Lần này thì nàng lại lắc đầu. Nhất Thành khó hiểu, nếu nàng không muốn mình giúp trả thù thì nàng muốn gì? Như vậy thì chỉ có…
- Ngươi muốn thoát khỏi khống chế tên kia?
Lần này thì Nhất Thành đoán đúng rồi. Nàng quái dị kia gật đầu. Nhất Thành thấy vậy liền hỏi tiếp:
- Ta làm sao giúp ngươi giải thoát đây?
Nữ mắt đỏ Quái Dị không biết diễn tả thế nào thì ‘vèo’ nàng hóa thành một thân ảnh cực nhanh lao về phía Nhất thành. Tiểu Tiểu và Tống Tiểu Thư thấy vậy thì hô lớn:
- Cẩn Thận.
Cả hai vội vàng lùi lại phía sau. Tốc độ Nữ mắt Đỏ Quái Dị đi chuyển cực nhanh, Nhất Thành cũng không sợ hãi mà nheo mắt lại, thân thể hắn liền biến thành huyễn ảnh tránh sang một bên. Đây là Chi Thành Nhất Đao, có đều thay vì tấn công, hắn lại mượn dùng thành tránh né. Có điều Nhất Thành hai mắt liền co rút lại cực độ vì tốc độ của NỮ Mắt Đỏ Quái Dị bỗng tăng lên gấp bội.
- Bốp
Tránh không kịp rồi, Nhất Thành bả vai bị ngón tay của nàng đâm thủng thành một lỗ nhỏ. Tốc độ và lực đánh quá nhanh và mạnh, Nhất Thành bị một kích kia phá vỡ huyễn ảnh của Nhất Thành Chi Đao. Hắn trúng một kích liền lăn mấy vòng trên đất sau đó vội vàng đứng dậy, trên vai hắn truyền đến đau nhức nhưng hai mắt vẫn cảnh giác nhìn Nữ Mắt Đỏ Quái Dị.
Nữ Mắt Đỏ Quái Dị đánh trúng Nhất Thành cũng không truy kích nữa mà dừng lại cách hắn không xa. Tiểu Tiểu và Tống Tiểu Thư hai mắt trợn to, sau đó vội vàng thi triển pháp lực định tấn công. Nhất Thành thấy vậy thì quay đầu nhìn họ rồi lắc đầu, nở một nụ cười khổ.
Hai người thấy vậy thì cũng thở dài, thu lại phép lực. Trong lòng họ biết nếu đánh với nữ quái dị này thì ba người bọn hắn không một ai có thể sống sót rời khỏi đây. Chỉ có hy vọng Tống Thúc bên kia chú ý bên này mà xuất thủ cứu bọn hắn.
Nhất Thành quay lại trợn mắt tức giận nhìn nữ quái dị. Nhưng chưa kịp phát tác thì thấy nàng nhìn chằm chằm vai hắn sau đó chỉ chỉ. Rồi đưa ngón tay dính máu lúc nảy đâm thủng vai hắn lên miệng liếm liếm.
Nhất Thành nhìn vậy mà không hiểu nữa thì có thể là tên ngu. Nữ Mắt Đỏ Quái Dị này muốn máu của hắn. Hắn trợn mắt trừng trừng sau đó chỉ biết cười khổ nói:
- Nếu muốn máu ta thì nói! Sao lại động thủ với ta.
Lần này thì đến phiên Nữ Mắt Đỏ Quái Dị trợn mắt, sổ một loạt tiếng quái dị. Nhất thành cười khổ lắc đầu nói:
- Ta chịu thua, hiểu ý ngươi rồi, ta không hiểu tiếng quái dị.
Nhất Thành nói xong thì lâm vào trầm mặc, hắn đang suy nghĩ có nên cho nàng máu mình không? Sau một lúc thì bất lực lắc đầu, đánh không lại người ta, nãy giờ người ta không hạ sát thủ để uống máu mình thì có thể thấy nàng đang kiêng kỵ Tống Thúc. Hắn tin nữ Mắt Đỏ Quái Dị không thể không cảm nhận được nguy hiểm từ Tống Thúc. Đây chính là thế mạnh của ma thú và quái dị, bọn nó đối với nguy hiểm rất nhạy cảm.
Nhất Thành suy nghĩ một lúc thì nói:
- Ta có thể cho ngươi uống máu ta nhưng ngươi phải thực hiện hai điều.
Nữ Mắt Đỏ Quái Dị kia không chút do dự gật đầu.
- Thứ nhất, ngươi giúp ta bắt tên Dị Giáo kia lại. Ta muốn tự tay xuất thủ giết hắn.
Nữ Mắt Đỏ Quái Dị trên người bổng tỏa ra sát khí dày đặc rồi gật đầu.
Nhất thành gật đầu nói điều kiện thứ hai:
- Thứ hai, không được giết hại loài người, trừ khi chúng tấn công ngươi và kẻ đó là pháp sư.
Nàng cũng không do dự mà gật đầu lần nữa.
Nhất Thành gật đầu vén tay áo chuẩn bị đi về phía quái dị thì Tiểu Tiểu vội nói:
- không được, nếu để nó uống máu sẽ rất nguy hiểm. Có khi chính sư thúc tổ sẽ biến thành quái dị. Hơn nữa nó có khi sẽ hút khô máu thì chết chắc.
Nhất Thành lắc đầu cười nói:
- Ta sẽ không bị nó hút khô và ta không thể biến thành quái dị. Tiểu Tiểu ngươi cứ yên tâm.
Tiểu Tiểu thấy nhất thành đã quyết định khuyên thêm thì không nói ra lời chỉ biết thở dài. Tống Tiểu Thư bên cạnh cũng vội nói vào:
- Đầu cần thiết phải như vậy chứ, chúng ta có thể hỏi Tống Thúc ra tay, ngươi cần gì phải liều mạng giao dịch như vậy?
Nhất Thành nhìn nàng nói:
- Đúng là Tống Thúc có thể đánh chết nàng nhưng như vậy thì sao. Nàng từng là con người chịu hết bao nhiêu khổ sở, bây giờ chúng ta lại vô tình giết đi nàng? Làm thế thì thật là … Ta chỉ muốn giúp nàng một chút mà thôi.
Tống Tiểu Thư liền nhìn hắn khó hiểu nói:
- nhưng nàng là quái dị.
Nhất Thành lắc đầu:
- Nàng từng là người. Giờ dù là quái dị nhưng vẫn có suy nghĩ và ý thức. Nếu thực sự là quái dị, nãy giờ ta đã gặp nguy hiểm. Tống thúc cũng chưa chắc đã ra tay cứu kịp.
Tống Tiểu Thư liền trầm mặt mà không nói gì nữa. Nàng từ trước tới giờ gặp quái dị là giết chứ chưa bao giờ nghĩ như Nhất Thành. Nàng trong lòng bắt hiện lên nghi vấn về những gì mình được học về quái dị.
Nhất Thành cười nói với Tiểu Tiểu:
- Đừng quá lo lắng cho ta! Giúp chúng ta canh chừng xung quanh đừng để người đánh đến.
Tiểu Tiểu chỉ biết gật đầu. Hắn luôn cảm thấy Nhất Thành rất thần bí, trên người luôn toát ra một cổ tự tin. Dù đứng trước cường giả mà có thể ứng đối, hắn tin tưởng Nhất Thành biết mình đang làm gì. Không hiểu vì sao mà năn rất tin tưởng vị tiểu sư thúc tổ nhỏ tuổi này.
Nhất Thành đi đến trước mặt Nữ Mắt Đỏ Quái Dị, giơ tay phải lên trước mặt nàng. Sau đó hắn dùng Ma Huyết rạch một đao, máu liền chảy ra. Nữ Mắt Đỏ Quái Dị hiểu liền cúi người tóm chặt tay nhất thành, miệng nàng áp chặt vào vết thương, bắt đầu uống máu.