Một thiếu niên mặc một bồ đồ đen bước ra từ cấm chế. Hai lão già còng lưng liếc hắn một cái rồi không để ý đến nữa. Thiếu niên vừa đi hạ sơn vừa huýt sáo. Tinh thần thiếu niên này có vẻ rất tốt.
Thiếu niên này chính là Nhất Thành, hắn đã ở trong Ma Pháp Các đúng một năm. Dành hết thời gian cho việc đọc tất cả sách ma pháp có trong Ma Pháp Các. Thu hoạch khá tốt nên tinh thần rất thoải mái. Đi được một lúc thì hắn gặp Viện Trưởng và Bạch Thư Sinh, bọn họ đang đi đến bên này.
Viện Trưởng và Bạch Thư Sinh thấy hắn thì vội hành lễ:
- Tiểu Sư Thúc. Tiểu Sư Thúc Tổ.
Nhất Thành gật đầu:
- Hai người đi đâu vậy? Có vẻ như có việc gấp.
Viện trưởng lắc đầu nói:
- Hai sư đồ đang đến chỗ Phó viện trưởng. Trao đổi về một số nhiệm vụ mới được yêu cầu. Cũng không có việc gì lớn. Tiểu Sư Thúc mới từ trong Ma Pháp Các đi ra?
- Đúng, ta mới từ trong đó đi ra. Nếu đã có việc thì ta cũng không làm phiền hai người. Ta đang đi đến Bắc Viện. Không biết Mộc Sinh Tiên còn nhớ đến việc ta sẽ đến đó không?
Viện Trưởng cười nói:
- Tất nhiên là còn nhớ. Ta nghỉ Mộc Sinh Tiên đang chờ người đến. Để ta bảo Bạch Thư Sinh đưa người đi.
Nhất Thành khoát tay lắc đầu,
- Ta tự mình đi được. Luôn tiện cũng quan sát phong cảnh trong thư viện luôn, cũng đến thư viện 5 năm rồi nhưng không biết nơi này như thế nào. Ah, nếu sau này có người ngoài các ngươi không cần hành lễ, cứ coi ta như đệ tử bình thường là được.
Nhất Thành nói xong liền chào hai người rồi dạo bước đi xuống núi. Phía sau Viện trưởng trong theo bóng lưng Nhất thành mà trong lòng hơi lo lắng, nhưng rồi cười khổ cho qua, dẫn theo Bạch Thư Sinh hướng về nơi ở của Phó Viện trưởng Pháp Nhân.
Trung viện tất nhiên là trung tâm của thư viện, là khu vực dân số thư viện lưu động nhiều nhất. Đỉnh núi là nơi của cao tầng, còn ở chân núi, nơi đây tập trung rất nhiều đệ tử và giáo sư. Các khu nhà được xây theo phong cách cổ xưa, chủ yếu là cửa hàng của thư viện. Nơi đây tập trung rất nhiều đệ tử vì đây là nơi giao dịch của bọn họ. Nhưng đệ tử liều mạng, sau các lần làm nhiệm vụ đều có thu hoạch, bọn họ sẽ ở đây giao dịch. Nơi đây được thư viện quản lý vì thế hầu hết cũng ít ai dám gây chuyện ở đây. Trừ lần trước, hơn mấy trăm đệ tử choảng nhau vì xích mích.
Rất nhiều ánh mắt đang nhìn Nhất Thành nhưng hắn không quan tâm. Tất nhiên hắn biết vì hắn bây giờ bị teo nhỏ, đi giữa đám pháp sư này thì như hạt giữa bầy gà. Kèm theo bộ áo đen, tóc ngắn được hắn cắt tỉa cẩn thận mỗi tháng thì ai cũng cảm thấy rất kỳ quái. Phải biết người ở đây dù nam hay nữ vẫn để tóc dài nếu không thì cạo trọc chứ ít ai cắt ngắn gọn gàng như hắn.
Nhất Thành vừa đi vừa quan sát hai bên đường. Những cửa hàng được bày bán nơi đây rất đa dạng. Có mấy cửa hàng bán các loại khoáng chất, có cửa hàng thì bán các loại trái cây kỳ lại, có cửa hàng thì bày chỉ một thanh vũ khí, vũ khí này rất kỳ dị như một cây gậy nhưng trên thân lại rất nhiều lỗ…
Đi tới một đoạn nữa là không còn nơi buôn bán mà nơi các đệ tử trao đổi phép thuật. Nói trao đổi thì chỉ nói cho sang chứ thật ra là biểu diễn. Có kẻ thì thi vật tay, kẻ thì sử dụng một số phép thuật khác nhau tạo ra thức ăn, có tên thì thổi ra một quả bong bóng, hắn có thể đứng trên đó lơ lửng trong không trung. Kỳ lạ nữa là có một số đệ tử mang theo yêu thú biểu diễn, nhiều con thì hung mãnh như sư tử, còn có con thì giống khỉ nhưng đến bốn cái tay.
Nhất Thành đi một lúc thì gặp một bức tường lớn, trên cao treo bốn chữ lớn “Phép thuật Trường”. Bên trái đang có tiếng reo hò lớn, Nhất Thành đi đến thì phát hiện một màng hình trong suốt lớn treo lơ lửng bên trên. Trên đó đang chiếu hai tên đệ tử đánh nhau, một tên thì dùng hỏa phép thuật, một tên thì dùng phong phép thuật. Nhất Thành nhìn qua thấy hai tên này phép thuật chỉ vừa đột phá cấp S không lâu. Động tác thì chậm chập nên hắn chả có hứng thú xem thêm đành lắc đầu rời đi.
Nhất Thành đang đi dạo thì bỗng nhiên hắn giật lùi vài bước:
- Ầm
Một thanh niên không biết từ đâu trên cao nhảy xuống xuất hiện ngay trước mặt Nhất Thành. Nhất Thành nhíu mày nhưng ngay sau đó thì liền dãn ra cười:
- Bạch Tư Thường sư huynh, lâu rồi không gặp.
- Ha...Ha...Ha...
Người vừa nhảy xuống đứng lên liền cười lớn, đi đến vỗ vai Nhất Thành,
- Hơn bốn năm rồi không gặp lại, ta….
Ngay khi hắn mới nói đến từ ta thì như nhớ ra cái gì. Bạch Tư Thường vội cúi người định hành lễ. Nhất Thành thấy vậy thì cười tiến tới một bước nắm vai nắm không để Bạch Tư Thường cúi đầu. Bạch Tư Thường thấy Nhất Thành lắc lắc đầu thì hiểu ý, không thi lễ nữa. Nhất Thành tiến tới gần nói nhỏ:
- Hình như huynh biết thân phận của ta bây giờ nhưng đừng nói ra. Ta vẫn muốn làm đệ tử bình thường nên dấu đi thân phận. Sau này cứ xưng hô bình thường là được.
Bạch Tư Thường hiểu ý gật đầu rồi cười nói:
- Được! Bốn năm trước, lúc sư đệ được đưa ra thì ta thật sự khiếp sợ. Ta suýt chút nữa nhận không ra. Đệ mới tỉnh lại sao? Àh quên chúng ta đang đứng giữa đường, huynh đệ ta lên trên kia ngồi nói chuyện.
Lúc nãy Bạch Tư Thường nhảy xuống từ trên lầu hai của một tòa lầu đã gây ra chú ý. Thấy người đang nhìn liền vội vàng nắm tay kéo Nhất Thành vào tòa lầu lúc nãy:
- Đi theo ta, lên trên kia ta giới thiệu cho sư đệ một số bằng hữu của ta.
Nhất Thành nhìn lên cái bảng phía trên là biết đây là tửu quán. Hắn đi vào trong thì phát hiện ở bên trong rất yên tĩnh, không nhộn nhịp như bên ngoài. Trong này rất nhiều đệ tử nhưng bọn họ chia ra từng nhóm có nam có nữ đang trao đổi gì đó. Bạch Tư Thường đi trước liền nói:
- Có vẻ sư đệ mới đến đây lần đầu. Nơi đây là nơi tập trung của các nhóm đệ tử làm nhiệm vụ. Bọn họ tụ họp ở đây để trao đổi thông tin, lập kế hoạch, và nhận nhiệm vụ.
Nhất Thành gật đầu hiểu. Vừa đến lầu hai, nơi đây ít người hơn lầu một, đệ tử trên này có vẻ mạnh hơn đệ tử dưới lầu một. Nhất Thành hiếu kỳ hỏi: