Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 154: Một sâu kẹo đường, suýt gây án mạng



Nhất Thành vừa khen xong liền quay đầu sang bảo Mập Mạp:

- Mập Mạp, thưởng cho hắn viên kẹo đường.

Mập Mạp bên cạnh phối hợp cực ăn ý, nhìn cây kẹo đường Tiểu Oa Oa đang nhấm nháp bên cạnh, hắn cúi xuống rút ra một viên kẹo đường làm Tiểu Oa Oa trợn mắt tức giận không thôi. Sau khi rút viên kẹo đường ra, Mập Mạp quay lại nhìn tên gầy gò bên kia cười nói:

- Kẹo đường này thưởng cho ngươi, nhận lấy.

Tên gầy gò thấy viên kẹo bay về phía này, liền khoát tay đánh viên kẹo rớt trên đất, không nghĩ đến tên gầy này cũng là pháp sư cấp S.

Tiểu Oa Oa thấy viên kẹo rớt trên đất thì tức giận, nhìn Mập Mạp nói:

- Thật phung phí thức ăn. Lần sau là nhớ đem cho chó ăn đừng ném bậy như vậy nghe không?

Đám Nhất Thành nghe vậy thì sửng sốt, sau đó là bật cười, đến Nhân Lệ cũng che miệng cười. Nhất Thành đi đến xoa đầu Tiểu Oa Oa nói:

- Tiểu Oa Oa nói đúng, lần sau không được phung phí thức ăn. Những kẻ phung phí thức ăn là người xấu, thà cho chó ăn còn hơn cho chúng. Phái không Oa Oa?

Tiểu Oa Oa nghiêm túc gật đầu.

……………………..

Tên gầy gò xấu hổ không thôi, một ngón tay chỉ thẳng vào Nhất Thành nói:

- Ngươi có ý gì?

Nhất Thành tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc nhìn Do Pháp:

- Do Pháp, huynh đệ ngươi có trí tuệ không cao nhỉ, nhưng cho dù không biết nói tiếng người thì cũng nên hiểu được tiếng người chứ?

Do Pháp nghe vậy thì mặt trở nên lạnh lùng, nhưng hắn cũng muốn kiến thức một chút nhưng người thư viện này lợi hại bao nhiêu, tuy tiếng quát vừa rồi khá là bất ngờ, nhưng cũng không đoán được bọn họ có thực lực đến đâu?

Thấy Do Pháp không lên tiếng, tên gầy gò biết hắn cố ý dung túng, hơn nữa bản thân hắn cũng cảm thấy mấy tên này của thư viện thật láo xược, có thực lực hay không thì không ai biết, hay là vừa rồi chỉ dùng một số thủ đoạn nào đó gây chú ý. Hắn lại quay qua nhắm vào tên huyện quan kia trút giận.

- Nếu ta nhất định muốn giết tên huyện quan này thì sao?

Tên gầy gò lạnh lùng nhìn Nhất Thành nói.

Nhất Thành cười lạnh nói:

- Ngươi có thể thử?

Tên gầy gò trở nên cực kỳ lạnh lùng, hai mắt đã hiện lên một chút sát khí, nói:

- Ta kính ngươi là người thư viện, ngươi lại buông lời lăng nhục chúng ta, vậy thì đừng trách ta.

- Vèo…

Tên gầy gò bước lên một bước, định xuất thủ phát tiết tức giận nhưng hắn lại quá ngu. Đã muốn xuất thủ lại để kẻ địch biết trước ý định. Hơn nữa, người hắn nhắm vào lại là Nhất Thành, kẻ chuyên ra tay trước. Đã biết có người muốn đánh mình thì Nhất Thành sẽ không bao giờ đứng đỡ đòn mà hắn sẽ là kẻ xuất thủ trước. Bất kể người đó là ai.

Vừa rồi, Nhất Thành vẫn đang ăn một sâu kẹo đường gần xong, hắn thấy tên kia định thi phép thì đã xuất thủ trước. Dùng một chút phép thuật Vạn Hóa Chi Đao vào cây kẹo ngọt, phóng nó về phía tên gầy gò. Cây kẹo ở giữa là một thanh gỗ được vuốt nhọn, đúng lúc Nhất Thành thi phép lên đó thì viên kẹo đường vỡ nát, thanh gỗ được năng lượng ma pháp bao phủ, biến thành một cây đao sắc bén lao đến tấn công tên kia.

- Phụt

- Ah….

Một tiếng động như một thanh đao chém vào đậu hủ vang lên. Vai tên gầy gò bị xuyên thủng, máu phun trào ồ ạt. Hắn hét lên đau đớn rồi nằm lăn quay trên đất, tên này còn may mắn là Nhất Thành chỉ nhắm vào vai. Nếu là các chỗ yếu hại khác thì hắn đã đi đời.

Không khí trước huyện nha trở nên cực kỳ yên tĩnh, mọi người sững sờ đứng ở đó. Thật sự bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Tất cả đều chỉ chú ý đến tên gầy gò nói chuyện, cứ nghĩ hắn sẽ xuất thủ trước. Không nghĩ đến người ra tay trước lại là người của thư viện.

Nhất Thành cười gãi đầu nói:

- Ồ, lở tay, lở tay. Ngươi có sao không? Lúc nãy ta ăn gần hết cây kẹo ngọt kia thì ném đi, không nghĩ lại gây thương tích cho người khác. Sao máu chảy nhiều thế? Không chết người đó chứ? Chết vì bị cây kẹo ngọt đâm trúng là nhục lắm đấy.

Nói xong, Nhất Thành còn quay qua xoa xoa đầu Tiểu Oa Oa, cười nói với nó:

- Tiểu Oa Oa, lần sau ăn đồ ăn xong thì không nên ném bừa bãi nghe chưa? Có khi lại rất nguy hiểm đấy.

Tiểu Oa Oa nhìn nụ cười vô hại kia thì vô thức gật đầu.

Do Pháp bên kia lạnh lùng nói:

- Thật khinh người quá đáng, người….

Nhất Thành cũng không đợi hắn nói thêm mà quát lớn:

- Căm miệng, ngươi nghĩ mình là ai? Đây là Băng Quốc, dưới sự quản lý của Thư Viện. Các ngươi vào đây la đánh la giết huyện nha người khác, ngươi nghĩ Liên Minh Pháp Sư Tự Do các ngươi là chủ nơi này sao?

Nhất Thành ‘Hừ’ lạnh chỉ vào tên quan huyện trên đất kia nói:

- Hắn thuê các ngươi, các ngươi đồng ý chính là đã bán mạng cho hắn. Tin tình báo của hắn sai lầm, hắn tất phải trả giá cho điều đó nhưng các ngươi không có quyền sinh sát ở đây. Các ngươi đã bán mạng cho hắn, có thể tức giận, có thể kiện cáo nhưng muốn giết người ở Băng Quốc, trước mặt rất nhiều người như vậy thì phải hỏi qua Thư Viện chúng ta.

Do Pháp mặt âm trầm đến đáng sợ:

- Huyết Nguyệt thư viện thật ghê gớm. Giết người phải hỏi qua các ngươi sao. Đánh thương sư đệ của ta ngươi hỏi qua ta chưa? Ngươi muốn gây chiến cùng Liên Minh Pháp Sư Tự Do sao?

Nhất Thành cười lạnh:

- Sư đệ ngươi là cái thá gì? Mà ngươi là cái thá gì phải hỏi qua ngươi? Muốn động thủ sao? Ngươi nghỉ bọn ta ăn chay chờ người khác muốn đánh thế nào thì đánh sao? Chưa giết hắn đã là từ bi lắm rồi? Nếu ngươi muốn hắn chết để có cớ xuất thủ? Để khai chiến với Thư Viện. Ta cũng không ngại giết hắn cho ngươi xem.

Nhất Thành thay đổi sắc mặt lạnh nhạt bằng nụ cười ấm áp nhìn xuống Tiểu Oa Oa bên cạnh. Hắn ngã bàn tay trước mặt tiểu Oa, Tiểu Oa Oa như hiểu ý liền đặt cây kẹo ngọt đang ăn dở vào tay hắn.