Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 11: ‘Bàn Tay Vàng’ Trong Làng Xuyên Việt



Vật chất tiếp tục suy ngẫm, giảng giải về tu luyện:

“Ta không biết ngươi hiểu hay không. Nhưng ngươi chỉ cần biết, tu luyện là nhầm chủ yếu vào cơ thể và linh hồn. Ta đã từng nói, cơ thể con người là từ vật chất sinh mệnh sinh ra. Nó cũng là vật chất bất tử, có thể liên tục sinh ra và mất đi, nhưng không bao giờ biến mất.”

Nhất Thành nghe không hiểu lắm nhưng hắn biết ý của nó là hắn phải tu luyện cơ thể và linh hồn, hiểu rõ mọi vật chất, khiến mình bất tử bất diệt, đến lúc đó, hắn có thể sẽ tìm được đường về nhà.

“Nói ngắn gọn hơn, ngươi phải mạnh lên, tới một mức nào đó. Ngươi có thể ngao du trong vũ trụ, có thể lúc đó ngươi sẽ tìm được nơi mình sinh ra và lớn lên. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Nhất Thành vừa thấy có hy vọng trở về thì mừng rỡ, dù là xa vời nhưng tốt hơn là không có.

“Hiểu, ta phải mạnh lên mới có hy vọng tìm được đường về nhà.”

“Khá tốt, trước khi đi, ta sẽ tặng ngươi một món quà. Cũng xem như bù đắp cho những gì ta đã gây ra cho ngươi.”

Nói xong, trên tay phải hình dạng người vật chất liền xuất hiện một tấm thẻ có màu vàng ống. Sáng bóng mà trang nhã. Lớn cỡ như cổ tay của Nhất Thành. Rất giống với Magic Plate mà hắn từng thấy. Nhưng trên đó lại không có ký hiệu nào.

“Đây là trí tuệ sáng tạo thẻ. Ta gọi nó là Hack Magic Plate. Thứ này sẽ gắn kết với ngươi mãi mãi. Nó được tạo nên từ vật chất của ta cùng một loại vật chất bí ẩn khác mà ta không biết tên. Thứ mà ta hấp thụ, giúp ta hồi phục không lâu trước đây.”

“Magic Plate? Có công dụng gì?” Nhất Thành hỏi, hắn biết thứ mà vật chất bí ẩn cho hắn có thể là ‘bàn tay vàng’ trong truyền thuyết mà các xuyên việt giả mang theo. Hắn chờ mông hồi hộp, tim hắn đang đập nhanh.

“Ha..ha..ha.. Ta biết ngươi đang nghĩ gì? Đúng là ‘bàn tay vàng’ trong truyền thuyết kia.”

“Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?” Nhất Thành nghi ngờ.

“Lúc định cư trong linh hồn ngươi, một phần sức mạnh của ta đã len lỏi trong đó. Những kiến thức ngươi biết ta cũng biết. Ngươi không thấy lạ khi ta đang nói tiếng địa cầu sao?” Vật chất hình người kia cười ha ha trả lời.

“Ohhh” Nhất Thành hơi bất ngờ.

“Được rồi, vật này có công dụng rất đơn giản. Trí tuệ, sáng tạo, bổ trợ ngươi trong việc tu luyện và tìm hiểu vật chất vũ trụ. Con người ở thế giới mới này là dùng trí tuệ tìm hiểu các vật chất trong vũ trụ, điều khiển để sinh ra sức mạnh. Nói đơn giản hơn, ma pháp chính là sinh ra từ các vật chất. Con người ở trái đất dùng tài nguyên để tạo ra vũ khí, các vật dụng. Mỗi hành tinh được tạo thành từ các vật chất khác nhau.”

“Bây giờ ngươi phải học tập ma pháp của thế giới này, ngôn ngữ ma pháp và ấn ký ma pháp. Hack Magic Plate sẻ giúp ngươi nhanh chóng tìm hiểu chúng với điều kiện ngươi nạp đủ vật chất sinh mệnh cho Hack Magic Plate hấp thu. Nói đơn giản như trong đầu ngươi là đánh quái, lấy điểm, tăng cấp. Đó là trí tuệ.

Sáng tạo, Hack Magic Plate sẻ từ những ma pháp mà ngươi học được, nó sẽ hỗ trợ nâng cấp sức mạnh ma pháp đó. Ví dụ, ngươi học được đạn ma pháp, từ đó ngươi có thể sáng tạo ra bom nguyên tử. Điều kiện là điểm.

Bổ trợ, chính là dùng điểm đổi tu vi. Bằng cách vật chất hấp thụ vật chất. Ngươi có thể tăng lên cơ thể, linh hồn và sức chứa của Magic Plate.

Ngoài ra còn có một loại nữa là hắc ám. Ta mới đặt tên, nó có tác dụng gì thì ta chưa tìm hiểu hết được. Nhưng nhờ nó mà ta hồi phục. Nó cũng đang ẩn sâu trong tấm Hack Magic Plate. Ta chỉ biết nó có thể biến người thành quái dị. Còn trở lại được người không thì ta không biết. Những thứ này có độ lây nhiễm cực cao, phải cẩn thận sử dụng hắc ám chức năng. Không chừng với loại hắc ám vật chất này, nó có thể cho ngươi chút bất ngờ.

