Ánh mắt Bắc Thần quét qua một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng quy về bình tĩnh cực hạn.
Đến lúc này dường như hắn không có ý định che giấu thêm nữa, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười man rợ:
“Đáng ra bọn họ nên ngoan ngoãn nghe lời mới phải, đằng này lại muốn nắm quyền ngang hàng với Thiên Sát, đúng là một lũ ngu ngốc!”
“Bắc Thần… anh khốn nạn hơn tôi tưởng đấy!” Cô trừng mắt chửi hắn.
“Em biết rồi cũng tốt, như thế sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.”
“Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
“Trước tiên cứ tìm được số vàng kia đã, rồi sẽ tính đến chuyện của chúng ta.”
“Anh nghĩ tôi sẽ giúp anh?”
“Em không có quyền lựa chọn, bằng không đứa trẻ trong bụng em, anh không dám đảm bảo tính mạng cho nó đâu. Em nên nhớ chỗ anh vẫn còn một viên thuốc giải cuối cùng!”
Ánh mắt hắn liền dừng lại ở chiếc bụng nhỏ của cô, đe doạ.
Lưu Y nghiến chặt hàm răng trắng muốt, dáng vẻ như muốn cắn người:
“Khốn nạn! Biết thế hôm đó tôi bắn vỡ đầu anh rồi!”
“Em không nỡ đâu.” Hắn nở nụ cười yêu nghiệt, sau đó bất ngờ cúi xuống, bế cô lên.
“Nào chúng ta đi thôi!”
“Buông ra! Tôi có tay có chân.” Hai chân cô ra sức quẫy đạp như cá mắc cạn.
“Ngoan ngoãn đi! Bắc Thần có thể không làm gì em, nhưng Ren thì có đấy!”
“Quỷ tha ma bắt anh, có giỏi thì giết tôi luôn đi doạ làm đếch gì!”
“Em biết tôi cũng không nỡ mà!”
Ngay sau đó bọn họ di chuyển ra xe rồi chạy tới một địa điểm hẻo lánh, ở đó đã đậu sẵn ba chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn.
Xe vừa dừng lại, một người phụ nữ mặc bộ đồ bó sát màu đen liền chạy tới mở cửa cho Bắc Thần, cô ở phía bên này cũng chủ động bước ra.
Đến khi tới gần, Lưu Y mới kinh ngạc nhận ra, người phụ nữ này không ai khác chính là Hoạ Tuyết.
“Tại sao cô lại ở đây? Chẳng phải Quách Tử Tôn đã chuẩn bị đường lui cho cô rồi sao? Lẽ nào cô đã phản bội anh ấy?” Lưu Y vừa tỏ thái độ kinh ngạc lại vừa tức giận mà chất vấn Hoạ Tuyết.
Cô ta không có chút gì là áy náy, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn: “Tôi chưa từng nói sẽ chung thành với anh ta thì sao lại gọi là phản bội.”
“Hoạ Tuyết! Cô biết Bắc Thần anh ta là loại người như thế nào không? Chính là loại nham hiểm, tàn độc, sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, kể cả là người bên cạnh anh ta cũng có thể nhẫn tâm xuống tay được!”
Bỏ ngoài tai lời mắng chửi của Lưu Y, Hoạ Tuyết mỉm cười tự tin đáp trả: “Tôi không giống như cô, tôi tuyệt đối trung thành với ngài ấy và một lòng tin tưởng vào ngài ấy!”
“Tin tưởng cái mẹ gì! Tôi 12 năm còn không nhìn thấu con người của anh ta huống hồ gì là cô, đúng là ngu ngốc.”
Nói rồi Lưu Y bèn giờ ngón giữa hướng đến trước mặt Hoạ Tuyết, sau đó chủ động bước đi trước.
Cô ta dù có tức giận cũng không dám làm gì, đành nhẫn nhịn đợi Lưu Y đi khỏi rồi mới cúi đầu trước Bắc Thần, thận trọng nói:
“Thưa ngài đã cho người bố trí khí độc ở biệt thự, cũng đã cho Quách Tử Tôn biết thông tin của tổ chức sát thủ, chỉ cần bọn họ xuất hiện ở đó đảm bảo sẽ không còn đường sống trở ra.”
Gương mặt Bắc Thần lộ ra nét hài lòng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng dáng Lưu Y ở phía trước, khẽ cười.
“Làm tốt lắm!”
......................
Vùng núi thuộc Hắc Long Giang.
Nơi đây là vùng giáp ranh giữa ba tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm và Hắc Long Giang.
Lúc đám người Bắc Thần đến nơi thì trời cũng đã chập choạng tối, cho nên đành dựng lều ngủ ở bên ngoài bìa rừng. Tới sáng thì mới bắt đầu tiến vào bên trong.
Vì xe cứ chạy men theo hướng uốn lượn của mạch núi, nên cho dù là di chuyển bằng những chiếc xe địa hình thì trên đường đi cũng thường xuyên gặp phải sự cố. Bánh xe liên tục bị mắc lầy trong những đám lá mục, bết đặc lại với đất, kẹt cứng.
Cuối cùng xe không thể đi thêm được nữa, Bắc Thần ra lệnh cho thủ hạ của mình đem theo những trang thiết bị quan trọng, đi bộ vào sâu bên trong rừng.
Lúc này bọn họ đã trông thấy con đường giống như trên bản đồ miêu tả, tuy nhiên phải mất đến giữa trưa thì mới đến được vùng trung tâm.
Bởi lẽ thực tế đường đi vô cùng hiểm trở, cũng chưa ai trong số bọn họ đi đến nơi thâm sâu cùng cốc như thế này.
Dưới đế giày của Lưu Y, từng lớp lá mục dày bết quánh lại, chỉ nhấc chân lên thôi cũng vô cùng khó khăn, bên dưới lẹp nhẹp thứ nước màu nâu đen bẩn thỉu, cảm giác như đang đi giữa vũng bùn lầy vậy.
Họ lần theo con đường này đi thêm hai cây số nữa thì phát hiện ra một hõm núi, ở đó họ tìm được một hang động ngầm quy mô lớn, có kiến tạo của một khe nứt, miệng hang rộng khoảng năm mét.
Do nơi đây cây cối mọc rất rậm rạp, những tán cây rộng lớn, vươn cao che hết ánh sáng mặt trời, bên dưới có một lớp cây dại mọc lúp xúp, miệng hang gần như đã bị đám cỏ dại này và rễ cây bịt kín.
Bắc Thần ra lệnh cho thủ hạ bắt đầu rắc vôi bột khử trùng, sau đó tiến hành khai thông miệng hang. Chỉ một lát sau, đã rơi ra cả đống côn trùng, sâu bọ mà Lưu Y cũng chẳng biết chúng là loại gì.
Đi sâu vào trong, là một đường hầm dẫn xuống lòng đất. Phía dưới là một cái hồ tối om, đen ngòm, gió thổi bên dưới lồng lộng, hun hút, không biết sâu tới chừng nào.
Một đoàn người trang bị súng ống, thiết bị dò tìm tối tân mò mẫm đi qua đi lại trong động, mực nước ở dòng suối này không đều nhau, chỗ sâu chỗ nông, phía dưới có sỏi, mặc dù tất cả đều đã đi ủng rồi mà Lưu Y vẫn cảm thấy lạnh buốt, như bị kim nhọn chích vào tận xương tủy.
Hai tiếng sau, toàn bộ người của Bắc Thần đều đã xuống được đáy động, hơn chục chiếc xuồng cao su cũng đã được bơm đầy khí, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Đèn chuyên dụng của xuồng nhanh chóng được bật lên, chầm chậm tiến về phía trước.
Hóa ra động không rộng lắm, tới chỗ này lòng động chỉ rộng chừng mười mét, nhưng lại rất cao, âm thanh từ bốn phía bỗng hội tụ rào rào lại với nhau.
Nhìn khe nứt hun hút không thấy tận cùng phía trên, người ta có cảm giác ngột ngạt như bị mắc kẹt giữa hai vách núi cao ngất.
Nếu chiếu đèn pin lên có thể nhìn thấy thảm thực vật rậm rạp phủ đầy trên đó, còn nếu soi xuống dưới cũng có thể thấy dòng nước khá sâu, cho thấy hướng chảy của con sông biến hóa khôn lường, vừa đột ngột lại vừa mạnh mẽ.
Ánh mắt Lưu Y chợt lóe lên một tia cảnh giác, cô cảm thấy hình như bên dưới có thứ gì đó vừa chuyển động.
Được chừng một lát, bỗng trước mặt hiện lên một khối đá sừng sững chặn ngay giữa dòng nước.
Nước sông bị khối đá này chặn lại, dòng nước lúc này đang chảy quanh khối đá, còn thuyền của bọn họ thì bị mắc kẹt ngay ở khe nứt.
Bắc Thần ra lệnh cho một tên thủ hạ trèo lên tảng đá để xem xét.
Hắn ngay lập tức nhảy lên, nhưng chỉ trong chớp mắt liền bị cảnh tượng phía trước doạ cho suýt ngã.
“Chuyện gì?” Giọng Bắc Thần thâm trầm nhưng đầy uy lực vang lên.
Hắn mặt xanh tái mét, hai chân run rẩy va vào nhau, miệng lưỡi ú ớ: