Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 113: 113




Lưu Y nhanh chân hơn cả, vội vàng phi thân lên, tiếp theo là Bắc Thần cùng những người còn lại.

Phía trước mặt bọn họ là một cảnh không thể nào tưởng tượng nổi.
Đó là một bãi đá rất xộn xộn, không theo trật tự nào.

Ở đó không chỉ có một xác chết, mà có đến hàng trăm xác chết nằm ngổn ngang trong đủ mọi tư thế.

Nhìn hình dạng những bộ xương người cong queo dị dạng, cho thấy dường như đã bị chết khô, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

Tất cả đều không khỏi rùng mình ghê sợ, cảm giác như đang rơi xuống chín tầng địa ngục.

Thực ra không ai trong bọn họ là chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng chứng kiến từng đống xác xương lên đến cả trăm như thế này, thì ai nấy đều thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.
Những xác chết không hề bị phân huỷ, theo năm tháng lớp da bên ngoài dần co lại, bao bọc lấy khung xương.

Nhìn màu da bị đen kịt đó thì Lưu Y biết, những người ở đây đều chết vì khí độc.

Một loại khí độc tới nỗi cho dù trải qua bao nhiêu năm, thì vẫn không hề có một con côn trùng nào dám bén mảng tới gần.


Lúc này tâm trạng của Lưu Y cực kỳ bất an, thỉnh thoảng lại nhìn về sau, giống như là cô đang chờ đợi điều gì đó.

Trái lại, vẻ mặt của Bắc Thần vẫn chẳng hề có chút biến đổi nào.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản như trước, cứ như thể chẳng quan tâm gì đến những chuyện xảy ra xung quanh.
“Diệp lão gia quả nhiên là một người đáng sợ, vì để bảo vệ số vàng của mình mà đã ra tay tàn nhẫn như vậy, không ngại biến nơi đây thành một mồ chôn tập thể.

Nói không chừng ông ta còn dùng chính những xác chết này, làm vật canh giữ giúp ông ta nữa.”
Đột nhiên giọng nói sắc sảo của Hoạ Tuyết vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề.
“Cô vừa nói cái gì?” Lưu Y đứng bên cạnh cô ta, nhíu mày hỏi.
Hoạ Tuyết hất hàm, vẻ mặt vô cùng tự đắc:
“Cô không nhìn thấy sao, có lẽ những người này đều là lao dịch trước đây được cha cô thuê xuống để vận chuyển vàng.

Với địa hình như thế này, thì không có dụng cụ máy móc vận chuyển nào tốt bằng sức người đâu.

Nhưng đến cuối cùng, vì để bảo vệ bí mật của mình, mà sau khi làm xong việc họ đã bị cha cô diệt khẩu bằng cách dã man này…”
BỘP—-.
Hoạ Tuyết mới vừa dứt lời, thì Lưu Y đã giơ chân lên cao, đạp thẳng vào eo cô ta một cái.

Nhanh tới nỗi khiến Hoạ Tuyết không kịp phản ứng, cả người vì mất thăng bằng mà lao ngay xuống bãi đá.

Vừa đau lại vừa xấu hổ, cô ta trừng mắt gào lên:
“Khốn khiếp! Cô dám đánh lén tôi!”
Lưu Y ở phía trên thu chân về, ánh mắt sắc lạnh, đanh đá quát:
“Đã không biết thì ngậm miệng lại! Xuống đó nhìn cho rõ vào! Xem bọn họ là ai!”
Gương mặt Hoạ Tuyết hằm hằm sát khí, sau đó khẽ liếc mắt về phía Bắc Thần, chờ đợi hắn đòi lại công bằng cho mình, nhưng Bắc Thần trước sau vẫn không hề có động thái, đáy mắt còn lộ ra nét như ngầm cảnh cáo cô.

Hoạ Tuyết đành nuốt cơn tức giận xuống, miễn cưỡng liếc nhìn xung quanh.


“A———.”
Bất chợt cô ta kinh hãi hét lên một tiếng, vội vã đứng bật dậy, lưng áp chặt vào tảng đá mà đám người Lưu Y đang đứng.

Hoá ra là trong lúc tiếp đất, mông cô ta đã đè lên tay của một xác chết, lại nhìn đến gương mặt biến dị của nó, khiến cô ta trong phút chốc hồn bay phách tán.

Ở phía trên liền vang lên câu trả lời của Lưu Y:
“Tất cả bọn họ đều là lính Nhật.”
Gương mặt Hoạ Tuyết lúc này đã biến sắc, như không tin vào đáp án này nên càng tức giận hỏi:
“Lính… lính Nhật sao? Dựa vào đâu?”
“Nhìn xem, chiều cao của những bộ xương cho thấy tất cả đều không cao quá 1m65, thêm vào đó thời điểm bọn họ bị chết cách đây đã khá lâu, quần áo cũng đã phủ một tầng bụi khá dày.

Nếu tìm kiếm xung quanh sẽ thấy những vật dụng, tư trang, hoặc súng ngắn có khắc chữ còn sót lại.”
Hoạ Tuyết thân mình còn chưa hết run rẩy, ngoan cố chất vấn:
“Nói như cô thì đám người đã đã chết từ trước, cha cô là sau này mới đến đây.

Lưu Y...hình như cô đang cố biện minh cho cha mình thì phải, tại sao lính Nhật lại xuất hiện ở đây được chứ?”
Ánh mắt Lưu Y như mặt hồ tĩnh lặng, cô bình thản lên tiếng:
“Trước đây khi nước Mãn Châu được thành lập, người Nhật đã lén lút làm vô số chuyện xấu xa ở mảnh đất này.

Chúng đã tước đoạt những thứ như là vàng bạc, vũ khí, cổ vật, thậm chí là những kiến trúc bí mật.


Đại bộ phận đều được bọn chúng tiêu hủy bằng cách đốt bỏ, hoặc chôn giấu trước khi buộc rời đi.”
Nói đến đây Lưu Y dùng đèn pin quét qua một vòng.
“Nhưng nơi này không có dấu hiệu của việc bị thiêu đốt, cho thấy một trong số báu vật có thể đang nằm lại tại đây.

Theo tôi đoán, sau đó bọn lính Nhật đã tìm cách quay trở lại để di chuyển chúng đi, nhưng tiếc rằng chỉ có vào mà không thể ra.”
Lời Lưu Y khiến ai nấy đều lạnh buốt sống lưng, giống như một lời ám thị về cái chết đã được dự báo trước.
“Vậy… vậy… số vàng của cha cô thì sao? Nó phải còn ở đây chứ?”
“Cô muốn biết thì đi mà hỏi ông ấy!” Lưu Y nhếch miệng khinh bỉ, chẳng thèm đôi co thêm với loại người như Hoạ Tuyết làm gì.
“Cô…cô… khốn khiếp!” Hoạ Tuyết biết mình thất thế nên chỉ có thể nghiến chặt răng, chửi thề trong miệng.
Cô cũng thực sự muốn biết, rốt cuộc dưới này ẩn chứa bí mật gì, có thật là một kho báu hay không? Liệu nó có đáng để cha cô phải đánh đổi cả danh dự và mạng sống để bảo vệ?
Đến Bắc Thần dường như cũng không muốn tìm hiểu thêm gì nữa, hắn đã cất công đến đây thì không thể nào trở về tay không được.
Mặc kệ số vàng đó có phải là của Diệp Thanh Phong hay không? Hay ông ta chính là người đã phát hiện ra số vàng đó?
Thì hắn, cũng phải đoạt lấy cho bằng được.

Sau cùng, hắn lạnh lùng ra lệnh:
“Cửa vào bên kia, di chuyển đến đó đi!”