ thấp đi Ninh Vương Tiêu Sở Hiên, nàng xem như đã hung hăng mà đắc tội sâu sắc đến Ninh Vương Tiêu Sở Hiên.

Mỗi người đều có lòng tự trọng, nghĩ đến Ninh Vương Tiêu Sở Hiên là một người kiêu ngạo như vậy, nàng thế mà vô tình thương tổn hắn, hạ thấp hắn, đem sự thật tình của hắn mà đạp dưới chân, không khác gì đem dao đâm vào ngực hắn, trong lòng hắn hẳn là khó chịu rất nhiều.

Thẩm Hinh Dung không khỏi nhớ tới đời trước sau khi nàng chết, thân ảnh kia đầu đầy tóc bạc, cô độc một mình, lẻ loi mà ngồi trên long ỷ ở đại điện, ngực liền ngăn không được mà nhói đau.

……

Nha hoàn Hồng Lăng bưng nước ô mai từ gian ngoài đi vào, cười nói với Thẩm Hinh Dung: “Tam tiểu thư, đây là nước ô mai mà người yêu uống nhất, nô tỳ mới vừa ướp lạnh, uống một chén giúp giải nhiệt ngăn khát.”

Thời tiết quá nóng, Thẩm Hinh Dung yêu nhất uống nước ô mai, nhưng phụ thân cùng đại ca suy xét đến thân thể của nàng, nghiêm khắc quy định nàng một ngày chỉ có thể uống một chén, cũng muốn nha hoàn Hồng Lăng thành thành thật thật mà nghe lệnh chấp hành. Không sợ Thẩm Hinh Dung sau lưng năn nỉ Hồng Lăng đưa thêm một chén, chính Hồng Lăng cũng không dám cho nàng uống nhiều, mỗi ngày cũng chỉ có một chén nước ô mai ướp lạnh như vậy.

Thẩm Hinh Dung ngăn lại cảm xúc khó chịu, nàng không muốn khiến Hồng Lăng nhận ra, trên mặt hiện ra tươi cười, duỗi tay tiếp nhận nước ô mai từ trên tay Hồng Lăng, cúi đầu nhẹ nhấp hai ngụm, hương vị chua chua ngọt ngọt, mang theo cảm giác mát lạnh lướt qua yết hầu, rất là thoải mái.

“Ngày hôm trước ta nói ngươi đi tìm người hỏi thăm một chút tin tức của Ninh Vương điện hạ, ngươi có nghe được gì không?”

Thẩm Hinh Dung uống hết nước ô mai, cầm chén đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh, giương mắt nhìn về phía người Hồng Lăng, bắt đầu dò hỏi về sự tình mà nàng kêu Hồng Lăng đi làm.

Thời điểm Hồng Lăng sáu tuổi đã đến bên người Thẩm Hinh Dung hầu hạ, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu, tình như tỷ muội, Thẩm Hinh Dung thập phần tín nhiệm Hồng Lăng, Hồng Lăng đối với Thẩm Hinh Dung cũng là một mảnh trung thành và tận tâm.

Đời trước Thẩm Hinh Dung vào cung làm phi, cũng mang Hồng Lăng tiến cung, vào lúc nàng ở trong cung được sủng ái, chính Hồng Lăng giúp nàng chuẩn bị tốt hết thảy. Sau đó phụ huynh bị kẻ gian hãm hại, nàng cũng mất sủng, bị biếm vào lãnh cung, cũng là Hồng Lăng bồi ở bên người nàng không rời không bỏ, chính là một nha hoàn trung thành và tận tâm. Thẩm Hinh Dung cảm thấy chính mình có phúc khí, chuyện quan trọng đều để Hồng Lăng đi làm.

Hai ngày trước, Hồng Lăng được Thẩm Hinh Dung phân phó, liền đi ra ngoài tìm người hỏi thăm tin tức có quan hệ với Ninh Vương Tiêu Sở Hiên, vội vàng gật đầu nói: “Đã nghe được, nghe nói Ninh Vương điện hạ hai ngày trước đã rời kinh”.

“Ra kinh làm việc sao?” Thẩm Hinh Dung nhíu mày, lại nói: “Có biết hắn khi nào trở về không?”

Hồng Lăng lắc đầu, nói: “Ninh Vương điện hạ thân phận quý trọng, hành tung không dễ nghe được, khi nào trở về thì không biết.”

Thẩm Hinh Dung suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Ninh Vương Tiêu Sở Hiên thân là hoàng tử, vì Đại Chu mà lập được chiến công hiển hách, thuộc hạ còn nắm giữ mấy vạn đại quân, nếu ai cũng có thể dễ dàng mà biết hành tung của hắn, thế thì cách cái chết cũng không xa.

Không biết Tiêu Sở Hiên khi nào mới có thể trở về, Thẩm Hinh Dung cũng chỉ có thể chờ, nàng muốn làm tốt quan hệ với Tiêu Sở Hiên, đền bù sai lầm mà mình đã phạm phải, cũng nhìn thấy tài năng của Tiêu Sở Hiên.

Hồng Lăng lại không biết ý tưởng của Thẩm Hinh Dung, thấy khuôn mặt nàng lộ vẻ u sầu, là bộ dáng trong lòng có việc, quan tâm hỏi: “Tam tiểu thư vì sao lại đột nhiên quan tâm đến sự tình của Ninh Vương điện hạ?”

Thẩm Hinh Dung không muốn nói thật nguyên nhân cùng Hồng Lăng, nhấp môi một chút nói: “Chính là cảm thấy mấy ngày trước ta đối với hắn nói rất nhiều lời khó nghe, lại bị người có bụng dạ khó lường lợi dụng, thêm mắm dặm muối truyền lời ồn ào huyên náo, trong lòng thập phần băn khoăn, nghĩ nếu gặp lại hắn, sẽ cùng hắn nói lời xin lỗi.”

“Tam tiểu thư cần gì nói xin lỗi hắn, nô tỳ cảm thấy bên ngoài những người đó mắng hắn cũng không mắng sai.” Hồng Lăng hoàn toàn đứng ở bên góc độ giữ gìn Thẩm Hinh Dung, vì Thẩm Hinh Dung mà bất bình: “Ngày xưa tam tiểu thư cùng hắn cũng không có giao tình gì, hắn mới từ biên quan trở về không đến nửa tháng, liền ba ba mà chạy đến trong phủ cầu hôn, kẻ hiểu chuyện thì thấy hắn là một bên tình nguyện, kẻ không biết lại ở sau lưng tam tiểu thư bịa đặt, không chừng sẽ nói tam tiểu thư lén lút cùng hắn có cái gì, hắn lại không vì tam tiểu thư suy nghĩ một chút.”

“Lại nói, việc hôn nhân của hoàng tử còn phải chờ Hoàng Thượng đồng ý, hắn cầu hôn hữu dụng sao? Thật không biết hắn vì cái gì mà muốn tới cầu hôn?”

Đúng vậy, hắn vì cái gì lại đến cầu hôn thế chứ?

Thẩm Hinh Dung cũng rất muốn biết nguyên nhân chân thật mà Tiêu Sở Hiên tới cầu hôn, hẳn là không phải chỉ vì “Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp” đơn giản như vậy.

Mày đẹp của nàng nhẹ nhàng nhăn lại, chẳng lẽ là bởi vì……