Còn một việc nữa ta quên nói, Hack Magic Plate được tạo thành từ ta, có một chút linh hồn ngươi cùng hắc ám vật chất. Nên nó đã sinh ra một chút linh tính, và trí tuệ. Ngươi có thể trao đổi với nó nếu cần gì.”

Nhất Thành nghe đến ngẩn người, xong thì cười ha ha như điên. Đây là ‘bàn tay vàng’ trong làng xuyên việt chứ gì nữa. Đánh quái được điểm, tăng tu vi.

“Ta phải rời đi rồi, có thể sẽ không bao giờ gặp lại. Cũng có thể người và ta còn có lúc gặp lại. Chúc ngươi may mắn, tìm về hành tinh quê hương.”

“Ngươi phải đi, nhanh vậy sao? Ta còn câu hỏi?”

Lúc Nhất Thành còn đang kích động nói chưa hết lời thì sương mù hình người kia liền biến mất, tấm thẻ màu vàng liền bay vào trong người hắn.

Nhất Thành lắc đầu cười khổ, hắn còn quá nhiều câu hỏi cần giải đáp. Vậy mà chưa gì đã đi. Bóng tối biến mất, hắn mở mắt nhìn thì mình vẫn đứng trên quảng trường. Mà người xung quanh hắn thì đang mơ màng. Có người thì nước mắt như mưa, người thì mắt đỏ như máu. Có người thì hình như gặp kinh sợ, cả người co giật liên tục.

Nhất Thành lúc này nhìn qua Vi Vi, Bá Nhân, và Nhan Du bên cạnh. Vi Vi và Nhan Du thì đang sợ hãi, cả người run rẩy nước mắt như mưa. Còn tên Bá Nhân như tên điên, mắt đã đỏ bừng như sắp nhập ma, môi thì cắn chặt chảy máu đầm đìa. Trong vòng ánh sáng này, không ai có thể nhìn ra ngoài. Giờ hắn chỉ cần đi ra liền thông qua khảo hạch lần này. Nhưng hắn chưa muốn ra, phải giúp mấy người này một chút. Dù sao cũng có quen biết. Nghĩ là làm, Nhất Thành liền nhẹ nhàng tiến đến bên Vi Vi và Nhan Du, gọi tĩnh bọn họ.

“Vi Vi, Nhan Du tỉnh dậy đi, ta là Nhất Thành đây, các ngươi đang ở trong ảo cảnh thôi. Nhanh chóng đi ra.”

Hắn không sợ sẻ làm tổn thương họ, vì hắn đã thông qua khảo hạch là nhờ Vật Chất Bí ẩn kia. Nó đã hủy diệt ảo cảnh mà không có chút ảnh hưởng nào đến hắn. Vậy ảo cảnh này bị hủy cũng không nguy hại người đang trong ảo cảnh.

Vi Vi và Nhan Du đã ngừng run. Bọn họ liền tĩnh lại, quay qua nhìn Nhất Thành.

“Nhất Thành, cảm ơn. Người không gọi ta, có lẽ ta đã lạc trong ảo cảnh kia mãi mãi.”

Vi Vi giọng nói còn run run, chắc đã gặp việc gì đó cực kỳ kinh khủng. Nhan Du bên kia cũng cám ơn rối rít, nhưng ngay sau đó liền nhìn về Bá Nhân đang điên cuồng. Nàng liền chạy tới, gọi Bá Nhân, tên này mất một lúc mới tỉnh dậy. Mồ hôi hắn chảy đầm đìa. Quay sang cám ơn Nhan Du.

Nhất Thành không gọi Bá Nhân vì hắn biết tên này có ngạo khí. Nếu Nhất Thành giúp Chắc chắn hắn sẽ có khúc mắt trong lòng.

Xung quanh bọn hắn chưa có ai tỉnh dậy, chỉ có đám Nhất Thành là người duy nhất. Hắn liền lên tiếng nói với bọn Nhan Du.

“Vi Vi, Nhan Du, Bá Nhân, ba người đi ra đi, thông qua khảo hạch lần hai này. Nhớ là từng người đi ra, cách nhau lâu lâu chút. Để tránh nghi ngờ có người gọi các ngươi dậy. Hiểu chưa?”

Nhóm Vi Vi gật đầu đồng ý. Bá Nhan quay sang cám ơn Nhất Thành, hắn biết không có nhất thành đánh thức Nhan Du, hắn cũng không dễ dàng thông qua.

“Không cần cám ơn ta, ngươi nên cảm ơn Nhan Du. Với lại ta hy vọng ngươi đừng chấp mê quá. Thù sẽ báo nhưng không nên cực đoan. Vừa rồi, Nhan Du không đánh thức ngươi, có lẻ ngươi sẻ nhật ma. Oán khí quấn thân, lúc đó muốn vào thư viện học tập ma pháp cũng khó đừng nói gì đến báo thù.”

Bá Nhân lần này không nói gì mà trầm mặt. Hắn cũng hiểu được vừa rồi hung hiểm thế nào. Nhập Ma, oán khí, lúc đó thì tương lai hắn coi như huỷ. Có thể chỉ còn lại biết giết chóc, không phân biệt ai là thù ai là bạn.