Mê Cung trước mắt cây cối vẫn rậm rạp như trước, trong bóng tối dưới các tán cây có hàng trăm cặp mắt đang nhìn về phía bọn họ.
Thấy mọi người đã tĩnh, Nhất thành đi đến đứng bên cạnh Hồng lão. Lão gật đầu chào hỏi hắn, Nhất Thành cũng chắp tay làm lễ hoàn trả. Dù sao đây là sư huynh của hắn, không thể thấy lễ. Nhất Ma bên cạnh đã nóng vội không chờ đợi được nữa hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi ra chứ?
Hỏa Dục bên cạnh gật đầu, mọi người nhìn nhau một cái, quyết định đánh đi ra. Không thể chờ tiếp ở đây được, bọn họ không biết không gian xoay chuyển này lần tiếp theo xoay chuyển là lúc nào nữa. Lỡ như có biến cố gì thì bọn họ sẽ phải tiếp tục chờ đợi ở đây.
Ngay khi định đi lên thì trong đầu Nhất Thành bỗng xuất hiện một tiếng nói non nớt:
- Khoan hãy đi, chờ một chút. Một tên quái vật cổ lão đang xong đến bên này cực nhanh. Đi ra thì sẽ chết đấy.
Nhất Thành ngớ người, dừng chân tại chỗ không nhúc nhích. Mọi người mới tiến lên được mấy bước, Linh Lung thấy Nhất Thành không đi lên nữa thì quay đầu hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì? Nhanh chóng tiến vào mê cung thôi.
Nhất Thành lắc đầu, cười khổ nói:
- Chúng ta mà đi vào mê cung thì sẽ chắc chắn chết.
Mọi người nghe vậy thì biến sắc, giật mình lùi lại mấy bước. Bọn họ đi đến bên Nhất Thành hỏi có chuyện gì. Nhất Thành cười khổ nói:
- Một tên quái vật cực mạnh đang xong đến đây.
Nhất Ma có vẽ không tin hỏi:
- Ta làm sao tin tưởng ngươi. Ta vẫn không cảm nhận được tên quái dị mạnh mẽ nào cả?
Nhất Thành nhìn mọi người một chút, thấy trên mặt mọi người hiện lên sự nghi ngờ thì hắn lắc đầu thở dài, đưa tay chỉ lùi ra sau, về hướng cây cổ thụ.
Mọi người ở đây liền hiểu ra vấn đề, không phải Nhất Thành nói bậy mà cái cây giam bọn hắn vạn năm nói. Nếu vậy thì bọn hắn xong thật rồi. Đến cái cây kia nói đi ra sẽ chết thì bọn họ thật sự không có đường sống rồi.
Mọi người mặt mày nhăn nhó, khi thì thở dài, khi thì cười khổ. Du Dung bên cạnh lên tiếng:
- Thật sự phải như vậy sao? Trời không cho chúng ta đường sống sao? Mới thoát giam cầm vạn năm, lại đi ngay vào chỗ chết. Thật sự không còn đường nào khác cho chúng ta?
Nhất Thành thở dài, đúng là xui xẻo mà. Chưa gì đã gặp phải quái dị mạnh mẽ như vậy rồi. Hy vọng cái cây này giữ hắn lại thì giúp hắn một tay. Nhưng mới nghĩ đến đây thì giọng nói non nớt kia tiếp tục vang lên trong đầu hắn:
- Không chỉ một tên mà giờ đến 2 tên. Phía sau lại có mấy tên nhân loại. Vạn năm qua, chưa thấy nhiều nhân loại và quái dị mạnh mẽ tập trung ở đây như vậy.
Nhất thành hai mắt sáng lên, có nhân loại tất có hy vọng thoát khỏi khốn cảnh. Hắn đang nghĩ đến một người. Hy vọng người đó sẽ ở trong những người đang đến.
Nhất Thành nói cho mọi người biết tin tức tốt vừa rồi. Tất cả đều trở nên lạc quan vui mừng hơn một chút khi biết có nhân loại sắp tiến đến. Người dám đến đây chắc chắn sẽ không yếu, lúc đó thì bọn họ vẫn còn có cơ hội trốn thoát.
Dù bốn lão đã có một chút hồi phục nhưng như vậy lại không đủ. Nếu gặp Phi Quái với Ác Quỷ thì bọn họ sẽ nuốt không tiêu. Hai tiểu bối này thì còn quá yếu để chống lại Phi Quái và Ác Quỷ.
Đừng thấy Nhất Thành đánh bại Tử quái sơ cấp thì khinh thường bọn chúng. Hai tên kia chỉ là quái dị cấp thấp mới đột phá lên. Chứ những quái dị lâu năm, thật sự mạnh hơn hai tên kia rất nhiều. Mà tên tử quái lúc trước đã biến dị thì giờ có thêm Linh Lung giúp đỡ, Nhất Thành cũng không làm gì nổi nó.
Bọn họ không biết làm sao, chỉ biết đứng đó chờ đợi. Mê cung phía trước vẫn âm u và đầy vẻ rùng rợn như trước. Nó yên lặng một cách quỷ dị đến mức mà không ai biết trong đó chứa đựng hàng ngàn con quái dị đang chờ đợi con mồi. Dưới ánh trăng đỏ các bóng cây lúc tối lúc sáng, càng tôn lên vẻ tà mị của mê cung.
- Gào
Bỗng nhiên, cây cối rung lên mãnh liệt, tiếng xào xạc của lá cây va chạm nhau. Tiếng rú dài của quái dị đánh vỡ sự im lặng của mê cung.
Trên trời, dưới ánh trăng đỏ rực xuất hiện một đôi cánh cực lớn. Đôi cánh như cánh dơi nhưng rất dài và rộng. Mỗi lần nó vỗ cánh là như tạo ra một cơn lốc nhỏ trên không. Nó càng đến gần thì trong mê cung càng phát ra những tiếng gào thét càng lớn. Bọn quái dị như đang chào đón thủ lĩnh của mình đến đây.
Phía sau tên quái dị có cánh lớn là một tên quái dị khác. Tên này cũng có một đôi cánh dơi nhưng nhỏ hơn tên đi đầu. Nhìn qua thì Bọn chúng như đồng loại.
Càng xa hơn nữa là năm tên Nhân Loại đang đạp không mà vậy đi. Họ đi chuyển cũng khá nhanh nhưng so với tên cầm đầu thì khoảng cách khá xa.
Nhất Thành với cặp mắt tinh tường thì nhận ra một trong những nhân loại đó là Phó Viện Trưởng của thư viện. Lão đang dẫn đầu đám người bám theo hai tên quái dị có cánh phía trước. Thật ra thì hắn nhận ra những khuôn mặt thân quen này, bọn họ đều là người hắn từng thấy qua ở mắt trận thứ nhất.
Tên quái dị đầu tiên dừng lại trước cây lớn, nó có vẻ kiêng kỵ mà không dám đến quá gần cái cây cổ thụ sau lưng Nhất Thành. Sau một lúc thì mọi người đều đến đông đủ. Chia làm trái phải đứng trên không trước mặt đám người nhất thành.
Bên trái trên không của Nhất thành là hai tên quái dị, một đứng trước một sau. Phân chia đẳng cấp rất rõ ràng. Nhìn qua là biết ai mạnh ai yếu.
Bên phải trên thì là năm người nhưng năm tên này không trước không sau mà đang dàn hàng ngang. Trên người họ tỏa ra năm màu sắc ma pháp khác nhau. Không khác gì năm anh em siêu nhân chỉ có điều là bọn họ người trẻ người già, người cầm kiếm, người cầm gậy. Trên người mỗi người đều có vết thương. Nhưng có vẽ không nghiêm trọng lắm.
Nhất Thành nhớ đến cảnh mấy siêu nhân trên truyền hình hay tạo dáng thì nhếch mép cười. Hắn cảm thấy năm người này phải mặc thêm đồng phục cùng màu nữa mới tốt. Sau đó hô “biến hình” thì quá phù hợp.
Nhất Thành cũng không để ta tình hình trên không mà hướng về phía năm người trên không hô lớn:
- Phó viện trưởng, ở đây!
Pháp Nhân nhìn bên này thấy Nhất Thành thì tỏ vẻ kinh ngạc tột độ. Hắn không nghĩ được vì sao tên nhóc này còn ở đây. Chính tên nhóc này đã mở cắm chế, thì hắn cũng nên là người rời đi đầu tiên rồi chứ. Làm sao còn ở trong này, hơn nữa còn vào sâu đến tận gần trung tâm thành, nơi mà nguy hiểm nhất. Ngay khi lão nhìn qua mấy người kế bên Nhất Thành thì kích động không thôi. Lão định bay xuống.
Nhất thành thấy lão định tới gần, thì vội vàng là lớn: