Nói là vậy nhưng khoảng cách đến bờ bên kia khá xa. Lòng động đến chỗ này thì vô cùng rộng lớn, Lưu Y chăm chú nhìn hồi lâu, phát hiện ra khu vực này có vô số thông đạo, các thông đạo được hoạch định giống như một bàn cờ.
Tuy nhiên cô không tìm thấy ký hiệu lối vào của khu vực này trên bản đồ mà cha cô để lại, nơi có cánh cửa duy nhất chính là thông đạo nằm ở cuối cùng, cũng là nơi cách xa bọn họ nhất.
Tất cả xuồng cao su vì không thể dùng được nữa nên bị bỏ lại, Bắc Thần nắm lấy tay cô, bắt đầu bám vào từng tảng đá để bước đi.
Không gian âm u, ghê rợn, lại nồng mùi tử khí. Khắp nơi đều là những cổ xác chết nằm chồng chất lên nhau.
Lúc này Lưu Y mới nhìn thấy rõ tình hình, bởi không chỉ hàng trăm, mà thực tế phải lên đến cả nghìn xác chết, mà muốn đến cửa thông đạo bọn họ không chỉ phải leo qua những tảng đá lớn, nhỏ khác nhau mà còn phải dẫm đạp lên những xác chết này.
Lưu Y không giấu nổi sự kinh hãi, toàn thân bất giác run rẩy, cô còn nghe rất rõ âm thanh “răng rắc” của những chiếc xương vang lên bên tai. Cảm giác như chúng có thể đâm vào chân cô bất cứ lúc nào, khiến cô cắn chặt răng, chỉ mong mau chóng bước qua khỏi chỗ này.
Rất lâu sau họ mới đến được chỗ cánh cửa. Ai nấy đều đã thấm mệt, mồ hôi chảy thành dòng trên trán.
Trước mặt bọn họ là một chiếc cửa sắt rất lớn, được cấu tạo thành hai cánh và có một độ dày đáng kinh ngạc. Ở giữa có ba thanh sắt xoay chèn ngang, nhưng nó đã được đổ một lượng lớn sắt nung vào đó, ngay cả đến khe cửa cũng bị bít chặt không lộ ra kẽ hở nào.
Ngay lập tức Bắc Thần ra lệnh cho đám thủ hạ dùng máy nhiệt lượng làm nóng chảy sắt nung ra, sau đó sẽ dùng máy cắt laser cắt các thanh sắt bên trong.
Sau gần nửa giờ đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng có thể phá khoá thành công.
Ngay khi bước chân vào bên trong, ai nấy cũng đều sững người, choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.
Bởi không phải là những rương vàng như bọn họ tưởng tượng, mà nơi bọn họ đang đứng lại chính là một lăng mộ với quy mô vô cùng hoành tráng.
Bên trong căn phòng được kiến tạo bằng gỗ cực kỳ kiên cố với chiều dài lên đến 200m. Nó được xây dựng hoàn toàn bằng những thanh gỗ Hoàng Đàn nguyên khối, xếp vuông vức.
Đây là loài gỗ cực kỳ quý hiếm, nổi tiếng bền bỉ có thể tồn tại hàng thiên niên kỷ mà không bị hư hại gì. Lõi của nó còn có rất nhiều dầu, giúp chống mối và ngăn gỗ biến dạng cong vênh.
Ngoài ra nhờ có hương thơm đặc biệt, nên sau hàng trăm năm vẫn giữ được mùi thơm quý phái, và được tôn sùng là loại gỗ thánh thần rất có giá trị về mặt tâm linh.
Chả trách lúc vừa bước chân vào, Lưu Y có cảm giác rất dễ chịu, cả người nhẹ nhõm, mùi hương như giúp cô tỉnh táo hơn, át đi mùi tử khí bên ngoài.
Ngay tại vị trí trung tâm của lăng mộ, là một chiếc giường quan tài cỡ lớn được chế tác từ đá cẩm thạch.
Điều khiến tất cả kinh ngạc nhất, chính là “báu vật” tùy táng được xếp vào hàng giá trị nhất trong số các cổ vật, lại đang xuất hiện tại đây.
Mà không chỉ một, có tới tận hai bộ Kim Lũ Ngọc Y.
Đây là bộ trang phục cao cấp mà chỉ có hoàng tộc và quý tộc mới có tư cách mặc sau khi chết.
Chúng được làm từ các miếng ngọc và được giáp với nhau bằng những sợi tơ vàng. Để làm ra một bộ Kim Lũ Ngọc Y như vậy, phải mất rất nhiều tiền của, công sức và thời gian, còn phải thiết kế theo đúng hình dáng cơ thể của người đã khuất.
Chính vì thế, mỗi bộ Ngọc Y ngoài việc được coi là biểu tượng của quyền lực và sự giàu có, thì chúng cũng được coi là “độc nhất vô nhị”,’ giá trị vượt xa so với những đồ tùy táng khác.
Tương truyền rằng, nếu người chết được mặc Kim Lũ Ngọc Y, thì thi thể của họ không những không bị thối rữa mà còn có cơ hội được sống lại.
“Cái… cái… này đáng giá bao nhiêu vậy?”
Hoạ Tuyết mắt sáng rực, chăm chăm nhìn vào hai bộ Ngọc Y lấp lánh, gương mặt lại không giấu nổi vẻ kinh ngạc, thất thần lên tiếng hỏi.
“2,4 tỷ NDT…một bộ.”Lưu Y nuốt khan một cái, bình tĩnh trả lời cô ta.
*Hơn 8300 tỷ VNĐ.
“Nhiều như vậy sao?” Miệng Hoạ Tuyết mở lớn, như có thể nhét vào đó được một quả trứng vậy.
Chưa kể xung quanh hai bộ Quốc Bảo này, còn vô số báu vật có giá trị khổng lồ nếu quy ra tiền, cũng như giá trị lịch sử lớn, như trâm cài bằng vàng, 12 viên ngọc Phỉ Thuý trên cánh phượng hoàng, Lung linh bảo tháp. Bộ đồ tùy táng bằng ngọc bích thêu chỉ vàng, đèn và lư hương bằng đồng, ngoài ra còn những bức thi họa cổ giá trị chưa thể ước tính nổi.
Đây có thể là lăng mộ của một vị vua nào đó thuộc thời Hán, và người tuẫn táng bên cạnh chính là vợ của ông ta.
Bản thân Lưu Y không thể ngờ, thứ mà họ tìm thấy lại là một kho báu có giá trị lớn đến thế này. Giờ thì cô đã hiểu, vì sao cha cô lại không màng cả tính mạng để bảo vệ nó như vậy.
Những thứ đồ linh thiêng này, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Bắc Thần được.
Lúc này gương mặt Bắc Thần vẫn chưa hết bất ngờ, nhưng xen lẫn sự bất ngờ đó là thỏa mãn, là sung sướng, không tài nào nói nổi.
Quả nhiên trời không phụ công hắn.
Ngay sau đó hắn nở một nụ cười chiến thắng, chầm chậm tiến về phía trước.
“Bắc Thần! Dừng lại đi…anh không thể làm thế! Đây là nơi an nghỉ của bọn họ chúng ta không được phép quấy nhiễu.”
Cô vội chạy lên, nắm lấy tay hắn ngăn cản.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc này hắn đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
“Từ giờ tôi chính là chủ nhân của nơi này!”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn phát ra, cô nhìn thấy trong đôi mắt hắn chứa đựng một cuồng vọng to lớn. Giống như là đã bị ma quỷ khống chế, hoặc đây mới chính là bản chất thật của hắn, một tên Ren máu lạnh, vô tình.
Hắn đã không còn là một Bắc Thần mà cô từng biết nữa.
Toàn thân Lưu Y cứ như vừa đi qua một trận bão tuyết, lạnh giá và run rẩy. Cô linh cảm thấy nơi này không an toàn, dường như có một mối nguy hiểm đang sắp sửa ập đến, nghiền nát tất cả bọn họ.
Bắc Thần mặc kệ lời ngăn cản của cô, vẫy tay ra hiệu cho một đám thủ hạ, mang theo dụng cụ tiến về phía “chiếc giường quan tài”.
Ngay khi bọn chúng sắp sửa bước lên bậc tam cấp đầu tiên, thì một giọng nói đanh thép, đầy uy lực vang lên: