“Phu nhân cô không nói tung tích của Sói Đen cũng được, chỉ cần cô giao người này ra thì mọi chuyện xem như kết thúc tại đây.” Logan nhanh chóng đưa ra chủ ý, thương lượng với cô.
“Thật là nực cười, chỉ với mấy tấm ảnh này mà dám ra yêu cầu sao? Tôi và người này đúng là quen biết nhau, nhưng mà chứng cứ đâu nói tôi và anh ta quen biết với Sói Đen? Các người có không?” Cô vẫn giữ vẻ thượng phong, giảo hoạt nói.
“Phu nhân có hay không cứ giao người cho chúng tôi ắt sẽ rõ.” Ánh mắt Logan lóe lên một tia gian xảo, lại ẩn chứa đầy tàn ác.
Cô liền trở nên ngang ngược: “Anh là cái thá gì mà tôi phải nghe theo anh.”
“Phu nhân cô đừng khiến chúng tôi phải khó xử.” Hắn nắm chặt tay, đè nén giận dữ.
“Thế thì sao? Muốn tại đây cướp người đi ư?” Cô nhếch miệng khiêu khích, cũng thật muốn xem xem lá gan của bọn họ lớn tới đâu.
Hà Nhậm Bình nuốt nước miếng, vội vàng xua tay nói:
“Phu nhân ý chúng tôi không phải thế, chỉ là chuyện này liên quan đến rất nhiều người, cho nên tôi mới muốn điều tra cho thật rõ ràng. Nếu như người này thực sự không liên quan đến Sói Đen, chúng tôi sẽ lập tức trả tự do cho anh ta.”
“Vậy cứ theo luật pháp mà làm, xin lệnh bắt giữ đi!” Cô nhàn nhạt bồi chuyện.
Nghe đến đây gân xanh nổi đầy trán Logan, hắn nhíu mày, con ngươi xanh biếc đột nhiên trở nên sắc bén.
Cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy?
Chuyện này có thể nói với cảnh sát sao?
Đây rõ ràng là đang xem thường bọn họ.
Quả thực từ trước đến nay chưa từng có người phụ nữ nào dám dùng thái độ này nói chuyện với hắn. Thế giới quan của hắn chỉ có đen không có trắng, chỉ có thắng mà không có đúng hay sai.
Người phụ nữ này hiển nhiên chưa từng ngửi qua mùi tanh của máu, cho nên mới ngạo mạn như vậy.
Logan cho rằng cô chẳng qua cũng giống như những người phụ nữ khác, dùng nhan sắc mà dựa vào Quách Tử Tôn. Địa vị càng cao thì sẽ càng có nhiều mối lo sợ, cho nên mới cả gan đe doạ.
“Phu nhân nếu cô cứ chống đối thế này thì tôi cho rằng cô đang cố tình bao che cho tội phạm giết người đấy! Cô không muốn vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến thanh danh của Quách thống lĩnh chứ?”
Nào ngờ cô không một chút để tâm đến lời hắn nói, trái lại còn lớn giọng cảnh cáo:
“Trước khi nghĩ cho người khác thì nên nghĩ cho bản thân mình đi! Chỉ là một doanh nhân nhỏ bé mà dám lớn giọng giáo huấn tôi sao? Nếu như không nể mặt Đặc khu trưởng Hà đây, thì tôi đã ném anh về Hong Kong ngay từ lúc anh mở miệng rồi!”
Cha hắn cô còn giết thì thằng con há là cái đinh gì.
“Cô…” Hắn tức đến nỗi gương mặt đỏ bừng, trong lòng không ngừng nguyền rủa, nếu như là kẻ khác thì cô đã ăn 7749 phát đạn của hắn rồi.
“Kẻ nào dám náo loạn ở đây!”
Đúng lúc bầu không khí đang bị đẩy đến mức cao trào thì bị phá vỡ bởi giọng nói quá mức lạnh lùng, quyền lực.
Từ bên ngoài cửa lớn Quách Tử Tôn một thân tây trang sải bước đi vào, dáng người cao lớn, lại tản ra hơi lạnh ẩn chứa sự nguy hiểm chết người.
Khiến ai nấy đều không khỏi khiếp sợ, mở to mắt kinh ngạc.
Ngay cả Lưu Y cũng bất giác giật mình.
Chẳng phải nói hai ngày nữa mới trở về sao? Vốn dĩ cô định giải quyết mớ hỗn độn này trước lúc đó, giờ thì không được nữa rồi.
Trong lòng cô dâng lên nỗi lo lắng, lại nhìn đến Uri đang đi phía sau liền trừng mắt lườm hắn.
Sáng nay hắn nói có việc bận, thì ra là đi đón Quách Tử Tôn, vậy mà lại không nói với cô một tiếng nào, đáng ghét…
5 phút sau đó.
Quách Tử Tôn ngồi trên ghế sô pha, nhàn nhã rót cho mình một chén trà, sau khi uống một ngụm liền ngả người về sau, thản nhiên nói: “Nghĩa là người ông cần tìm hiện tại đang ở trong nhà của tôi?”
“Đúng rồi thưa ngài!” Hà Nhậm Bình lau đi mồ hôi trên trán, khép nép đáp.
“Và ông muốn biết tung tích của Sói Đen?”
“Đúng là như vậy!”
Quách Tử Tôn cười lạnh: “Đưa người ra đây!”
“Tử Tôn không được!” Cô đứng ngay sau lưng Quách Tử Tôn, giọng đè nén đến mức chỉ đủ hắn nghe thấy. Nhưng mà hắn trước sau cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Rất nhanh mấy người vệ sĩ đã đưa Phi Điểu còn đang trốn ở trong phòng ra bên ngoài đại sảnh.
Ngay khi nhìn thấy, tên Logan đã vội lên tiếng xác nhận: “Chính là hắn! Hắn chính là tay chân của Sói Đen.”
“Logan! Cậu nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói, liệu cậu có dám chắc rằng hắn ta chính là người của Sói Đen không? Cậu có chứng cứ chứ?”
“Chỉ cần ngài giao hắn ta cho tôi, tôi nhất định sẽ có cách khiến hắn phải mở miệng.” Dáng vẻ Logan giống như thú nhìn mồi, cộng thêm lời nói thật khiến người ta có cảm giác lo sợ.
Suốt cả nửa năm trời tìm kiếm, đối với hắn mà nói bây giờ bắt được Sói Đen hay người của Sói Đen cũng vậy, cái hắn cần chính là thông tin của kẻ đứng đằng sau mà thôi.
“Được rồi! Người tôi đương nhiên sẽ giao…” Đột nhiên lời này của Quách Tử Tôn vang lên liền khiến tất cả đều kinh ngạc.
Đồng loạt cả Uri, Phi Điểu và Lưu Y đều lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.
Uri sau một khoảnh khắc có hơi chấn động thì nhanh chóng trở về dáng vẻ bình thản.
Về phía Phi Điểu, hắn cũng không ngờ Quách Tử Tôn, người từng tốn công, tốn sức cứu hắn nay lại dễ dàng ném hắn đi như vậy?
Chưa kể hắn còn là người anh em thân cận của Lưu Y, cô xem trọng hắn như vậy lẽ nào Quách Tử Tôn lại không biết?
Hơn nữa Quách Tử Tôn cũng tin tưởng rằng hắn sẽ không khai ra cô là Sói Đen sao?
Sắc mặt của Lưu Y cũng không khá hơn so với Phi Điểu là bao, nếu như hôm nay Quách Tử Tôn giao người, cô nhất định sẽ cho đám người này có đi mà không có về.
“Nhưng mà…” Trong lúc mọi người còn đang theo đuổi những suy nghĩ riêng, thì giọng trầm trầm mang theo uy lực của Quách Tử Tôn lại vang lên.
Đám người của Hà Nhậm Bình chưa kịp vui mừng, đã bị lời tiếp theo của hắn doạ cho mất mật.
“Còn phải xem các người có dám nhận hay không đã?”
“Ngài… ngài nói thế là ý gì?”
Sắc mặt Hà Nhậm Bình lập tức biến đổi, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, khoé miệng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Quách Tử Tôn nhếch môi, đáy mắt lạnh lùng, cả người tản ra hơi lạnh có thể khiến đối phương đông lại thành băng.
Hắn nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, sau đó bất ngờ nhìn Phi Điểu bằng một ánh mắt như muốn xuyên thấu tim gan.
“Nếu ông muốn bắt người này đi thì nên hỏi qua Hoàng gia Tây Ban Nha một tiếng, bởi lẽ đây là người mà bọn họ đang tìm kiếm suốt năm năm qua. Tôi nói thế đúng chứ Hoàng tử Louis Marco