Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 161: Ba trăm năm



Nhất Thành gật đầu quan sát vật phẩm bán phía dưới. Tất cả chỉ là các loại tài nguyên thông thường như khoáng thạch và các loại tài nguyên bổ xung năng lượng ma pháp khác. Đối với những tài nguyên này, Nhất Thành không quan tâm vì nhẫn không gian của hắn có rất nhiều và hắn tu luyện không cần những thứ vớ vẩn này trừ khi đó là những tài nguyên đặc biệt. Bỗng nhiên, Nhất Thành thấy một quyển sách rách nát, bìa đã ố vàng không nhìn rõ chữ trên đó. Hắn hỏi lão nhân:

- Ta có thể mở cuốn sách kia?

Trung niên kia gật đầu với Nhất Thành.

Nhất thành mở sách thì phát hiện đây là sách dạy ma pháp trận. Các loại trận pháp này chủ yếu là cơ sở pháp trận hắn từng thấy trong Ma Pháp Các. Có điều hình như có chút khác đó là trang cuối cùng, ở trang cuối cùng lại là một pháp trận kết hợp tất cả các loại pháp trận cơ sở lại với nhau.

Nhất Thành hiếu kỳ hỏi trung niên nhân:

- Sách này bao nhiêu?

Trung niên nhân nói:

- Một vạn lượng hoặc dùng thuốc trị thương để đối?

Nhất Thành gật đầu hiểu, ở thế giới này, pháp sư thường không dùng tiền tài mà dùng vật đổi vật. Ngươi cần cái gì hoặc bán cái gì thì người mua có thế đưa ra thứ họ nghĩ là đồng giá rồi hai bên trao đổi. Nhất Thành cười nói:

- Lão huynh định dùng thuốc chữa thương bình thường để chữa trị cho mình sao? Nếu dùng chúng thì chỉ có thể kiềm chế vết thương chậm lan rộng mà thôi nhưng có khi hiệu quả lại ngược lại đó.

Trung niên nhân kinh ngạc nhìn Nhất Thành hỏi:

- Ngươi có thể nhìn ra?

Nhất thành cười nói:

- Có thể! Năng lượng ma pháp liên tục thoát ra khỏi cơ thể mà trong năng lượng kia kèm theo nhàn nhạt hắc khí. Sinh mệnh lực cũng bị trôi đi. Vết thương chắc chắn là do quái dị hoặc Tà Ác gây nên.

Trung niên định nói gì đó nhưng Nhất thành đã nói tiếp:

- Loại vết thương này thì pháp sư bình thường chắc chắn sẽ không thể trị khỏi. Không biết người thuộc thế lực nào? Vì sao không có ai trị liệu giúp?

- Ta là pháp sư tự do đến từ nơi khác, ta đã trả giá rất lớn nhưng không có pháp sư trị liệu nào có thể chữa khỏi vết thương loại này. Họ nói sau ba năm thì ta sẽ bị hắc khí ăn mòn từng bộ phận trong cơ thể và biến thành quái dị. Bây giờ đã hơn hai năm, thời gian đã không còn nhiều nữa. Mua thêm một chút thuốc trị liệu để hy vọng kéo dài mạng sống. Hai năm qua chu du khắp nơi nên ta cũng đã rất mệt mỏi rồi.

Nhất Thành cười nói:

- Nếu có hy vọng người muốn thử không?

Trung niên cũng không có phản ứng gì mà chỉ nói:

- Hy vọng sao? Hy vọng tìm ra trị liệu pháp sư trên cấp S còn may ra.

Nhất thành giọng điệu cũng thay đổi trở nên nghiêm túc hơn nói:

- Tất nhiên không có pháp sư trị liệu vượt cấp S mà ta nói là ta có thể trị liệu cho người. Tất nhiên là có nguy hiểm, sơ suất sẽ mất mạng. Lão huynh muốn thử không?

Trung niên nhân kia lâm vào trầm từ hỏi:

- Ta làm sao tin ngươi?

Nhất Thành cười nói:

- Tin sao? Không có gì đáng tin cả, Lão huynh đang đánh bạc bằng mạng sống của chính mình đấy. Nếu thắng cược thì sẽ sống, nếu thất bại thì sẽ mất mạng.

- Vậy chữa khỏi, ta phải trả giá gì?

- Bán mạng cho ta 300 năm, tất nhiên ta sẽ không kêu lão huynh đi liều mạng hay là làm điều trái đạo lý, mà lão huynh sẽ trở thành tay đấm của ta. Nhưng đó là khi lão huynh còn sống, thất bại, ta sẽ giúp lão huynh giải thoát nhanh chóng, đi trong thanh thản, không bị biến thành quái dị. Lão huynh lúc trước là pháp sư đẳng cấp gì? Ta muốn biết lão huynh có đáng giá để cứu không?

- Ta lúc trước là S cấp pháp sư, sao thứ tám Lạp Hộ.

Nhất Thành ồ lên kinh ngạc, không nghĩ tới lại là tám sao Lạp Hộ. Tên này đủ mạnh mẽ để xưng bá một phương, có thể cũng vì vậy mà không gia nhập thế lực nào. Nhất Thành gật đầu:

- Không tệ chút nào, tuổi của lão huynh chắc không lớn như ta nghĩ mà đã đến Lạp Hộ. Thật sự là một thiên tài. Không biết lão huynh quyết định thế nào?

Nhất Thành không phải nhân từ mà cứu người, chỉ là hắn đang cần nhân thủ. Thư viện nhìn từ trong ra ngoài đều quá yếu so với các thế lực khác. Không đủ sức chống lưng cho hắn làm loạn. Bây giờ chỉ có dựa vào Viện Trưởng và Phó Viện Trưởng, có thể có thêm Hồng Lão nhưng các thế lực khác hợp lực lại thì ba người này sẽ không chống đỡ nổi. Nhất Thành cần kẻ có thể vì hắn mà chiến, bảo vệ hắn lúc cần thiết. Ở Tây Đại Hoang này, pháp sư cấp S tám sao Lạp hộ rất ít thấy, có người này đi theo 300 năm thì cũng giúp hắn được rất nhiều việc. Có điều cứu tên này cũng không dễ dàng như vậy, phải thử mới biết được. Nhất Thành không gắp gáp mà chỉ ngồi nhìn vị lão huynh kia mỉm cười chờ câu trả lời.

Phía sau đang đứng Tiểu Tiểu và Mập Mạp thì khá là rung động, bọn họ đã nghe hết hai người này trao đổi. Nếu như vị lão huynh kia đồng ý, nếu Nhất Thành chữa trị được cho người này thì hắn sẽ có một người thân cận cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ quen biết Nhất Thành khá lâu nhưng chưa bao giờ hiểu hết Nhất Thành. Càng ngày vị tiểu sư thúc tổ này càng trở nên thần bí và khó đoán.

Phong Nam Du và Nhân Lệ thì há hốc mồm, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Thứ nhất, người trẻ tuổi này cực kỳ thần bí, quen biết đến cả lão tổ của Ngũ Hành Tông bọn họ. Thứ hai, chỉ liếc mắt đã nhìn ra người này bị thương. Thứ ba, vết thương mà cần đến những trị liệu sư vượt cấp S mới có thể trị liệu thế mà người trẻ tuổi này lại nói mình có thể trị liệu. Thứ năm, người này hành xử khác người, mọi việc làm đều rất khó đoán trước được.

Tiểu Oa Oa thì đã đi đến ngồi bên cạnh Nhất Thành, hiếu kỳ quan sát đồ bày bán dưới đất.

Lão huynh kia trầm mặt suy nghĩ một lúc thì đứng dậy trước người Nhất Thành khom người nói:

- Ta đồng ý điều kiến. Nếu thực sự sống ta sẽ theo vị công tử này ba trăm năm, xin công tử giữ lời hứa của mình. Không thể sai ta đi liều mạng và không bảo ta làm việc trái đạo lý.

Nhất Thành gật đầu nói:

- Tốt, nếu đã đồng ý thì cả hai phát ra lời thề đi. Xem như đó là giao ước, sau này cũng dễ dàng hợp tác và tin tưởng lẫn nhau.