Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 109: 109




“Đây là thuốc giải Ấu trùng độc, tôi sẽ đưa trước cho cô một viên, ba ngày sau sẽ đưa viên tiếp theo, và đợi sau khi xong việc sẽ đưa nốt viên còn lại.”
Dứt lời, Ngoạ Đài ném viên thuốc về phía Lưu Y, cô cũng vươn tay bắt lấy, sau đó liếc mắt về phía Bắc Thần, cười nhạt một tiếng:
“Hoá ra người tiết lộ thân phận của tôi chính là anh sao? Đây là cách mà anh giúp tôi lấy thuốc giải đó hả?”
“Anh là Vạn bất đắc dĩ, nếu không em khó mà bảo toàn được tính mạng.” Hắn ôn nhu nhìn cô nhưng sắc mặt dường như không chút áy náy.

“Anh thấy tôi bây giờ đã bảo toàn được tính mạng chưa? Thật lòng cảm ơn anh đấy Bắc Thần, ơn nghĩa này của anh Lưu Y tôi sẽ nguyện đời đời khắc cốt ghi tâm.”
Dứt lời cô liên đứng dậy, sải bước đến trước mặt Ngoạ Đài, điềm tĩnh rót ra một chén trà, sau khi cho viên thuốc vào miệng liền uống một ngụm, từ ánh mắt loé lên một tia tinh ranh, sắc bén.
“Tôi đồng ý giúp ông lấy số vàng đó từ tay Diệp gia, nhưng tôi có một điều kiện….”
......................
Diệp gia.
“Phu nhân, sáng sớm nay có một đứa trẻ mang bức thư này gửi cho người làm vườn, nói phải chuyển đến tay phu nhân.

Tôi đã kiểm tra qua, bên ngoài không có tên người gửi.” Người quản gia bước tới đứng bên cạnh Bội Tuyết, hai tay đưa chiếc phong bì hướng đến trước mặt bà.
Bội Tuyết sau thời gian suy nhược thì mấy ngày này sức khoẻ có khởi sắc hơn, định bụng sau khi dùng bữa sáng xong bà sẽ đến công ty kiểm tra một chút.

Sau vụ việc của cha con Diệp Kiến Bân, nhờ sự giúp đỡ của Quách Tử Tôn nên đến nay công ty vẫn hoạt động rất tốt.

Tuy nhiên bà muốn đích thân chấn chỉnh lại, để sau này con gái bà trở về, bà có thể giao mọi thứ tốt đẹp nhất cho con bé.


Lúc này Bội Tuyết đang ngồi uống một ly trà hoa cúc, nghe thấy quản gia nói vậy bèn cầm lấy chiếc phong bì, ánh mắt dấy lên sự nghi hoặc.

Ngay sau đó bà xé bỏ nó, lấy ra vật bên trong.

Đó là một tờ giấy được gấp lại, kẹp giữa là một lọn tóc nhỏ màu đen.

Ngay khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, thần trí Bội Tuyết lập tức chấn động.

[ Mẹ! Con là Dư Uyển, đứa con gái được cho rằng đã chết cách đây 12 năm của mẹ.

Sự tình một lời khó nói hết, con gái bất hiếu không thể đến gặp mẹ, nếu được tối nay mẹ hãy đến tìm con theo địa chỉ này…]
Người quản gia thấy vẻ mặt sững sờ của Bội Tuyết lại liếc thấy dòng chữ ghi trên giấy thì kinh hãi không thôi.

“Phu nhân! Biết đâu đây chỉ cái bẫy của bọn bắt cóc tống tiền, hay để tôi gọi cho Thống lĩnh, để ngài ấy phái người đi điều tra.”
“Không được! Chuyện này trước hết đừng để người khác biết!” Bội Tuyết vội vàng ngăn cản.

“Vậy phu nhân định làm thế nào? Đến gặp người này thật sao?”
“Trước hết đem mẫu tóc này và tóc của tôi đi xét nghiệm ADN, lựa chọn gói đắt nhất và nhanh nhất cho tôi, trong vòng 4 giờ phải có được kết quả.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Người quản gia sau đó nhanh chóng rời đi, quả nhiên đến trưa là đã có kết quả từ trung tâm ADN gửi về.

Báo cáo kết quả cho thấy ADN của hai người họ chính là mối quan hệ mẹ - con.

Bội Tuyết sau khi xác nhận xong vì không kiềm chế được cảm xúc mà suýt chút nữa thì ngã khuỵu, may thay người quản gia đã nhanh chóng đỡ lấy bà.

Mặc dù trước đó thân cận của Quách Tử Tôn là Uri, đã đem chuyện Lưu Y là Dư Uyển nói cho bà biết, nhưng khi tự mình nhìn thấy kết quả thế này, trong lòng không tránh khỏi sự xúc động khó tả.
Đúng 7 giờ tối Bội Tuyết cùng tài xế của mình lái xe tới địa điểm mà Lưu Y đã hẹn gặp.
Chỗ đó cách trung tâm thành phố chừng 25km, là một bãi đá ngầm tuyệt đẹp, bên trên có vài quán cafe ngoài trời, khách đến đây vừa có thể thưởng thức đồ uống từ trái cây tươi ngon lại vừa có thể ngắm cảnh đẹp của biển đêm.

Lúc này không gian khá tĩnh lặng, cũng chỉ lác đác vài người qua lại.

Ngay khi bước lên bậc tam cấp, nhìn thấy Lưu Y ngồi trên ghế, cảm xúc Bội Tuyết như vỡ oà.

Túi xách theo đó rơi xuống, bà đưa hai tay bịt chặt lấy miệng, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.


“Mẹ…” Lưu Y vội đứng phắt dậy, thầm gọi tên bà.

Đột nhiên Bội Tuyết liền quỳ xuống, toàn thân mềm nhũn đến không chút sức lực.

“Kìa mẹ!” Cô hét lên một tiếng, hoảng hốt chạy tới.

“Uyển Uyển mẹ xin lỗi con! Ngàn vạn lần xin lỗi con… con ở gần mẹ như vậy mà mẹ lại chẳng nhận ra con, để con bao năm qua phải chịu khổ một mình, có phải con hận mẹ lắm đúng không? Phải rồi! Con hãy hận mẹ đi! Mẹ thật là đáng chết! Thật là đáng chết…”
Bà ôm chầm lấy cô, từng câu chữ vang lên đầy đau đớn.
“Không có… con chưa từng hận mẹ…” Cô điên cuồng lắc đầu, từ đôi mắt nâu trong veo ngấn lệ, trào ra dòng nước mắt mặn chát.

Bội Tuyết đưa đôi bàn tay mình áp lấy hai má cô, gương mặt người phụ nữ vốn luôn tĩnh lặng giờ phút này tràn ngập vẻ thê lương.
“Mẹ thật sự không biết rằng con còn sống, nếu biết dù có tán gia bại sản, dù có đánh đổi cả mạng sống này mẹ cũng quyết tìm con cho bằng được…”
“Không phải lỗi của mẹ đâu…mẹ đừng tự trách mình như thế…”
“Không đâu Uyển Uyển! Lỗi là tại mẹ! Tất cả là tại mẹ! Chỉ cần nghĩ đến mười mấy năm qua con đã phải sống trong hoàn cảnh khổ sở, tủi nhục là tâm can mẹ giống như bị lăng trì vậy.”
“Mẹ! Trước tiên mẹ đứng dậy đã! Sức khỏe mẹ không tốt, đừng quỳ dưới sàn nữa!”
Nói rồi cô lập tức đỡ Bội Tuyết đứng lên, dìu cơ thể đang run run của bà lên chiếc ghế mây gần đó.
Vì thời gian của Lưu Y không có nhiều, nên không lâu sau cô liền thành thật nói ra mục đích của mình.

“Con muốn tìm tung tích số vàng bị mất từ 12 năm trước sao?” Bội Tuyết nghe xong kinh ngạc hỏi cô.

“Vâng! Sự tình thế nào con hiện tại chưa thể nói rõ được cho mẹ, nhưng mẹ yên tâm con gái nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với cha, có lỗi với Diệp gia ta.”
“Mẹ tin con, nhưng đến bản thân mẹ cũng chưa từng thấy qua số vàng đó và cũng không biết nó đang được cất giấu ở đâu, chỉ biết cha con trước khi qua đời có để lại cho mẹ một phong thư và một tấm bản đồ, dặn nếu không phải chuyện cấp bách tuyệt đối không được mở ra.”
Bội Tuyết vừa dứt lời thì từ trong đáy mắt Lưu Y loé lên một tia sắc bén, tinh anh, cô chủ động cầm lấy tay bà, khẩn thiết nói:
“Bây giờ con không còn nhiều thời gian, mẹ gọi cho thư ký mang những thứ đó đến đây được không?”
Gương mặt bà ngay lập tức biến sắc.

Hơn một phút sau khẽ gật đầu.

“Được! Để mẹ gọi cho cậu ấy!”
Ngay sau đó Bội Tuyết lấy điện thoại từ trong túi xách ra, chỉ sau hồi chuông thứ hai đầu bên kia đã có người đáp lời.
“Thư ký Tô cậu vào phòng của tôi mở két sắt ra, mật khẩu là 78…, trong đó có một chiếc phong bì màu xanh, cầm lấy nó và đưa đến địa chỉ xx… Nhớ cẩn thận, đừng để ai theo dõi.”
Dứt lời Bội Tuyết liền tắt máy, không lâu sau đó người thư ký tên là Tô Hiểu trên tay cầm theo phong thư xuất hiện.

Lưu Y sau khi có được thứ mình muốn, cũng nhanh chóng tạm biệt Bội Tuyết rồi rời đi.

Cách đó không xa, là hàng chục tên mặc đồ đen đang đã tập hợp lại một chỗ.

Phía trước chúng là một bóng lưng cao lớn, thân mình toả ra đầy sát khí.

Hắn chầm chậm đẩy cao gọng kính, ánh mắt lạnh lẽo giống như loài ác thú sắp sửa vồ mồi.
“Đợi xe của bà ta đến đường vành đai thì lập tức ra tay, tuyệt đối phải xử lý sạch sẽ không được để bất kỳ ai sống sót!”
“Vâng thưa chủ nhân!” Nhất loạt âm thanh dứt khoát vang lên, như sẵn sàng cho một cuộc thanh toán đẫm máu.