Mập Mạp và Tiểu Tiểu cũng khá hiểu tính cách của Nhất Thành nên nhìn Tống Thúc với ánh mắt phức tạp nói:
- Hai chúng ta phải gọi hắn là Tiểu Sư Thúc Tổ. Viện Trưởng phải gọi hắn là Tiểu Sư Thúc. Bên trong thư viện, thân phận hắn xếp thứ hai, sau sư huynh hắn mà thôi. Tống Thúc không cần lo việc bị lộ, tiếng xấu của người này trong thư viện không nhỏ. Vì thế, hắn mang người về cũng không ai dám hỏi một tiếng.
Mập Mạp đã nghe Tiểu Tiểu nói lại chuyện ở Huyết Nguyệt Điện. Nghe xong hắn cũng chỉ biết cười khổ. Lúc mới quen, tính cách của vị huynh đệ này đã quái. Đến lúc lên làm Tiểu Sư Thúc Tổ người khác cũng không thay đổi. Vẫn bá đạo, hành sự không kiêng nể gì ai.
Tống Thúc và Tống Tiểu Thư trợn mắt kinh ngạc. Còn có thể thế này sao, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi mà đã trở thành Tiểu Sư Thúc Tổ của một phái?
Nhất Thành trợn mắt nhìn Mập Mạp nói:
- Tiếng xấu gì? Ta có phách nam bá nữ đâu mà người nói là tiếng xấu. Nhiều lắm chỉ mới chém một đệ tử và một vị lão sư. Sau đó ép mấy tên làm loạn phát lời thế chứ có gì lớn lao.
Mập Mạp trợn mắt nhìn ngược lại Nhất Thành nói:
- Vậy mà không đủ xấu sao? Có người nào dám ở chính điện của thư viện chém đầu một tên đệ tử và lão sư trước mắt tất cả người trong thư viện không. Ta còn nghe Tiểu Tiểu nói nếu hôm đó không có lão sư Tiểu Bưu và các đệ tử khác đứng ra cầu tình, ngươi đã phế hơn một nửa lão sư và đệ tử nòng cốt của thư viện. Mấy tên kéo bè kết phái trong thư viện bị ngươi ép phát lời thề ma pháp từ nay trung thành với thư viện không được kéo bè kết phái nữa. Ngươi nói xem, mấy việc này là để lại tiếng tốt hay tiếng xấu. Ngươi chắc chắn sẽ được ghi danh vào lịch sử của thư viện, ‘Tiểu Sư Thúc Tổ có thủ đoạn huyết tinh nhất’.
Nhất Thành nghe thế thì ngớ người. Mập mạp nói đúng, hắn đúng là không cảm thấy gì lạ với việc mình làm, nếu mà đứng ở khía cạnh khác thì hành động của hắn thuộc loại ác bá nhất. Giết người rồi còn muốn phế một đám người, sau cùng còn ép người khác phát lời thề ma pháp. Nhìn thì không có gì nhưng thủ đoạn thật lớn.
Bên kia Tống Thúc lại nghiêm túc nhìn Nhất Thành thêm vài lần. Người trẻ tuổi này đúng là tài không đợi tuổi. Mới ở cấp thấp pháp sư đã có thể trốn thoát từ tay pháp sư cấp cao. Thủ đoạn đanh thép cực kỳ huyết tinh. Lão như hiểu thêm người trẻ tuổi này một phần nào.
Nhất Thành gãi gãi đầu, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng nói với Tống Thúc:
- Tống Thúc, hay là chúng ta thay đổi một chút thân phận của ngài. Thay vì đến thư viện làm khách của ta, ngài đến thư viện với thân phận khách khánh Pháp Sư.
Tống Thúc nghi ngờ nói:
- Khách Khanh Pháp Sư? Thân phận loại này là gì?
Nhất Thành phát hiện thế giới này không có thân phận này, các pháp sư được mời chào vào gia tộc hoặc thư viện đều chính là gia nhập làm tay sai, chứ không có thân phận khách khanh. Hắn cười nói:
- Khách Khanh Pháp Sư là người có chức vị và nhiệm vụ trong thư viện. Chức vị chính là song song với các vị viện chủ và phó viện chủ. Chỉ dưới viện trưởng, nói thế chứ khách khanh không có quyền lực gì trong thư viện nhưng được thư viện tài bồi và đệ tử cung kính. Khách Khanh pháp sư sẽ có được tự do tùy thích, muốn làm gì thì làm, việc khách khanh làm miễn sao không nguy hại đến thư viện là được. Khách Khanh Pháp Sư nhiệm vụ duy nhất là đứng ra lúc thư viện gặp nguy hiểm. Tất nhiên không phải là liều mạng mà giúp đỡ đánh đuổi kẻ địch bên ngoài. Nếu kẻ địch quá mạnh sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ một số nồng cốt đệ tử rời đi. Bảo vệ chúng đến nơi an toàn. Giữ lại một hơi cho thư viện. Ngài thấy thân phận này thế nào?
Tống Thúc suy nghĩ một lúc như gật đầu hiểu nói:
- Nói đúng hơn là Khách Khanh Pháp Sư sẽ không có quyền lực gì nhưng được nhận tài nguyên từ trong thư viện. Được đệ tử cung kính và có quyền tự do hoạt động riêng, không bị gò bó bởi thư viện. Nhiệm vụ duy nhất của Khách Khanh Pháp Sư là bảo vệ thư viện khi gặp nguy nang. Nếu đánh không lại thì không cần liều mạng, chỉ cần bảo vệ nòng cốt đệ tử rời đi là được.
Nhất Thành cười gật đầu, hắn nói thêm:
- Tất nhiên thân phận Khách Khanh Pháp Sư không phải ai muốn làm là làm được mà người đó phải là một Pháp Sư mạnh mẽ. Việc này thì ta nghĩ Tống Thúc không có vấn đề. Ngoài ra ngài và Tống tiểu thư có thân phận đặc biệt, việc làm khách khanh chỉ có thể cho cao tầng thư viện biết. Và ta nghĩ, Tống tiểu thư cũng cần tài nguyên và nơi tu luyện, không thể bôn ba khắp nơi làm chậm trễ việc tu luyện của nàng được.
Tống Thúc suy nghĩ thì thấy thân phận này không tệ chút nào, vừa được tôn kính, vừa có tài nguyên, vừa không chậm trễ cháu gái mình tu luyện. Với lại, trốn trong thư viện sẽ an toàn hơn, chạy loạn khắp nơi, có khi lại phải đối mặt với vấn đề khác. Tống Thúc gật đầu quay sang hỏi Tống Tiểu Thư bên cạnh:
- Cháu gái, thấy thân phận này thế nào?
Tống Tiểu Thư nhìn Nhất Thành một lúc rồi quay sang nói với Tông Thúc:
- Thân phận này rất tốt. Chúng ta có nơi dừng chân, không chậm trễ việc tu luyện, và rất an toàn nữa. Ngoài ra lại có tự do, có thể rời đi bất cứ lúc nào, không bị gò bó thì quá tốt. Còn việc ra tay giúp đỡ thư viện thì sợ rằng mấy vạn năm chưa chắc đã có cơ hội xuất thủ. Một thế lực có danh tiếng, muốn đánh đến cửa không phải nói đánh là đánh được. Với lại Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện nghe nói phó viện trưởng và viện trưởng la pháp sư cấp cao, tiếng tâm lừng lẫy ở vùng Tây Hoang này. Chúng ta đã đến đây cũng nên gặp họ một lần.
Tống Thúc nghe Tống Tiểu Thư đồng ý thì gật đầu nói với Nhất Thành:
- Chúng ta đồng ý trở thành Khách Khanh Pháp Sư của thư viện. Vậy lúc nào thì sẽ trở lại thư viện?
Mập Mạp và Tiểu Tiểu bên cạnh há hốc mồm, vậy là xong rồi sao? Mời chào Pháp Sư mạnh mà chỉ qua mấy câu nói thế thôi sao? Thật sự vị Tiểu Sư Thúc Tổ này không đơn giản chút nào. Một Đa Tác, giờ thêm một Tống Thúc và một Tống Tiểu Thư. Người nào cũng không đơn giản nhưng đều bị vị Tiểu Sư Thúc tổ này dễ dàng lôi kéo.
Tống thúc bỗng nhiên hỏi Nhất Thành:
- Cách nói chuyện của tiểu đệ rất kỳ lạ. Pháp Sự mạnh mẽ, mạnh mẽ sẽ đến cấp bậc nào mới gọi là mạnh mẽ?
Nhất Thành nhíu mày nói:
- Pháp Sự mạnh mẽ nghĩa là Pháp Sư đột phá cấp S sáu sao Vũ Tiên trở lên.
Tống Thúc cười nói:
- Ồ, tiểu đệ không biết là Pháp Sư đột phá sáu sao Vũ Tiên gọi là gì sao?