Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 19: Đối Chiến Thiên Tài Chiến Sĩ



Nhất Thành nhìn về phía tiếng nói phát ra, Một thanh niên khoản mười bảy mười tám tuổi xuất hiện trên quảng trường. Vừa đáp xuống tay hắn liền kết ấn, Red Plate xuất hiện hoà vào đồ án vừa kết ấn. Luồng hàn khí lạnh lẽo tản mát ra xung quanh, hét lớn.

“Băng tiễn!”

Nhất Thành nhíu mày, Red Plate tên này ký hiệu Re ngọn lửa. Hắn là Red Plate trung cấp đỉnh phong. So với sư huynh sư tỷ, Nhất Thành nhận thức thì còn kém xa. Trên áo hắn có hai vạch là ký hiệu học viên giáp hai. Giáp một, là người mới thi vào thư viện từ 15 đến 18 tuổi. Giáp hai là 18 đến 20. Gia ba là từ 20 đến 22. Nhất Thành mới biết được từ Mập Mạp lúc nảy.

Băng thuật? Gọi là băng tiễn Nhưng thật ra chỉ là tảng băng nhỏ như phi tiêu tấn công về phía Nhất Thành. Dù là băng nhỏ nhưng trúng người cũng làm tổn thương da thịt. Nhất Thành không dám chần chờ, dồn lực dưới chân, tránh né. Hắn không biết tên kia có thể kéo dài ma pháp bao lâu, nhưng chắc chắn hắn không có lợi thế nếu cứ tránh né thế này. Tên này có thể là phép thuật ngoại phát, chỉ đánh tầm xa. Cần phải rút ngắn khoảng cách. Nhất Thành tăng tốc độ lên cực hạn, tránh né phi tiêu di chuyển trái phải liên tục, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Vừa đến gần, Nhất Thành tung quyền đánh thẳng vào mặt đối thủ. Tên kia lùi một bước, tay phải nhanh chóng tạo thành tường bằng. Có thể thấy được kinh nghiệm chiến đấu cũng không kém.

“Crack..”

Tường băng bị đánh vỡ, nhưng lực phản chứng cũng cực lớn truyền đến trên tay Nhất Thành. Hắn phải lùi lại một nhịp, nhưng cũng không chậm trễ.

“Phi Long tại thiên.”

Nhất Thành liền tung người lên trên không. Tung ra Một cú đá xoay vòng toàn lực, nếu trúng đích chắc chắn tên kia sẽ gục ngay tức khắc.

“Crack..”

Tiếng xương gãy vang lên. Tên học viên sử dụng băng thuật vừa rồi đã dùng tay đón đỡ nhưng tiếng vừa rồi báo hiệu tay hắn đã gãy.

Nhất Thành chớp lấy thời cơ định xong tới, nhưng hắn cảm thấy nguy hiểm bên cạnh tiến đến. Từ lúc linh hồn tăng trưởng, cảm giác của hắn đã nhạy bén hơn rất nhiều. Không nghĩ ngợi, Nhất Thành tung người lui sau.

“Ầm”

Ngay khi vừa lùi thì một thanh đao kèm theo tiếng xé gió chém thẳng xuống nền quảng trường làm nứt vỡ gạch đá. Một tiếng nổ lớn làm chấn động cả quảng trường.

Nhất Thành trầm mặt, nếu trúng đao vừa rồi hắn không chết cũng tàn phế. Không nghĩ tới, bọn họ thật sự giám ra tay giết hắn.

“Hừ,.. tên tiện dân ngươi dám chọc vào Tô gia ta. Ngươi phải chết.” Đến là một thanh niên cầm một thanh đao lớn. Phong ma pháp vòng quanh người hắn, bao phủ cả cây đao lớn. Sâu lưng hắn là một đám thiếu niên thiếu nữ, đều là Tô gia người.

“Tô gia sao?”

Nhất Thành không ham chiến hắn liền lụi lại. Hắn chỉ cười lạnh, có một điều làm hắn không hiểu, sao đám người viện trưởng lại không có hành động gì. Mà chỉ đứng nhìn, như chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.

“Vậy sao? Tô gia ngươi thật sự ghê gớm. Không ngờ thư viện từ lúc nào đã biến thành Họ Tô rồi? Học viên mới gia nhập liền kêu đánh, kêu giết? Sao không đổi thành tên Tô Thư Viện. Lời đe dọa làm Ta thật sự sợ hãi, sợ hãi?”

Nhất thành vừa nói vừa lấy tay vỗ ngực tỏ vẻ sợ hãi nhưng trên mặt hắn đang nở nụ cười lạnh.

“Ngươi…”

Tên cầm đao liền biến sắc, vừa rồi lời nói của Nhất Nam đã châm ngòi để Tô gia hắn đối đầu với thư viện. Nếu chọc người thư viện nổi giận, sợ rằng Tô gia hắn không chịu nổi.

Lúc này một tên trong nhóm người mới lên liền xong đến, một quyền hung hăng đánh về phía Nhất nam, kình khí mãnh liệt thổi tung tóc hắn.

Nhất Thành sơ trường là sức mạnh và tốc độ, vội vàng giao hai tay lại với nhau, ngang ngạnh chặn đứng quyền kích của kẻ vừa rồi, thân thể lùi lại ba bước.

“Phách không chưởng”

Ba bước lùi xong, Nhất Thành nhảy lên, tay phải dựng thẳng đứng vỗ vào đầu tên kia, kình phòng soàn soạt. Nhất Thành lúc còn là học sinh ở Trái Đất được liệt vào học sinh cá biệt, chuyên đi gây sự đánh nhau. Kinh nghiệm chiến đấu cũng không kém, với lại hắn rất mê các truyện và phim võ thuật nên giờ đặt tên luôn cho chiêu thức của mình. ;) ngáo đá

“Phanh!”

Cảm giacs của tên kia cực kỳ nhạy cảm, giơ tay chặn đứng một đòn chí mạng của Nhất Thành, tay trái nắm quyền tấn công, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta khó lòng phản ứng.

“Hai tên này thật hung hãn vậy sao!”

Một số học viên mới gia nhập thư viện chưa lâu nên không khỏi giật mình sợ hãi chiến lực của Nhất Nam và học viên kia. Dù vừa rồi giao thủ không có ma pháp nhưng không phải kẻ thường có thể làm được.

Nhất Thành nhanh chóng công gối chân trái đỡ đòn công kích thứ hai của tên kia. Mượn lực va chạm, Nhất Thành vũng vàng hạ xuống cách đó năm bước.

“Chiến sĩ”

Sau khi kéo dài khoảng cách, Nhất Thành nhận ra tên này cũng thuộc hạng nhân tài. Còn là chiến sĩ mạnh trong đám chiến sĩ. Nếu hắn chỉ dùng lực thì không cách nào đánh bại đối phương, như vậy chỉ có cách đánh bất ngờ hoặc tìm cách thoát thân.

Tên kia truy kích đến, Nhất Thành vứt bỏ tất cả suy tính trong đầu, chân phải lùi một chút, hai tay giơ ngang ngực, nếu có người trái đất ở đây. Chắc chắn biết thế đứng tấn của võ thuật.

“Két”

Nhất Thành ngạnh kháng một đòn này, sau đó túm lấy, khoá chặt tay tên kia.

“Lên”

Nhất Thành quát lên mạnh mẽ, hắn ra đòn vật judo, Harai goshi, ném tên kia xuống đất. Bỗng nhiên, Nhất Thành cảm thấy tên kia nhẹ đi, một tay tên kia liền đè lên vai Nhất Thành búng người ra xa. Nhất Thành nhận ra tên kia vừa dùng ma pháp khiến cơ thể nhẹ đi. Hắn không dám tham chiến nữa, nếu dùng ma pháp chiến đấu, hắn thua chắc.

Nhất Thành nhanh chóng lùi lại kế bên tên Tô Hiểu đang ngất trên đất,nhất chân đạp gãy chân của Tô Hiểu. Đau đớn làm Tô Hiểu tĩnh lại, la hét thảm thiết.

“Đừng được rồi, nếu không ta không ngại đá vỡ đầu tên này.”

“Ngươi dám!”

Nhất Thành liền đạp gãy chân còn lại, tên họ Tô kia giờ như chó chết, lăn lộn trên đất đau đớn.

“Ngươi nói ta dám không?”

Nhất Thành cười lạnh lùng, giơ chân lên, mục tiêu lần này là đầu.