Nhất Thành nói xong thì mọi người khá là kinh ngạc, họ không nghĩ Nhất Thành lại máu chiến như vậy.
Tiểu Tiểu hiểu ý cười nói lớn về phía chiến trường:
- Hai vị có thể nhường tên quái dị này cho thư viện không?
Kiếm Thủ và Nhật Lão đang phối hợp khá nhuần nhuyễn, trấn đánh kéo dài rất lâu nhưng tên quái dị không làm gì được bọn hắn. Có điều bọn hắn cũng không làm gì được tên này. Pháp lực trong người đã hao tổn hơn một nửa. Nghe tiếng nói lớn của Tiểu Tiểu cả hai sửng sốt. Cả hai liếc nhìn nhau rồi cùng dồn lực xuất thủ đẩy lùi tên quái dị tướng quân. Lợi dụng quái dị bị đẩy lùi, cả hai cũng lùi về sau đám người.
Tiểu Tiểu thấy vậy thì cười nói:
- Muốn một mình chiến hay cần ta hỗ trợ không?
Nhất Thanh vừa tiến lên vừa cười nói:
- Không cần, đứng lượt trận giúp ta là được. Lâu rồi chưa đánh kiểu đánh cận chiến này. Hôm nay phải đánh cho sướng tay mới được.
Bạch Nham bên cạnh nghi ngờ nhìn Tiểu Tiểu, hắn chưa thấy tiểu tiểu đối với ai như vậy, hành động vừa rồi rất kỳ quái. Bạch Nham hỏi,
- Tiểu Tiểu, vừa rồi là sao? Ta không thường gặp ngươi nhưng tính cách ngươi sẽ không nói những lời vừa rồi.
Tiểu Tiểu cười nói:
- Lão sư đừng hiểu nhầm ta có chủ ý gì với Tiểu Sư Thúc Tổ. Ta chỉ đang hiếu kỳ, vị Tiểu Sư Thúc Tổ chúng ta mới biết này quá thần bí. Theo ta được biết thì vị Tiểu Sư Thúc Tổ này mới vào thư viện trên dưới mười năm mà thôi nhưng chỉ với 10 năm đó đã mạnh đến mức này thì quả là khiến người ta khiếp sợ. Thậm chí, ta ở chung với Tiểu Sư Thúc Tổ này một thời gian nhưng vẫn không biết ngài tu luyện phép thuật gì mà lại có chiến lực đáng sợ như vậy. Quá thần bí nên ta cảm thấy rất tò mò.
Mọi người ở đây nghe Tiểu Tiểu nói mà há hốc mồm. Chỉ mười năm? Mười năm đã mạnh đến như vậy? Điều này không thể nào?
Tống Thúc bên kia nghe vậy cũng trợn mắt nhìn Tiểu Tiểu hỏi:
- Ngươi nói Nhất Thành chỉ vào thư viện mười năm?
Tiểu Tiểu gật đầu nói:
- Nói đúng hơn là chỉ tu luyện 10 năm, chỉ mười năm mà đã vượt qua kẻ tu luyện gần trăm năm như ta.
Mọi người nghĩ đến mà rùng mình, trong lòng chỉ có thể lẩm bẩm: - Người này sợ rằng là yêu nghiệt chứ không phải là thiên tài bình thường nữa rồi.
Hoàng Dung nghe thế thì nhìn Kiếm Thủ mới trở lại bên cạnh nói:
- Có vẻ như Kiếm Tháp các người muốn rửa mối nhục thất bại mấy vạn năm trước là không dễ rồi. Cùng lứa, ta hỏi Tây đại Hoang này có mấy ai dám đứng ra chiến với người này.
Kiếm Thủ trầm mặt mà không nói gì. Trong lòng trở nên phức tạp, hắn cảm thấy Kiếm Tháp sợ rằng đối mặt với một người dùng đao còn đáng sợ hơn người bất bại mấy vạn năm trước.
Tống Tiểu Thư híp mắt nhìn bóng lưng của Nhất Thành mà không biết đang suy nghĩ gì.
Nhất Thành bên kia thì máu huyết hắn đang sôi sục lên. Hắn cơ thể đã rất mạnh, đạt đến đỉnh phong pháp sư cấp sáu sao Vũ Tiên. Hắn chưa bao giờ có cơ hội tung ra hết sức mạnh thể chất của mình. Lần trước cùng tên Ma Da Chột Mắt chiến, tên kia cứ dùng phép thuật đánh hắn thế nên hắn không có cơ hội áp sát dùng sức trâu của mình. Lần này, hắn muốn dùng sức mạnh thân thể đọ sức một trận với tên quái dị tướng quân này. Hắn muốn mài dũa cơ thể mình thành một vũ khí di động thực sự, luyện phản ứng cùng tăng cười võ học của mình.
Nhất Thành đi đến đứng trước tên quái dị tướng quan kia. Hắn cũng không xuất thủ mà nhìn tên quái dị trước mặt, hai mắt híp lại, miệng nở nụ cười nhếch mép. Quái dị như cảm nhận được tên nhân loại này sẽ là đối thủ của hắn tiếp theo nên cũng bước lên một bước, cặp mắt sau cái mũ giáp kia nhìn chằm chằm Nhất Thành. Trên người quái dị, hắc khí bắt đầu kéo lên.
Mọi người nhìn một quái dị một người đứng đối diện nhìn nhau như vậy thì đã thấy quái lạ. Nhưng thấy tên quái dị kia kéo lên hắc khí thì rung động. Đặc biệt là Kiếm Thủ và Nhật lão, lúc chiến đấu với họ, tên quái dị kia không có biểu hiện như vậy.
Ngay khi hắc khí của quái dị kéo lên đỉnh điểm, trong giây lát, tốc độ của quái dị và lực lượng tăng lên, rồi nó giống như một cơn lốc lao về phía Nhất Thành với tốc độ khiên không khí vang lên những tiếng rít gió chói tai.
- Oành
Một tiếng động lớn chợt vang lên. Trong lúc mọi người quan chiến từ xa đang nghĩ Nhất Thành có bị điên rồi không, tại sao trên người không phát ra một chút năng lượng ma pháp nào. Định chịu chết sao? Còn quyền của quái dị thì sắp đánh tới đầu thì Nhất Thành hai mắt chợt mở lớn sáng ngời, chân phải lùi lại sau một bước lấy thế tấn, quyền trái xoay dọc vào ngực, quyền phải vung lên như một tia chớp đánh thẳng và quyền của quái dị.
Sau khi va chạm mạnh, mặt đất dưới chân Nhất Thánh và Quái dị nứt vỡ. Quái dị bị đẩy thì một bước còn Nhất Thành thì lùi lại đến mấy bước mới đứng vững. Nhất Thành nhíu mày khó tin nổi mà nhìn quái dị trước mắt.
Trong lòng thầm nghỉ,
- Quái dị có khác, thân thể của hắn lại có thể mạnh đến mức độ như vậy? Phải biết hắn chỉ mới Tử Quái.
Nhất Thành thu tay lại, bóp nắm vài cái để thư giãn. Một quyền vừa rồi va chạm với nhau khiến hắn cả cánh tay run rẩy. Tên quái dị này không yếu một chút nào, hình như quái dị này lúc xuất lực ở tay có sử dụng một loại thủ thuật gì đó rất kì lạ. Hắn dùng trọng tâm là hông, khi tung nắm đấm, hông hắn lại xoay rất mạnh như lấy thêm sức.
Phía xa đám người quan chiến hít một hơi lãnh khí. Cả đám mở to mắt mà nhìn nét mặt thản nhiên của Nhất Thành. Ánh mắt Tống Thúc sáng ngời. Rồi sau đó có chút gì đó trầm tư. Chợt y quay sang Tống Tiểu Thư bên cạnh nói:
- Cháu thấy thế nào?
- Chuyện này...này... Nhất Thành ẩn dấu thực lực, hay hắn không còn là người? Thân thể của hắn dám không dùng phép thuật mà chống lại với quái dị? Sao có thể như vậy?
Tống Tiểu Thư chỉ trầm mặt không trả lời, hai mắt vẫn nhìn về phía Nhất Thành. Hoàng Dung ngây người mà lẩm bẩm nói. Còn Kiếm Thủ đứng bên cạnh, ánh mắt cũng trở nên hết sức nghiêm túc, sâu trong mắt cũng không giấu được một sự khiếp sợ.
Ánh mắt của Nhất Thành nóng rực lên. Mặc dù thân thể hắn rất mạnh nhưng từ trước tới nay, hắn mới chỉ xuất thủ một hai chiêu chứ chưa bao giờ đánh đấm với tên nào cả. Một quyền cừa rồi khiến cho ý chí chiến đấu của Nhất Thành tăng cao. Hắn chằm chằm quái dị rồi cười lớn: